Chương 3: Vô Cùng Phẫn Nộ
" Hàn bác sĩ là ai ? "
" Tiểu tử ngươi vào ngục cũng hơn nửa tháng rồi mà đến Hàn bác sĩ Hàn Thanh Tuyền cũng không biết? "
" Cô nàng đó là ngục giam người tốt nhất, xinh đẹp này, cực kỳ dịu dàng này, cũng không giống như mấy tên bác sĩ lúc trước khinh thị chúng ta "
" Từ lúc cô nàng đó đến đây ta liền thấy yêu đời hơn hẳn, lâu lâu thấy căng thẳng thì cắt cổ tay nuốt dao lam là được đến phòng y tế ngay "
" Ta nói với ngươi, rất nhiều tên khác trong nhà giam đang nằm mơ, vậy mà lại mơ tưởng có thể cùng Hàn bác sĩ phát sinh chút chuyện không thể miêu tả..."
" Tất nhiên là mơ mộng cả thôi, ai dám làm càn thì tại sao lại c·hết cũng không biết "
" Nàng ta tốt thì tốt đấy, dịu dàng thì dịu dàng đấy. Nhưng nếu dám vô lễ ngươi sẽ biết thế nào là tàn nhẫn quyết đoán "
"...."
Trần Hổ nhắc đến Hàn Thanh Tuyền thì lập tức thao thao bất tuyệt, nói mãi không dứt.
Rơi vào tai Tử Vũ không khác gì mười vạn con muỗi đang kêu rên ong ong ong.
Thật muốn đem não hắn móc ra.
Thật muốn biết vì sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Có ý nghĩa gì sao ?
Mà Hàn bác sĩ sao... trong ký ức giống như có nhắc đến thì phải.
" Ha ha, Trần Hổ b·ị đ·ánh thoải mái sao "
" Da dày thịt béo như thế thì chắc phải sảng khoái lắm chứ "
Một giọng nói âm nhu mang theo vẻ châm chọc vang lên cắt đứt Trần Hổ thao thao bất tuyệt.
Một thân ảnh mảnh mai đứng trước bàn bọn họ.
Mái tóc dài màu xanh lam, đôi mắt xanh trong suốt, làn da trắng nõn nà mềm mại như có thể bóp ra nước, đôi môi đỏ hồng ướt át nổi bật.
Là một người rất xinh đẹp thế nhưng trên người hắn lại là y phục của tù nhân nam tính.
" Lam Xà, ngươi một cái nam không ra nam nữ không ra n·ữ q·uái thai vậy mà muốn khiêu khích lão tử sao "
" Còn nữa, ngươi dám rời khỏi bàn ? Muốn ăn gậy giống lão tử ? "
Lam Xà cười lên rất xinh đẹp, ánh mắt trêu tức như đang nhìn một kẻ ngu si.
" Sắp hết giờ ăn rồi, ta cũng đã ăn xong thì rời khỏi bàn không phải chuyện đương nhiên sao "
" Đầu óc ngươi dùng để làm gì vậy ? Không hổ là trong truyền thuyết đầu toàn cơ bắp ngu sĩ tứ chi phát triển Hổ Ca nha "
Ầm !!
" Muốn c·hết "
Trần Hổ hất ghế, nổi giận đứng dậy, khí thể như một con mãnh thú tàn bạo.
" Đánh đi "
" Đánh !!!"
" Lam Xà đấu với Hổ ca sao, lần đánh nhau gần nhất cũng là ba năm trước thì phải "
" Ai thắng đây, lần trước là lưỡng bại câu thương rồi bị nhốt vào phòng biệt giam thì phải "
Bọn tù nhân xung quang không chê việc lớn, hò hét quát lớn khích tướng hai người đánh nhau.
Mấy tên đàn em của Trần Hổ cùng Lam Xà nhanh chóng chạy đến sau lưng đại ca của mình.
Mấy tên quản giáo cũng không có ngăn lại mà đứng đó xem kịch.
Có một người quản giáo mới đến thì không nhịn được nói.
" Không cản bọn chúng lại hả, lỡ đánh thật thì sao ?"
" Không cần, sau giờ cơm có mười phút tự do "
" Chỉ cần không đánh quá kịch liệt thì kệ bọn nó đi, bị trọng thương thì càng tốt, nằm viện bớt p·há h·oại..."
" Còn nếu c·hết thì chôn, việc nhỏ thôi làm lâu ngươi sẽ quen "
Một tên quản giáo có nhiều năm kinh nghiệm lạnh nhạt giải thích, đối với những chuyện như này hắn gặp qua nhiều lắm.
Xen vào chỉ làm bọn nó tăng thêm lệ khí chứ tốt lành gì đâu, giờ không đánh thì sau này cũng đánh.
Lam Xà ý cười trên mặt không hề giảm, hắn còn đang suy nghĩ xem có nên đánh hay không thì thấy một kẻ không hề hợp với không khí xung quanh.
Là Tử Vũ, trong mắt Lam Xà chính là một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch, nhiều lắm mười ba mười bốn tuổi.
" Thằng oắt con này là ai đấy ? Con rơi, con rớt của ngươi hay sao vậy Trần Hổ "
Hắn có chút hứng thú với thằng nhóc này, dù sao không phải ai cũng có thể ngồi chung với Trần Hổ.
Mặc kệ là Lam Xà hắn vẫn là Trần Hổ đều là những kẻ cực kỳ nguy hiểm, g·iết người không ghê tay.
Đừng nhìn mấy tên quản giáo dám đánh Trần Hổ, bình thường còn tốt chứ dám quá mức thì chắc chắn sẽ bị Tràn Hổ phản sát g·iết ngược.
" Rất tiếc nó không phải con của lão tử, nhưng cũng là một kẻ hung ác."
" Nó đánh một tên thượng đẳng đấy" Trần Hổ nói nhỏ, vừa nói vừa liếc sang mấy tên quản giáo.
Bọn hắn vẻ mặt bình thản, giống như không nghe thấy bất kỳ thứ gì.
" A " Trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Lam Xà cũng hiện lên vẻ kinh dị.
" Lá gan thật lớn "
" Nhưng trừng phạt sẽ rất tàn khốc đấy "
" Phán quyết chưa có nhỉ, nhưng nên sớm chuẩn bị tâm lí đi "
" Ai biết được, hình như lúc nãy Lý Hạo muốn dẫn nó đến tòa án, nhưng không hiểu sao lại bị hoãn "
Nghe bọn hắn bàn luận về mình mà Tử Vũ không hề hiện ra một chút cảm xúc nào.
Đồng tử xuay chuyển đột nhiên quay về phía cửa.
3
2
1
Cạch !!!
Cửa phòng ăn bị đẩy mạnh ra, từ ngoài đi vào một tên giám ngục.
" Lý giám ngục "
" Lý giám ngục "
Mấy tên giáo quan thấy giám ngục đi vào liền tiến lên chào hỏi.
Lý Hạo vừa vào thì thấy đám tù nhân tụ lại một chỗ liền hiểu xảy ra chuyện, sắc mặt âm trầm hỏi.
" Bầy trò gì đấy, tu tập đồn vậy là muốn làm loạn sao ?"
Đám tù nhân thấy hắn nổi giận thì lập tức nhận sợ, tản ra không dám tụ tập nữa.
" Lý giám ngục đừng giận, chúng ta chỉ là trò chuyện mà thôi "
" Mọi người nói đúng không ? "
Lam Xà mở miệng tránh khuyện giải, tránh xảy ra xung đột.
" Hừ "
Lý Hạo liếc nhìn hắn, sau đó hừ lạnh một tiếng bước tới trước mặt của Tử Vũ.
" Bùi Tử Vũ, theo ta đến phòng tra khảo đi "
Mọi người ở đây đều thấy không đúng rơi vào trầm tư, còn Trần Hổ thì trực tiếp hỏi luôn.
" Đến phòng tra khảo làm gì ? Không phải tội của hắn đã được xác định rồi sao ?"
" Đến đó để chịu tội tiếp à ?"
Lý Hạo bị chất vấn thì thấy cực kỳ bực bội.
" Ngươi không biết thì câm miệng, tưởng ta muốn lắm sao ?"
" Trưởng giám ngục ra lệnh, ta muốn cũng phải làm không muốn cũng phải làm "
" Cút sang một bên đi, đừng có xen vào "
Cuối cùng thì Tử Vũ vẫn bị Lý Hạo lôi đi.
" Lý Hạo "
Tử Vũ đang đi đột nhiên mở miệng.
Hắn nói năng cộc lốc làm Lý Hạo không vui cho lắm.
" Không biết lớn nhỏ ! "
" Đừng cắt lời "
" Lý Hạo, ngươi thấy thế giới này như thế nào ?"
Lý Hạo cau mày, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như thế.
" Ý ngươi là gì ?"
" Đừng suy nghĩ viễn vong nữa, thế giới có thế nào cũng không đến lượt ta cùng ngươi quan tâm "
" Được rồi đừng nói tào lao, đi mau đi "
Lý Hạo thấy hắn có gì đó rất không đúng nhưng không muốn tìm hiểu kỹ mà vội vàng bước nhanh.
Trong lòng hắn có dự cảm không tốt, thằng oắt này bị đưa đến phòng tra khảo chắc chắn sẽ chịu tội không nhẹ, chỉ hy vọng là không c·hết người.
" Chỉ hi vọng không phải kết quả bết bát nhất "
Cộc !!!
" Trưởng quan, ta đã mang Bùi Tử Vũ đến rồi"
Trong phòng tra khảo có năm người, bao gồm Trưởng giám ngục cùng ba tên quản giáo, người còn lại tất nhiên là Tần Thử.
Tàn Thử thấy Tử Vũ thì cứ như gặp kẻ thù truyền kiếp, ngay lập tức đứng dậy nhe răng trợn mắt nhìn Tử Vũ, hai tay đã không nhịn được muốn cho thằng oắt con này nếm mùi đau khổ.
" Còng tay nó vào trên ghế đi"
" Còn Lý Hạo, ngươi ra ngoài đi, ở đây không có việc gì cần ngươi làm nữa đâu"
Ba tên quản giáo nhanh chóng nhận lấy Tử Vũ từ tay Lý Hạo.
Cạch !
Còng tay bị khóa, đem hắn trói vào trên ghế, hai chân cũng bị cố định không cách nào động đậy.
Lý Hạo kháng cự thì bị Trưởng Giám Ngục cưỡng ép dẫn ra ngoài.
" Tần Thử huynh đệ, chuyện tiếp theo ngươi muốn làm thế nào thì làm đi, không c·hết người là được "
" Tốt đẹp "
Tần Thử nhe răng cười, chờ đợi hai người đó ra ngoài thì mới bước lại gần Tử Vũ.
" Thằng chó khốn kiếp, còn nhớ lão tử hay không ?"
" Oắt con rất thích xen vào chuyện bao đồng đúng không, hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng c·hết "
Tần Thử vặn vẹo khuôn mặt, trong lòng cực kỳ oán hận.
Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai dám đánh hắn, dù là phụ mẫu cũng chưa từng mắng hắn một câu, bọn họ nâng niu trong tay như hòn ngọc quý còn không kịp nữa là.
Vậy mà cuối cùng lại b·ị đ·ánh bởi một thằng oắt hạ đẳng, một tên thấp kém đến từ khu Nam Man.
Sao có thể như vậy ? Còn có vương pháp sao, còn có luật pháp sao.