Chương 23: Thái Cực Quyền, Tay Không Đỡ Đao
Thử đưa tay lên sờ, thì khi kéo xuống chỉ thấy trong lòng bàn tay có một bãi dịch nhờn.
" Thứ gì đây ? Nước sao ?"
Hắn nhào nặn một hồi thì thấy hơi kinh tởm nên đã phủi vào trên áo.
Sau đó không nhịn được sự hiếu kỳ mà ngước đầu lên xem.
" Sao không đi tiếp ? "
" Ngươi nhìn gì vậy ?"
Nhưng người khác hắn đột nhiên đứng đó ngẩng đầu thì không hiểu hỏi.
"..."
"..."
Vào lúc này hắn không còn khả năng trả lời nữa, bởi vì trên trần nhà có hai con mắt rắn cùng đang cùng hắn mặt đối mặt.
Khè !!!
Chiết lưỡi dài rắn thon dài đỏ tươi chui ra từ miệng, từ trên đó chảy xuống tí ti nước dãi.
Hai chân run rẩy, thân thể cứng đờ.
Hắn vốn dĩ không sợ rắn, nhưng con rắn này hơi bị to, vả lại hai chiếc răng nanh sắc nhọn trông quá mức dọa người.
Nhìn cứ có cảm giác chỉ cần dám động đậy một tí thôi, thì nó sẽ lao xuống cắn cho một ngụm.
" Rắn ?"
" Ở đâu ra ?"
" To thật đấy, nếu đem đi hầm thì tuyệt "
" Ăn ăn suốt ngày ăn, coi chừng bị cắn đấy, có khi nó là rắn độc cũng nên "
" Hừ, ta là chuyên gia ăn rắn ba mươi năm nay...có thể nói cho ngươi biết con rắn ở phía trên chắc chắn không có độc "
" Sao ngươi biết "
" Ta học qua, cũng có thể nhận biết tất cả các loại rắn độc "
Một tên cảnh sát nào đó nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin.
" Mà khoan đã, con rắn này trông lạ quá đi mất ?"
Xào xạc !
Xào xạc !
Khè !
Trong lúc bọn hắn lo ngẩng đầu nhìn trần nhà thì có vô số con rắn bò tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn chúng lượn lờ ngoe nguẩy dưới chân bọn họ.
Có một số con thè ra chiếc lưỡi dài, lăm le qua lại như muốn tìm cách chui vào từ ống quần.
Nguy hiểm đang rình rập...nhưng đợi đến lúc có người nhận thấy không đúng thì đã muộn rồi.
" Sao nhột vậy ? "
" A "
Một tên cảnh sát khẽ rên.
Cảm giác đau đớn truyền từ bắp chân lên đến trên não.
" A ?"
Nhưng rất nhanh thôi, cảm giác đau đớn đã biến mất.
Thay vào đó là sự t·ê l·iệt, tứ chi gần như mất đi toàn bộ tri giác, cảm giác vô lực bao trùm thân thể.
Bịch !
Cứ như vậy hắn đã ngã xuống mặt đất.
Những người còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng lần lượt cảm nhận được đau nhói.
Một người, hai người, ba người...đều thi nhau ngã xuống.
" A "
" Ư ư "
"...."
Cả bốn nằm dưới mặt đất, thân thể co ro muốn mở miệng cầu cứu, nhưng không thể nào nói ra lời.
Dây thanh quản cứ như đã bị chặt đứt, chỉ có thể kêu rên một cách không rõ ràng.
" A a !!!"
" U oa a "
Trong ánh mắt hoảng sợ của bốn người, từng con từng con rắn một bò lại bên cạnh.
Khè !
Khè è !!!
Bọn chúng le chiếc lưỡi dài liếm láp trên người bọn họ, cứ như đang thưởng thức mùi vị bữa ăn.
Phập !
Vào giờ khắc này, sinh mệnh của bốn người đã đi đến hồi kết...
...
Sáu giờ chiều, khu biệt thự cao cấp.
Tống Tranh sau một ngày mệt mỏi quá sức thì cũng đã về đến nhà.
Chạy vào nơi để xe xong, hắn thở dài ngao ngán từ trên xe bước xuống.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra làm hắn thấy vô cùng mệt mỏi. Giờ thì từ thân thể đến tâm trạng đều thấy rất không tốt, rất muốn được nghĩ ngơi.
" Phiền toái "
Cạch !
" Ngươi về rồi "
Chỉ vừa bước vào thì Lâm Hi thê tử của hắn đã chạy đến giúp hắn cởi áo ngoài, cùng với lấy đi chìa khóa xe.
" Có mệt lắm không ? Hôm qua không thấy ngươi về nhỉ "
Nghe nàng nói thế thì Tống Tranh cau mày răn dạy.
" Ngươi lại chờ đến khuya phải không ? Ta đã bảo là không về rồi mà "
" Lo cho ngươi chứ sao nữa, vậy mà đối với ta dữ như vậy "
Nàng liếc mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi.
" Ngạch,..."
Vẻ mặt Tống Tranh ngay lập tức cứng đờ.
" Xin lỗi, ta mệt quá nên hơi nóng tính một tí "
Hắn vội vàng nói xin lỗi, thuận tiện đem nàng ôm vào trong ngực.
" Ừm "
Lâm Hi cũng không phản kháng, cứ như vậy bị hắn ôm, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
" Oa !!!"
Không khí đang tràn đầy tình ý hạnh phúc thì lại bị tên đáng ghét nào đó cắt ngang.
Một tên thiếu nữ xinh xắn đáng yêu không biết từ nơi nào chui ra, khi thấy hai người ôm nhau thấm thiết thì hét ầm lên.
" Lão ca mau đến xem ! Phụ thân mẫu thân đang giở trò ân ái đây này "
Tống Thanh đang ngồi xem tivi nghe thế thì đưa đưa mắt nhìn đến, khóe miệng không kìm được nụ cười.
" Con bé này, nói bậy bạ gì đấy "
Sắc mặt Lâm Hi xuất hiện một tia đỏ ửng, nàng nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực của Tống Tranh.
Sau đó đằng đằng sát khí bước nhanh đến chỗ của thiếu nữ, cứ như muốn cho nàng một trận.
" Lão ca cứu mạng !!!"
Thiếu nữ ngay lập tức bị dọa sợ, vội vàng chạy như bay đến sau lưng lão ca của mình. Rồi dùng hắn như lá chắn để tránh né mẫu thân.
" Con nhóc này đừng có kéo, ta đang xem tivi "
Tống Thanh bị nàng xoay qua xoay lại cho chóng mặt vô cùng khó chịu, thế là hắn quát ầm lên.
" A "
Trở tay liền đem nàng ném lên trên ghế, tiện tay chộp lấy gối ôm, giơ lên liền đập xuống.
" Ui, ui..."
Đột nhiên b·ị đ·ánh làm nàng không hiểu ra sao.
" Oa đáng c·hết lão ca, dám đánh ta "
" Xem chiêu "
Chịu đánh một hồi thì tính khí cũng đã nổi lên, trở người cầm một chiếc gối khác đánh lại.
Hai người bắt đầu một màn đấu gối hỗn chiến.
" Tuổi đã không nhỏ nhưng tính khí vẫn như trẻ con vậy "
Lâm Hi thấy nhi tử cùng nhi nữ cầm gối đánh nhau thì không nhịn được mà bật cười.
" Ừm ừm "
" Ngươi ừm cái gì mà ừm còn không mau đi tắm. Sắp đến giờ dùng cơm chiều rồi đấy, vệ sinh sạch sẽ đi rồi hãy ăn cơm "
Nàng trừng mắt hướng về phía lão công của mình.
" Được rồi "
Tống Tranh còn có thể làm sao, đi tắm chứ sao nữa.
Thấy hắn đã lên lầu thi Lâm Hi cũng quay lại phòng bếp.
" Lão ca là đồ khốn kiếp, không nhường muội muội đáng yêu của ngươi một chút nào hết "
Thiếu nữ sinh không thể luyến nằm ỳ trên mặt đất, u oán nhìn trần nhà.
Ai nha !!!
Đánh không lại...
Bị treo ngược lên chịu đòn nữa chứ.
Tức giận !!!
Muốn đánh hắn...
Nhưng đánh không lại... Oa oa oa thật muốn khóc !!!
" Ha ha "
Tống Thanh nghe nàng rên rỉ thì chỉ cười lạnh hai tiếng, ánh mắt khinh bỉ không thèm quan tâm.
" Ha ha cái đầu ngươi ấy "
" Há há " Hắn lại cười hai tiếng, nhưng theo một cách khác.
Bịch !!!
Một chiếc gối bay xuyên không gian đụng thẳng vào mặt hắn.
" Đi c·hết đi "
Thiếu nữ tức đến khuôn mặt đỏ bừng, thở phì phò.
Ném xong, ánh mắt xoay qua xoay lại như muốn tìm thứ gì đó để ném tiếp.
" Đừng tìm "
Tống Thanh đem gối đặt ra sau lưng, kế đó giơ hai tay lên cao.
" Ta chịu thua, đầu hàng được chưa ? "
" Không có thành ý gì cả, phải nói... "
" Muội muội đáng yêu, lão ca chịu thua cầu xin tha thứ "
" Phải chân thành mới được, nếu không ta không tha ngươi đâu à "
" Từ giờ đến lúc ăn cơm cũng đừng mong được yên nha "
Thiếu nữ không biết từ nơi nào lôi ra một chiếc gối bự, thở phì phò đưa ra tối hậu thư.
"..."
Tống Thanh trầm mặc ba giây, cuối cùng nhắm mắt nói bừa.
" Vậy thì muội muội đáng yêu a, lão ca chịu thua rồi. Ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ ?"
" Oa ha ha, tốt lắm "
" Lão ca thật ngoan nha "
He he, ngu xuẩn lão ca.
Ngươi sao có thể thắng được ta.
Đánh không thắng thì ta liền chơi âm mưu quỷ kế.
Hắc hắc !
Thiếu nữ vô cùng vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể chiến thắng.
" Mà này lão ca, ngươi đang làm gì đấy "
Nàng ngồi xuống ghế, thấy Tống Thanh đang cầm điều khiển ti vi nên hiếu kỳ hỏi.
" Tua lại video chứ sao, đang xem thì bị ngươi chạy lại làm phiền. Có trời mới biết đã xem đến khúc nào rồi "
Tống Thanh vừa giải thích vừa khó chịu liếc xéo qua nàng.
" Ồ "
Thiếu nữ như không cảm nhận được ánh mắt của hắn, thế là tiếp tục hỏi.
" Chăm chú vậy sao, còn tua lại nữa..."
" Ngươi đang xem gì đó bậy bạ hay gì đấy ? "
Nàng như hóa thân thành mèo nhỏ hiếu kỳ, cứ hỏi tới hỏi lui, ánh mắt lại vô cùng nham hiểm.
" Thái Cực quyền, tay không đỡ đao sắc " Tống Thanh trả lời rất ngắn gọn, thậm chí còn không thèm liếc một cái.
"..."
" ? "
Trên mặt nàng vô căn cứ hiện ra một cái dấu chấm hỏi
" Thái Cực quyền ? Tay không đỡ dao sắc ? "
Khuôn mặt nàng mờ mịt không xác định cho lắm, thế là lập lại mấy từ đó một lần nữa.