Chương 15: Ác Quỷ Trong Đêm Tối
" Mọi người đừng lo lắng, vị trí của ta cùng Tiểu Vân cách nơi đó khá xa nên chắc sẽ không sao đâu "
Lưu Manh Manh cười yếu ớt, tỏ vẻ mình rất ổn.
Trong đầu thì nhanh chóng xoay chuyển tìm nội dung để cùng fan hâm mộ tương tác qua lại.
Suy nghĩ một hồi cũng đã nghĩ ra ý tưởng, nàng giơ một ngón tay chỉ về phía hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang đang bay trên không trung, rồi hỏi.
" Các vị có ai nhận biết hai chiếc máy bay trực thăng này không, nhìn nó trông thật lãng mạn cùng uy mãnh à "
" Thật muốn thử đứng trên đó, tiếc là khó mà làm được "
Nàng nói thế lập tức làm hướng gió trong phần bình luận thay đổi.
" Ta vừa tra xong, hình như đó là máy bay trực thăng Black Whirlwind cùng Fierce Thunderbolt thì phải. Mặc dù hình dạng có hơi khác biệt nhưng có lẽ là phiên bản cao cấp hơn cũng nên "
" Oa, ta cũng tìm thấy rồi "
" Mà lãng mạn thật thích hợp sao, phải là uy vũ bá khí mới đúng chứ, dẫn chương trình nói sai lè rồi "
" Oắt con nào dám nói lão bà của ta sai vậy, cút về nhà học bài đi thằng nhóc" * Lưỡi dao dài tám mươi mét ra khỏi vỏ*
" Hừ, oắt con thì biết gì mà nói. Đối với nam nhân súng ống chính là lãng mãn nhất, trực thăng chiến đấu cũng như giống vậy "
"...."
...
Trong lúc Lưu Manh Manh đang trực tiếp thì hai nhóm cảnh sát đặc nhiệm đã đi sâu vào trong ngục giam.
Còn hai chiếc trực thăng vũ trang thì bay qua bay lại trên không trung.
Sắc trời đã dần dần trở nên tối đen nên hai chiếc trực thăng đã sử dụng đến đèn cường quang đem hơn một nửa ngục giam chiếu sáng.
Khẹc~~~ khù ù ~~~~
Khè ù ù ~~~
Bằng một cách nào đó mà có một thân ảnh thon dài mảnh mai đang đứng trên đỉnh tường vây.
Dưới con mắt của bao nhiều người mà không một ai phát hiện ra có người đang đứng ở đó.
Nhìn kỹ lại có thể thấy thân ảnh đó có một mái tóc dài màu xanh lam, trên người mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu tím, kết hợp với quần dài.
Thân ảnh đó có khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, nhưng thần sắc lại có vẻ nhợt nhạt yếu ớt.
Đáng chú ý là đôi mắt xanh với đồng tử xen lẫn chút ít màu đỏ tươi, bên trong ánh mắt lại ẩn chứa sự tàn độc âm lãnh như một con độc xà.
Khóe miệng hơi nhếch lên làm lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn .
" E he ~~~"
Đối phương từ trên cao nhìn xuống đám cảnh sát mà cười một cách vô cùng kỳ dị rùng rợn, cứ như ác quỷ ẩn hình trong đêm tối.
" Gì thế ?!?"
Binh sĩ đang điều khiển trực thăng đột nhiên bị dọa đến mức kinh hồn táng đảm.
" Ngươi có thấy không ?"
Hắn không thể tin vào hai mắt của mình nữa nên đã hỏi người binh sĩ ở bên cạnh.
" Ta thấy chứ..."
" Bọn hắn đột nhiên biến mất, không để lại một dấu vết nào "
Tên binh sĩ đó vừa nhìn chằm chằm về phía ngục giam vừa trả lời, lại không nhịn được mà đưa tay lên dụi mắt.
Dụi mắt cho đã đời rồi nhưng khi mở mắt ra vẫn không thấy một bóng người nào cả.
Sau đó hắn vội vàng hấp tấp đi báo cáo.
" Báo cáo trưởng quan, hai nhóm cảnh sát đặc nhiệm đột nhiên biến mất rồi "
" Từ trực thăng không thể nhìn thấy thân hình của bọn họ nữa "
" Cái gì ? "
Bốn người ngồi trong xe chỉ huy giật mình không hiểu.
" Đội một cùng đội hai thế nào rồi, đang ở vị trí nào ?"
Tham mưu cầm lấy thiết bị liên lạc đặc biệt sau đó mở miệng dò hỏi.
" Báo cáo, vị trí đội một hiện tại cách lưới điện chưa đến hai mươi mét "
" Đội hai cũng không sai biệt lắm, và không phát hiện bất cứ dị thường nào "
Nghe thông báo của hai đội làm cho trên đầu tham mưu xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
" Cách lưới điện chưa đủ hai mươi mét mà sao ngươi trên trực thăng lại nói là không thấy bọn họ ?"
" Quá vô lí "
Hắn lại quay sang dò hỏi binh sĩ trên trực thăng.
" Các ngươi xác định là không nhìn thấy bất kỳ người nào sao "
" Báo cáo trưởng quan, không thể sai được"
" Cả hai trực thăng đều không phát hiện bất cứ một thân ảnh nào bên trong ngục giam "
" ??? " Tham mưu không hiểu gì luôn, thậm chí cảm thấy binh sĩ trên trực thăng đang nói nhảm.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ có thể giúp xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
" Đội một, đội hai mau nhìn lên không trung xem có máy bay trực thăng đang ở đó hay không "
Mệnh lệnh kỳ lạ này đột nhiên được đưa ra làm cho cả hai đội cảm thấy vô cùng khó hiểu.
" Không phải vẫn đang bay trên không trung từ nãy đến giờ hay sao ?"
" Ta thậm chí còn nhẹ được tiếng cánh quạt vang đến tận đây nữa mà "
Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng bọn họ đều từng học qua một quy tắc trong q·uân đ·ội.
Đó chính là quân lệnh như sơn, trên chiến trường dù có xảy ra vấn đề gì, dù mệnh lệnh có vô lý thể nào thì cũng phải nghe theo mệnh lệnh từ chỉ huy.
Trong lòng thì cứ nghĩ máy bay trực thăng vẫn đang bay trên không trung, nhưng đến khi quay đầu nhìn lên trên thì bọn họ lập tức trợn tròn hai mắt.
" Máy bay trực thăng đâu rồi ?"
" Gặp quỷ rồi, ta vẫn nghe được tiếng cánh quạt cơ mà, còn trực thăng đâu rồi ? "
" Âm thanh cánh quạt còn dễ nói, nhưng cái ánh sáng cường quang này chui từ đâu ra, khi trên không trung lại không có trực thăng chiếu đèn ?"
" ??? "
" ??? "
" Báo cáo trưởng quan, không hề nhìn thấy trực thăng đâu hết "
" Đội hai cũng gặp tình trạng tương tự như vậy, âm thanh cánh quạt vẫn vang lên cùng với ánh sáng cường quang nhưng không thấy trực thăng đâu "
" ??? "
Tham mưu nghe bọn hắn giảng giải xong mà thấy đầu óc tối đen, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
"..."
Đây là lúc rất thích hợp để bật lên một bài hát.
Tiểu bằng hữu có phải ngươi có rất nhiều dấu chấm hỏi...
Đúng là có vô số dấu chấm hỏi đang nằm ở đây.
Chỉ cần là người biết chuyện gì đang diễn ra đều thấy vô cùng khó hiểu, rất muốn được giải đáp.
Còn không được giải đáp thì chỉ có thể thốt ra một câu " Gặp quỷ rồi "
Tham mưu xoa xoa trán, chỉ thấy đầu óc có hơi đau, vừa định hỏi thêm vài câu thì lại xảy ra chuyện rồi.
" Có thứ gì đó đang lao đến..."
" Không được, tốc độ của nó quá nhanh, mau khai hỏa đi "
" Oành oành oành !!!
" Oành ..."
Trong thiết bị liên lạc đặc biệt đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng hốt cùng t·iếng n·ổ súng vang dội.
" Xảy ra chuyện rồi "
Tham mưu cau mày cũng hiểu bên trong ngục giam đã xuất hiện vấn đề, nhưng hắn không gấp dò hỏi mà đang chờ đợi người ở bên trong bước vào trạng thái an toàn.
Chỉ khi bọn họ đã an toàn kết thúc chiến đấu mới là lúc thích hợp để hỏi, giờ mà tùy tiện làm bậy rất có thể sẽ khiến người bên trong mất tập trung mà gây ra tổn thất không đáng có.
Hai đội cảnh sát đặc nhiệm đúng là đã rơi vào tình huống nguy hiểm.
Oành oành !!!
Một tên đội viên của đội một đang x·ả s·úng về phía một thứ gì đó có đôi mắt đỏ tươi đang lao đến phía mình.
Bịch bịch !!!
Bịch...!!!
Ngoại trừ tiếng động khi di chuyển ra thì thứ đó không phát ra bất cứ mọt âm thanh nào nữa.
Cộc cộc cộc !!!
Cộc cộc !!
Tên cảnh sát đặc nhiệm đó cau mày, bởi vì hắn đã bắn sạch hai băng đạn mà thứ đó vẫn đang lao đến, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ ngừng lại.
Không chỉ là hắn mà những đội viên khác cũng đang phải nổ súng đối chọi với bọn chúng.
" Bắn vào mắt, bắn vào hai con mắt màu đỏ mới có thể hạ chúng"
Có người đột nhiên hét lên thông báo cho tất cả mọi người, bởi vì hắn đã xử lí xong một con và đang chuẩn bị đi hỗ trợ người khác.
Tên đội viên đó nghe thế thì không tiếp tục x·ả s·úng nữa, mà dùng hai tay cầm thật chặt khẩu súng.
Hai con mắt chăm chú, toàn lực tập chung nhìn vào ống ngắm, sau đó....
Oành oành oành oành oành !!!
Năm phát súng liên tục được bắn ra, nhắm thẳng về phía hai con mắt đỏ tươi.
Bịch !
Thành công, thứ đó đã ngã xuống đất.
" Hô hô, thứ gì vậy ? Ăn nhiều đạn thế mà không c·hết "