Chương 31: Học Sinh Đặc Cách
" Tuyết Nghi ngươi nhận biết gia gia của tên Triệu Hạo đó à "
" Tất nhiên là nhận biết rồi "
" Gia gia của hắn là Triệu Thiết hay còn gọi là Triệu lão, hiện tại đang nhậm chức chuẩn tướng tại quân khu cách thành phố không xa "
" Ra vậy, mà hai người các ngươi ai cũng có bối cảnh trâu bò hơn ta nhỉ ? "
" Ngươi tự ti à ? " Diệp Tuyết Nghi kỳ quái nhìn về phía nàng.
" Không đời nào, phụ thân ta cũng đâu có kém " Lâm Nhạc Nhạc tự tin tràn đầy, vỗ ngực tự hào.
" Vậy mới đúng chứ " Diệp Tuyết Nghi cười nhẹ.
Nàng đã sớm biết, lấy tính cách lạc quan yêu đời của Lâm Nhạc Nhạc thì sẽ không vì chút chuyện này mà trở nên tự ti.
" Mà phụ thân Nhạc Nhạc là người sáng lập tập đoàn lớn thứ hai thành phố Đại Giang thì phải "
Diệp Tuyết Nghi không rõ cho lắm, dù sao thì cũng mới quen biết đối phương không được bao lâu.
Nàng cùng Tống Khinh Linh nhận biết từ nhỏ, còn Lâm Nhạc Nhạc thì quen biết Tống Khinh Linh từ lúc bé.
Thế là hai người lấy Tống Khinh Linh làm dây dẫn mà nhận biết, sau đó mới trở thành khuê mật.
" Vậy thì nàng nói thế cũng không sai "
Phụ thân nàng là Thị Trưởng thành phố Đại Giang, phụ thân Khinh Linh lại là Cục trưởng cục cảnh sát.
Cả hai đều là nhân vật số một số hai tại thành phố Đại Giang, nếu cùng hai người này so sánh thì một tên chủ tịch tập đoàn sao có thể so bì nổi.
" Mà ta nghĩ đến mấy thứ này làm gì cơ chứ "
Diệp Tuyết Nghi cười khổ đem ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ném bỏ.
" Tuyết Nghi, nãy giờ ngươi đang suy tư cái gì vậy ?"
Lâm Nhạc Nhạc thấy nàng ngẩn người thế là hiếu kỳ dò hỏi.
" Không, không có gì "
Reng reng reng !!!
Diệp Tuyết Nghi vừa dứt lời thì tiếng chuông ồn ào vang lên, báo hiệu cho giờ học đã bắt đầu.
" Các bạn học mau về chỗ hết đi, lão sư sắp đến rồi đấy " Triệu Hạo lớn tiếng la lên.
Tất cả học sinh đều về đến chỗ của mình, nhưng không hề im lặng mà vẫn phát ra âm thanh xì xào khi bàn tán.
"..." Thiếu nữ lén lút nhìn trộm hai vị khuê mật, trong lòng không biết đang suy nghĩ thứ gì.
Cạch ! Cửa phòng học được mở ra.
Từ ngoài cửa một vị thành thục trung niên nam tử bước vào, trên tay mang theo một chiếc cặp tài liệu nho nhỏ.
Hắn chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp học này, giáo viên Chung Sơn.
" Sao lại là Chung lão sư ?"
" Giờ đầu đâu phải là tiết của Chung lão sư đâu nhỉ "
" Ai biết "
" Chắc là có việc cần thông báo cũng nên "
" Nếu chỉ là thông báo thì giao cho lớp trưởng là đủ rồi "
Chung lão sư nghe thấy dưới lớp ồn ào ầm ĩ thế là quát lớn.
" Tất cả im lặng !!! "
" Ưm ? " Những người khác có lẽ là không chú ý, nhưng Diệp Tuyết Nghi lại thấy có hai bóng người đang đứng cạnh cửa.
" Ai vậy ? "
"..."
" Chẳng lẽ là..." Nàng lờ mờ đoán được mấy người ở bên ngoài là ai.
Đúng là có hai người, một nam một nữ đang đứng chờ đợi ở cạnh cửa.
Nam có vẻ ngoài phổ thông cao cỡ một mét bảy, thân hình to cao lực lưỡng. Lưng tựa vào tường, dưới chân đặt đấy một chiếc ba lô, vẻ mặt nghiêm túc cau có.
Còn thiếu nữ thì chỉ cao một mét sáu trông nhỏ nhắn hơn nhiều, nàng để tóc ngắn, trong ngực ôm một chiếc cặp.
Nàng ta có vẻ khá là lo lắng bất an, đưa mắt nhìn về phía tên thanh niên đang đứng đó.
" !!! "
Thiếu nữ vốn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy thanh niên quay đầu sang thì nàng cứ như con nai bị dọa sợ, lập tức giơ chiếc cặp lên cao che khuất khuôn mặt.
" ? " Thanh niên cao to lực lưỡng nghi ngờ nhìn về phía nàng.
" E...a...u..."
Thiếu nữ ló đầu ra khỏi chiếc cặp, muốn mở miệng mà cứ ú ớ mãi không nói thành lời.
"..." Thanh niên cao to kiên nhẫn chờ nàng nói xong.
"...."
"...."
Hai người mặt đối mặt, mũi đối mũi, hai mắt nhìn nhau không nói một lời.
" ? " Thanh niên thấy rất im lặng.
Ở đâu chui ra đồ đần ?
Trong lòng đang có ý nghĩ không tốt, nhưng khi thấy vẻ mặt lo sợ bối rối của nàng thì hắn giống như đã hiểu ra rồi.
" Này này, nói thế nào thì nói cũng là cao trung năm ba rồi đấy. Sao mà nhát như vậy ? "
" E...cái, cái " Thiếu nữ đỏ mặt, nói năng lắp ba lắp bắp.
Thanh niên cao to mặc kệ nàng có bối rối hay không, tiếp tục nói.
" Thôi được rồi, xem ra chúng ta được học chung một lớp đấy "
" Giới thiệu trước, tên ta là Phạm Nguyên Thành xuất thân từ khu số sáu mươi ba... "
" Gọi số thì hơi khó nhận biết, dễ hiểu hơn thì là khu Nam Man, chắc ngươi đã từ trên truyền hình nghe qua "
Thiếu nữ nghe hắn giới thiệu trước giống như được tiếp thêm dũng khí, thế là ló đâu ra khỏi cặp.
" Ngọc, Ngọc Ly Ly "
" Ta... ta đến từ khu số bảy mươi bảy. Hình như còn gọi là khu Bạch Tượng thì phải "
Còn hình như ?
Nơi sinh ra mà còn không hiểu rõ ?
Đúng là đồ đần !
Chỉ là...khu Bạch Tượng ? Ngọc Ly Ly ?
Xem ra nơi này là một nơi bị đồng hóa rất mạnh mẽ, thậm chí đến tên họ của mình cũng giữ không nổi.
Ý nghĩ như thế xẹt qua đầu Nguyên Thành, thần sắc rất không tốt.
" À mà này Nguyên, Nguyên Thành..." Ngọc Ly Ly chỉ nói thôi mà cứ như muốn hết hơi.
" Thế nào ? Hít sâu vào bình tĩnh thôi, ta đâu có ăn thịt ngươi đâu mà sợ dữ vậy "
Hô...
" Được rồi...ngươi, ngươi không thấy lo lắng gì hay sao... ?"
" Tỷ tỷ ta nói, học ở nơi này thì những người như chúng ta không khác gì dị loại hết..."
Nói đến đây sắc mặt nàng đã có hơi tái mét.
" Nếu, nếu mà b·ị b·ắt nạt thì..."
" Tự tin một tí, loại bỏ chữ nếu đi thôi, bắt nạt cô lập là chắc chắn rồi, thậm chí...còn hơn cả thế !"
Nguyên Thành cau mày, đây cũng là chuyện mà hắn lo nghĩ từ nãy đến giờ.
Thật không muốn đến học ở đây...
Rõ ràng đã là năm ba mà vẫn bị chuyển đến đây là thế nào ? Thật không hiểu nổi.
Hay là chạy khỏi đây, quay về nhà ?
Trong đầu Nguyên Thành chợt lóe lên một ý nghĩ, hai bàn tay dần dần siết chặt.
Đối với hắn thì nơi này không khác gì đầm rồng hang hổ, đi vào thì không biết kết cục cuối cùng sẽ là cái gì.
" Ngu xuẩn...nếu làm vậy, hậu quả mình chịu không nổi "
Hai bàn tay dần dần thả lỏng, trong đầu không kìm được nhớ lại những gì mà bác của mình đã nói.
' " Bác hai, ta thật sự không muốn đến đó. Ta có thể tiếp tục học ở đây sao ?"
Người ngồi đối diện là một ông bác trung niên già dặn, cũng là anh của cha hắn.
" Giấy thông báo đã được đưa thẳng đến đây, ngươi muốn từ chối khó như lên trời "
" Sao lại thế được ! " Phạm Nguyên Thành nguyên bản cũng là một kẻ táo bạo, nghe thấy thế liền hét ầm lên.
" Ta muốn học ở đâu đó là quyền của ta chứ ? Làm thế nào mà đột nhiên bị chuyển đến khu thứ sáu, còn không cho phép từ chối ?"
" Sao các ngươi ai cũng khuyên ta đi hết vậy ??? "
Ông bác giữ vững sự trầm mặc, không nói một lời, tay cầm ly nước chậm rãi uống.
" Ta không muốn đi đất khách quê người mà chỉ muốn ở lại quê hương mà thôi "
"..."
Đợi hắn phát tiết hết toàn bộ bất mãn trong lòng thì ông bác trung niên mới mở nói tiếp.
" Phát tiết xong rồi phải không ? "
" Giờ thì nghe ta kể một câu chuyện đi đã, rồi quyết định cuối cùng như thế nào thì là do ngươi thôi "
" Mười năm trước lúc ta vẫn còn là một giáo viên ấy, lúc đó có một nữ sinh cũng giống như ngươi bây giờ..."
" Con bé đó cũng nhận được giấy thông báo đặc cách nhập học vào một ngôi trường ở khu số sáu "
" Bất quá cũng bình thường, đối phương từ nhỏ đã thể hiện ra trí thông minh tuyệt đỉnh "
" Lúc thi vào cao trung thì càng đạt điểm tuyệt đối, bị chú ý cũng không có gì là lạ "
" Vậy sau đó thế nào ? "