Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khủng Bố Giáng Lâm - Viêm Hoàng Tận Thế

Chương 47: Nhàn Nhã




Chương 47: Nhàn Nhã

Trung tâm khuôn viên trường học.

Một tên phổ phổ thông thông thiếu niên đang ngồi trên một chiếc ghế đá nhìn ngắm học sinh đi tới đi lui.

Rột rột !

Ánh mắt tùy ý liếc nhìn, trong tay là một ly nước nhiều màu sắc, trông có vẻ rất ngon mắt.

Sau lưng thiếu niên còn có một nữ tử mang áo khoác trắng, dựa người vào ghế đá.

Hai tay nàng vòng qua cổ, lòng ngực ép vào lưng thiếu niên, nhìn giống như một cặp tình lữ đang nghỉ ngơi, bất quá càng giống một đôi tỷ đệ.

Hàn Thanh Tuyền nhìn trộm thần sắc của thiếu niên.

Đây là lần đầu tiên nàng làm ra hành động thân mật như thế này, không lo lắng bất an mới là kỳ quái.

Bất quá nàng lo lắng hơi dư thừa, hắn còn chẳng thèm liếc một cái, mặt không đổi sắc chăm chú uống ly nước trên tay.

" uwu ~~ "

Vui vẻ, thỏa mãn.

Hàn Thanh Tuyền không biết có bị rót mê hồn dược hay không nữa. Phải biết từ trước đến giờ nàng luôn giữ một khoảng cách với tất cả mọi người.

Lúc đi học nàng chính là nữ thần trong trường không ai có thể sánh bằng, có thể có hoa khôi xinh đẹp hơn nhưng nếu so về khí chất liền cách xa một trời một vực.

Nàng là trời, kẻ đó là vực, liều mạng vươn tay cũng không thể chạm tới.

Mặc dù lúc bình thường nàng tương đối hòa đồng, ai đến cũng có thể vui vẻ cùng đối phương trò chuyện, nhưng tính cách thật sự lại rất lạnh, lạnh đến mức không để bất luận kẻ nào vào mắt.

Cho đến khi gặp hắn, nàng cứ như băng tuyết ngàn năm bị tan chảy, chủ động hơn bao giờ hết...

Là thích ?

Nàng không biết...

Vừa gặp đã yêu ?

Đừng có đùa giỡn, trên đời sao có thể có loại chuyện này.

Ta đoán mình bị hắn hấp dẫn mất rồi...

He he.

Đáng c·hết nghĩ gì thế, thật đáng xấu hổ !

"..." Thiếu niên.

" ? "

Hắn nghi ngờ nhìn xem Hàn Thanh Tuyền, và thấy nàng đang cười như một kẻ ngu.

Có bệnh !?

" Chẳng lẻ biến chứng sau lễ rửa tội ? " Thiếu niên tự hỏi.

Được rồi, mặc kệ.

Không có nguy hiểm đến tính mạng là được.



Hắn tiếp tục uống nước, mặc kệ nàng đang ngu ngơ, mơ mộng hảo huyền.

" Này " Hàn Thanh Tuyền bất chợt yêu kiều kêu khẽ.

" Hửm ? "

" Ta, ta có thể gọi thẳng tên của ngươi được không ?"

"..."

Ý gì ?

Thiếu niên ngẹo cổ, vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu nàng đột nhiên nổi điên cái gì.

" Ta đã từng xem qua hồ sơ của ngươi trong ngục..."

" Ngươi tên gọi đầy đủ là Trần Tử Vũ nhỉ, ta có thể..."

Hàn Thanh Tuyền nói ra ý muốn của mình, nàng có vẻ khá lo lắng, sợ bị từ chối.

" Tùy ý " Không chờ nàng nói hết thì câu trả lời đã xuất hiện.

" ? "

Hàn Thanh Tuyền chớp chớp mắt, cứ tưởng mình nghe lầm.

" Ta bảo tùy ý " Hắn lập lại một lần nữa.

Thiếu niên thấy không quan trọng.

Chỉ là tên của cỗ thân thể này mà thôi, thích gọi thế nào thì gọi, cũng chả bị sao.

Tất nhiên, tên thật của hắn thì không được rồi. Tùy tiện kêu loạn sẽ c·hết người đấy, nguyền rủa nha, không phải ai cũng có thể đỡ nổi.

" Tốt đẹp, vậy sau này ta..."

Kinh hỉ tới quá đột ngột, Hàn Thanh Tuyền còn chưa kịp bày tỏ vui sướng đã bị kẻ khác chặt đứt.

" Xin chờ một chút "

" Hai vị không phải học sinh trong trường phải không ?"

" Sao hai vị vào đây được "

Không biết từ khi nào mà có hai tên xinh đẹp đáng yêu thiếu nữ đã đi đến trước mặt bọn họ.

Trong đó có một người dùng giọng điệu cảnh giác đề phòng hướng bọn họ dò hỏi.

Người còn lại núp đằng sau bằng hữu của mình, cái đầu nhỏ từ phía sau nhô ra thận trọng quan sát.

"..." Hàn Thanh Tuyền bị chen vào giữa chừng nên khuôn mặt hơi cứng ngắt.

Nàng im lặng vài giây, rồi bất chợt nở một nụ cười quái dị.

" Tiểu muội muội~ có thể thử đoán xem chúng ta là ai mà lại ở đây nha "

" ! " Tống Khinh Linh bất tri bất giác rùng mình, trên người nổi lên một đống lớn da gà, hai chân vô ý thức lùi về sau một bước.

Ỏn à õn ẻn thấy ghê, nói năng bình thường không được à !!!



Trong lòng nàng mắng to, nhưng lại cảm thấy quỷ dị một cách khó hiểu.

" Ta biết này "

Lâm Nhạc Nhạc núp sau đứng nàng bất chợt giơ tay ra.

" Nghe đâu giáo viên y tế vừa bị đuổi việc, còn tỷ tỷ ngươi lại mặc áo khác trắng, bởi thế..

" Tiểu tỷ tỷ chắc là giáo viên y tế mới nhậm chức phải không ? "

" !? "

Lâm Nhạc Nhạc thần sắc rất tự tin, cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng. Ngược lại Hàn Thanh Tuyền lại thấy không hiểu thấu.

Con nhóc này đang nói cái gì đâu.

Có phải hay không hiểu lầm cái gì ?

" Thật thông minh "

" Tiểu muội muội đoán đúng rồi đấy "

" Ta mà lại " Lâm Nhạc Nhạc kiêu ngạo ưỡn ngực, trong lòng tự cho mình một ngón cái.

Bất quá sắc mặt nàng rất nhanh đã cứng đờ, cảm thấy bên dưới không ổn, không biết từ khi nào mà hai chân nàng tê rần như muốn mất hết tri giác.

" Khinh Linh đừng nói nữa, quản nhiều quá đấy "

" Mau vào lớp, ta cần ngồi nghỉ ngơi "

" Ể, cái...khoan "

Tống Khinh Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Nhạc Nhạc kéo đi, chạy như bay.

" Tuổi trẻ thật tốt " Hàn Thanh Tuyền thấy hai thân ảnh nhỏ nhắn dần dần biến mất trong tầm mắt, không nhịn được mà cảm khái.

" Ngươi thấy mình rất già sao ? "

" Ừm ?"

Nàng nghe được giọng nói đó liền quay ngoắc đầu qua.

" Vậy Tử Vũ... "

" Ngươi nghĩ ta già vẫn là..."

" Không, già là già thế nào được "

" Vậy..." Hàn Thanh Tuyền vui vẻ đến dâng trào, cười híp hết cả mắt.

" Trong mắt ta ngươi cùng trẻ sơ sinh không khác nhau mấy "

"..."

Nụ cười chợt tắt, lệ tràn...nhầm rồi.

Thần sắc nàng mờ mịt, không hiểu gì, chỉ biết chắc chắn không phải ý gì hay.

" A ? Ngươi ý gì..." Nàng lộn xộn, bối rối, muốn hỏi cho ra lẽ.



Tử Vũ tùy ý liếc nàng một cái liền quay đi, lười trả lời.

Hắn không cảm thấy lời mình nói có cái gì không đúng, bản thân hắn còn không nhớ nổi mình đã sống bao lâu nữa rồi cơ mà.

Nếu so về tuổi tác thì nàng còn không xứng để làm con t·inh t·rùng vô tri vô giác nữa là, nói gì đến trẻ sơ sinh.

Còn già với trẻ ? Nói nhảm.

Hàn Thanh Tuyền thấy hắn không để ý đến mình nữa thì bĩu môi, lầu bầu trong miệng.

" Ngươi không phải cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi sao "

...

" C·hết mất thôi "

" Lớp phó đại nhân, mau bật hết công suất điều hòa lên đi "

Lâm Nhạc Nhạc hét xong liền nhảy khỏi ghế c·ướp lấy điều khiển từ trong tay lớp phó.

Nàng bấm liên tục đem nhiệt độ hạ xuống thấp nhất có thể, chỉ muốn mau chóng xử lí cơn nóng.

Vù vù vù !

Hơi lạnh từ trên đổ xuống lan ra khắp phòng học.

" Oa, quá sung sướng " Lâm Nhạc Nhạc kêu rên thoải mái, không giữ chút hình tượng nào nằm ườn ra trên mặt bàn, không khác gì một con lười.

Người ngồi bên dưới máy lạnh chính là lớp phó.

" Lạnh quá !!!"

Lớp phó thiếu chút nữa đã trực tiếp chửi má nó, nhiệt độ cũng quá thấp rồi, nàng ngồi đây liền hưởng hết tất cả.

Tống Khinh Linh ngẩng đầu nhìn về phía máy điều hóa, khuôn mặt bắt đầu co giật.

13°C

" Đây muốn đem lớp học biến thành tủ đông lạnh à "

Nàng không biết nói gì, chỉ có thể đưa tay kéo một chiếc áo khoác từ trong cặp ra, trùm lên người mình.

Giờ học gần đến, theo thời gian trôi qua trong lớp dần dần đến đông đủ.

Nguyên Thành cũng từ ngoài đi vào, hắn là một trong số những người đến trễ nhất.

" Lạnh "

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi vừa bước vào lớp. Chênh lệch nhiệt độ quá lớn làm hắn thoải mái đến muốn kêu đi ra.

Bất quá vì bảo vệ hình tượng hung ác cố gắng tạo ra từ hôm qua, nên hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản đi đến chỗ ngồi.

" Hô "

Hắn ngồi xuống ghế liền bắt đầu thở dốc.

Mệt đến vậy là bởi hắn tự mình chạy bộ đến trường.

Làm thế một là vì rèn luyện sức khỏe, còn hai là tiết kiệm tiền. Dù sao nơi đây cũng là một thành phố lớn nên chi tiêu tất nhiên là không hề nhỏ.

Reng reng reng !

Nguyên Thành nghe tiếng chuông báo hiệu vang lên liền ngay lập tức nhìn về bên cạnh, tiếp đó liếc một vòng lớp học.

" Ngọc Ly Ly không đến ?! "