Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khủng Bố Giáng Lâm - Viêm Hoàng Tận Thế

Chương 18: Nhền Nhện Vượt Ngục




Chương 18: Nhền Nhện Vượt Ngục

Đợi đến tham mưu cùng những người khác từ trong xe chỉ huy đi ra, thì trực thăng chỉ còn lại một đống tro tàn.

Đám cháy đã bị cảnh sát dập tắt, bốn cỗ t·hi t·hể của binh sĩ cũng đã được kéo ra ngoài.

" Đáng c·hết "

Nhìn bốn cỗ t·hi t·hể cháy đen nằm trước mặt làm sắc mặt bọn họ tái xanh.

Cảnh sát xung quanh thì cầm chắc v·ũ k·hí, cảnh giác nhìn về phía ngục giam.

Tham mưu đi đến cạnh đống tro tàn, hắn cau mày đưa tay sờ thử chiếc chông.

Hắn xem xét chiếc chông một hồi nhưng vẫn không nhìn ra được cái gì.

Hắn khó hiểu hỏi " Đây rốt cuộc là thứ gì "

Nó như một chiếc chông màu đen khổng lồ, với nhiều chỗ đứt khúc, được gắn lại với nhau bởi các khớp nối.

" Chịu thôi "

" Không ai nhìn ra hết, nếu nói về độ cứng cáp thì nó không thua gì sắc thép"

" Nhưng khi đụng vào lại có cảm giác rất kỳ dị khó mà diễn tả bằng lời được "

Tham mưu suy tư giây lát thì lắc đầu nói " Ta không quan tâm nó là cái gì, mà là nó được phóng ra từ trong ngục giam "

" Chuyện này rất quái lạ"

" Phóng một chiếc chông sắt dài sáu, bảy mét lên độ cao hơn bốn mươi mét trên không trung ?"

" Nếu ngươi nói trong ngục giam có một chiếc máy bắn tên khổng lồ thì ta cũng sẽ tin "

Trong lúc bọn họ đang thảo luận thì đột nhiên có âm thanh cảnh báo được truyền về từ chiếc trực thăng còn lại.

" Cảnh báo, cảnh báo !!! "

" Có thứ gì đó trông giống như nhền nhện đang bò qua tường vây "

" Xin phép được khai hỏa "

Vù vù vù !!!

Trực thăng trên không trung dần dần kéo dài khoảng cách với ngục giam.

Nòng súng máy M242-38 cũng đã nhắm về phía trước để có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.

Chỉ huy cảnh sat nhìn về phía tham mưu sau đó đưa ra đề nghị.

" Ngươi nên vào xe để xem xét toàn cục đi, nếu có phát hiện điều gì thì thông báo cho chúng ta biết "



" Được "

Tham mưu cũng đã nhận ra tình hình không thích hợp nên lập tức chạy về xe.

So với tự mình ra trận thì hắn ngồi trong xe phân tích chiến cuộc sẽ phát huy ra tác dụng lớn hơn rất nhiều.

" Tất cả chuẩn bị chiến đấu "

Chỉ huy cảnh sát thông qua bộ đàm ra lệnh cho tất cả cảnh sát đang có mặt.

Mệnh lệnh vừa đưa ra lập tức làm cho không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Cảnh sát đặc nhiệm hành động nhanh nhất, bọn họ nhanh chóng chạy về xe bọc thép của mình sau đó lái đến vị trí phía trước.

Có người leo l·ên đ·ỉnh xe, cầm chắc súng máy chỉa về phía tường vây.

Những cảnh sát bình thường khác cũng kéo chốt súng, ẩn núp sau xe chờ đợi.

" Nơi đây có thể sẽ xuất hiện đấu súng, vì thế đề nghị mọi người lập tức rời khỏi khu vực này...."

Ngoài ra còn có sáu người cảnh sát được cử ra để xua đuổi người dân.

" Đi đi, chờ gì nữa "

" Đúng đúng, ta còn phải về nhà ăn cơm nữa chứ "

" Ừm ừm, ta lập tức liền đi "

Lần này xua đuổi người dân lại rất dễ dàng.

Nhưng cũng bình thường, bởi vì phần lớn người đã bị dọa đến thần sắc tái mét, còn kém đái ra quần mà thôi.

Dù sao từ trực thăng b·ị b·ắn rơi p·hát n·ổ, đến bốn cỗ t·hi t·hể bị cháy khét đã đủ để dọa sợ hầu hết người bình thường.

Không ai muốn vì xem náo nhiệt mà đem mạng nhỏ của mình bồi táng.

Bởi thế đám người rất nhanh đã giải tán, ai về nhà nấy.

...

Lưu Manh Manh nghĩ đến chuyện lúc nãy thì thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ còn kém một chút nữa thôi nàng đ·ã c·hết không toàn thây, dù cho toàn thây cũng sẽ bị cháy đen thùi lùi, nói chung lại thì vẫn là c·hết.

" Tiểu Vân, lần này rất cảm tạ ngươi !"

" Nếu không phải ngươi kịp thời đem ta kéo ra thì có lẽ ta đã... "

Nàng vừa cầm lấy tay của Ngọc Tiểu Vân vừa cảm ơn rối rít, ân cứu mạng không cách nào trả hết.



Nếu không phải đối phương là nữ thì nàng đã lấy thân báo đáp luôn rồi.

" Manh Manh tỷ không cần phải vậy, dù sao người bình thường không ai sẽ thấy c·hết mà không cứu..."

Ngọc Tiểu Vân thấy xấu hổ muốn rút cánh tay lại, nhưng ai biết Lưu Manh Manh lại nắm quá chặt nên rút mãi mà không được.

Nàng vốn là một người có hơi nhút nhát nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lá gan lại lớn đến vậy, không biết trời xui đất khiến thế nào lại có dũng khí xông ra cứu người.

" Manh Manh tỷ, mọi người rời đi hết rồi chúng ta cũng nên đi thôi "

" Ừm ừm được, nghe ngươi hết "

"..."

" Manh Manh tỷ..."

" Ngươi nói chuyện như bình thường có được hay không ? "

Ngọc Tiểu Vân yếu ớt nói nhỏ, Manh Manh tỷ nói chuyện kiểu đó làm cho nàng có hơi sợ hãi.

" Được được, nghe ngươi, mau đi thôi "

"..." Ngọc Tiểu Vân.

Bọn họ chưa vẫn tắt trực tiếp nên những gì nói nãy giờ đều đã bị nghe được.

" Lúc nãy nguy hiểm thật " * Lau mồ hôi hột *

" Ta chỉ nghe thôi mà tim muốn bay ra bên ngoài luôn á "

" Kích thích thật đấy, nhưng sao ta nghe Manh Manh lão bà cùng Tiểu Vân nói chuyện với nhau thì thấy còn kích thích hơn nữa nhỉ ?" * Hèn mọn *

" Oa, ta cũng thế. Manh Manh lão bà với Tiểu Vân, ta ghép đôi cặp này rồi đấy "

" Trên lầu có bệnh sao ? Nếu có đề nghị đi khám đi"

" Lúc nào rồi còn nói cái này, không thấy trực thăng bị b·ắn h·ạ, còn c·hết mất bốn vị binh sĩ sao " * Lưỡi dao *

" Mẹ nó thánh mẫu chui ở đâu ra vậy, cút đi thôi "

" Ai c·hết chứ có phải ta c·hết đâu mà phải quan tâm ?"

" Mẹ kiếp, này không phải là thánh mẫu nữa mà là thiểu năng trí tuệ luôn rồi "

" Thiểu năng trí tuệ ×2"

" Thiểu năng trí tuệ ×3

" Thiểu năng trí tuệ ×103"



Ngọc Tiểu Vân cầm điện thoại ở trong tay nhưng không hề biết nó vẫn còn đang trực tiếp và vừa xảy ra một trận mắng chiến.

Lưu Manh Manh cùng Ngọc Tiểu Vân chưa đi được bao xa thì đã nghe được tiếng súng nổ từ sau lưng truyền đến.

" Manh Manh tỷ, có bắn nhau rồi, chúng ta tìm chỗ núp trước đã "

Nghe tiếng súng làm cho Ngọc Tiểu Vân bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng lôi Lưu Manh Manh núp đằng sau một bức tường, chỉ sợ có một viên đạn lạc từ đâu bay đến.

Oành oành oành !!!

Tiếng nổ vang dội liên hồi.

" Tiểu Vân, ngươi xích ra một tí để ta xem xem "

" Manh Manh tỷ đừng làm vậy, nguy hiểm lắm "

" Không sao đâu, dù sao cũng xa vậy mà "

Lưu Manh Manh thuộc về loại người rất nhát gan nhưng lại có lòng hiếu kỳ rất lớn.

" Đó....đó là thứ quỷ quái gì thế ?"

Không nhìn thì thôi, mà vừa nhìn đã làm cho nàng trừng lớn hai mắt, cứ như muốn lòi ra ngoài.

" Đây là đóng phim sao ?"

Nàng nhìn thấy một bộ thân thể người mọc ra sáu cái chân khớp khổng lồ, trông giống như một con nhện ?

Và nó đang bò ra khỏi nhà giam thì lại bị cảnh sát dùng súng t·ấn c·ông ?

Loại kịch bản như thế này chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng mới có khả năng xuất hiện chứ nhỉ ?

Dù mọi thứ diễn ra ở trước mắt nhưng nàng vẫn không thể nào tin được, dù sao chuyện đang xảy ra quá mức ma huyễn...

Đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của nàng rồi, khó chấp nhận mới là bình thường.

" Đúng rồi, Tiểu Vân mau đưa điện thoại đến đây "

" Manh Manh tỷ muốn làm gì nữa vậy ? "

" Còn làm gì nữa, tất nhiên là trực tiếp rồi "

Dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng bản năng cho nàng biết nếu đem những hình ảnh này trực tiếp thì sẽ tạo nên sự chấn động lớn đến cỡ nào.

Trước sự hấp dẫn đó thì sự sợ hãi cũng có thể dễ dàng bỏ qua.

...

" Đây là thứ quái quỷ gì vậy, đời ta chưa bao giờ gặp qua thứ quỷ dị thế này "

" Nhìn chân của nó kìa, không phải rất giống mũi chông đã đâm phải trực thăng sao ?"

" Đừng có bàn luận nữa, tập trung bắn đi, đừng để nó chạy ra ngoài !!!"

Chỉ huy cảnh sát thấy thủ hạ cứ nói nhảm hoài thì hét ầm lên.