Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khủng Bố Giáng Lâm - Viêm Hoàng Tận Thế

Chương 1: Giáng Lâm




Chương 1: Giáng Lâm

Lam Tinh sau đại chiến thế giới lần thứ tư đã thống nhất toàn cầu bởi Huyền Quốc. Các quốc gia còn tồn tại thì bị cưỡng ép xác nhập thành khu vực phụ thuộc.

Thế giới chỉ còn lại Huyền quốc cùng các khu phụ thuộc.

Có tổng cộng một trăm lẻ tám khu, mỗi địa khu có một người thống trị riêng biệt.

Mặc kệ người thống trị ở địa khu là ai đi nữa thì đều phải nghe theo tất cả mệnh lệnh do Huyền Quốc đưa ra.

Trong một trăm lẻ tám khu lấy Huyền Quốc làm trung tâm thế giới.

Từ địa khu thứ nhất đến địa khu thứ ba mươi đều nằm quay quanh địa phận của Huyền Quốc.

Huyền Quốc là một nơi rất đặc biệt, chỉ có những kẻ có huyết mạch Viêm Hoàng thuần chủng mới có thể sinh sống ở nơi này.

Còn từ khu một đến khu ba mươi là khu vực tự do, mặc kệ ngươi đến từ khu nào thì đều có thể ở nơi đó sinh sống, vấn đề là ngươi có làm được hộ tịch hay không mà thôi.

Còn từ khu ba mươi mốt trở lên là khu của ngoại tộc, ở những khu này cho dù là người có huyết mạch Viêm Hoàng không thuần chủng cũng không thèm ở.

Thời đại hiện nay dù nhìn rất phồn hoa nhưng ẩn sâu bên trong lại có vô số hắc ám, vô số tà ác.

...

Viêm Hoàng thời đại, ngày một tháng một năm ba trăm, cũng là ngày mà thế giới thay đổi.

Đêm đen, Khu số sáu, thành Đại Giang.

Ngục Giam Trọng Phạm số sáu .

Đây là nhà tù được thiết lập bởi Huyền khu để giam giữa t·ội p·hạm có liên quan đến huyết mạch Viêm Hoàng.

Trên hành lang tầng hai có hai tên quản giáo đang lôi một thân hình rách rưới.

Bọn họ đi đến lầu hai phòng số sáu mươi sáu, sau đó họ đem thân hình rách rưới ném vào bên trong.

Ầm !!!

Cánh cửa đóng lại, một tên quản giáo đầu trọc vừa xoa v·ết m·áu trên cánh tay vừa mắng.

" Mẹ kiếp !! sao không xử lí thằng oắt con này luôn đi, giữ lại chỉ được cái tốn cơm "

Người còn lại cười lạnh " Dám đánh người mang huyết mạch Viêm Hoàng thì sao có thể c·hết dễ đang như vậy được "

" Phải để cho nó sống không bằng c·hết mới đúng "

" Đúng thế đúng thế, Viêm Hoàng là vĩ đại nhất "

" Mà thôi, ngươi đi trước đi. Tên nhóc này nhìn khuôn mặt vẫn rất đáng yêu, tối nay để ta chăm sóc cho nó một chút..."

" Ngươi đi nói với bọn hắn là đừng có đến làm phiền ta đấy "

Quản giáo đầu trọc có chút không đành lòng, muốn ngăn cản nhưng lại không dám.

" Ngươi còn có việc gì sao ?"

" Không có "

"Nếu không có thì đi đi chứ, để ta còn làm chính sự nữa "



" Được "

Nhìn tên đầu trọc quản giáo đi xa thì kẻ còn lại lộ ra vẻ mặt hèn mọn, bước đến mở cách cửa ra.

Hắn phấn khích thở hồng hộc, vẻ mặt hèn mọn, dưới quần có dị vật trồi dậy.

" Ta đến rồi đây, ngoan ngoãn để ta chăm sóc cho ngươi nhe "

" A !!!!"

Nhưng hắn vừa đi vào không bao lâu thì lại vang lên một tiếng hét kinh hoàng.

" Thứ quỷ gì thế "

" Tránh xa ta ta !!!"

" Ư....!"

" A "

"....."

Âm thanh từ kinh hãi biến thành kêu rên đau đớn. Âm thanh dần dần nhỏ lại sau đó triệt để tắt tiếng.

...

Trong phòng giam không có ánh đèn, không khí âm u rùng rợn.

Nhìn kỹ lại có thể thấy căn phòng khá bừa bộn cùng dơ bẩn, mùi vị vô cùng hôi hám.

Dưới mặt đất nằm một bộ t·hi t·hể khô héo, trên người t·hi t·hể mặc một bộ đồ quản giáo.

Đồng tử tan rã, miệng há lớn, khuôn mặt vặn vẹo cứ như đã trải qua vô tận thống khổ, .

" Ha ha....!!! "

Kỳ dị tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, âm thanh phát ra từ trên chiếc giường duy nhất trong phòng.

Trên giường một tên thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi, quần áo trên người rách rưới tung toé.

Trên người có vô số v·ết t·hương rỉ ra máu, có vô có v·ết t·hương dài như b·ị đ·ánh bằng roi, cũng có những vết bầm tím to lớn.

Ánh mắt hắn đen kịt như ẩn chứa vô tận vực sâu, sự điên cuồng toát ra mà không giữ lại chút nào.

" Thú vị quá, thật thú vị..."

" Huyền quốc, Liên Bang nhân loại Viêm Hoàng, huyết mạch,..."

Tên thiếu niên đó đột ngột ngồi dậy, khuôn mặt thành kính.

" Hỡi đấng tối cao, hãy theo dõi tín đồ của ngài..."

" Ta sẽ mang sự chúc phúc của Đấng Tối Cao đến thế giới này..."

Sự thành kính dần dần biến mắt, ánh mắt lại hiện lên sự điên cuồng vô tận.



" Sẽ tốn không ít thời gian để ăn hết đống ký ức này đây..."

" Mùi vị khổ sở, không cam tâm đúng là rất không tệ "

...

Mặt trăng hạ xuống, mặt trời lần nữa trồi lên.

Ánh nắng trải rộng khắp thành thị, người bình thường bắt đầu một ngày làm việc vô vị tẻ nhạt.

Kẻ quyền lực giàu có lại bắt đầu một ngày hưởng lạc, vui vẻ.

Uỳnh uỳnh !!

" Bùi Tử Vũ tỉnh lại mau lên"

Tiếng đập cửa vang lên.

Bên ngoài một tên cường tráng giám ngục đang đứng chờ, thanh hình cao to trông rất uy nghiêm nhưng trên mặt lại hiện lên sư mệt mỏi, miệng không ngừng ngáp lên ngáp xuống.

" Con mẹ ngươi, còn không cút ra là ta xông vào lôi ra đấy !!! "

Giám ngục chờ giây lát mà không thấy động tĩnh nào lập tức quát ầm lên.

Vừa muốn mở cửa xông vào thì người bên trong đã bước ra.

Tù nhân mở cửa bước ra có phải hay không rất kỳ quái ?

Không có gì kỳ lạ, ở nơi này vào mỗi buổi sáng tù nhân sẽ tự mình đi đến nhà ăn, cho nên cửa sẽ không bị khóa trong khoảng thời gian đó.

" Mẹ kiếp, cuối cùng cũng chịu ra rồi sao "

" Còn tưởng c·hết rồi đây, còn không nhanh cái chân lên "

Lúc này một tên thiếu niên bước ra từ trong phòng giam, trên người mặc một bộ đồ tù nhân có màu xanh kẽ trắng, trông có hơi cũ kỹ.

Thiếu niên vừa bước ra ngay lập tức đã bị tên giám ngục nắm lấy tóc đè xuống mặt đất.

Oành oành !!

Hắn đem đầu thiếu niên nhấn mạnh xuống mặt đất hai lần liên tục, sau đó mới đem thân thể mềm nhũn của thiếu niên nhấc lên.

" Mẹ ngươi, lề mà lề mề"

" Không nhớ hôm nay là ngày phán quyết hay sao, nếu người đến là kẻ khác thì sẽ không phải chỉ là đập đầu vài cái thôi đâu "

Thiếu niên ngẩng đầu lên, trên mặt có một ít vết bầm tím, mũi chảy ra máu tươi.

Hắn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía tên giám ngục.

Ể, ta phản ứng không kịp luôn cơ à ?.

Đúng là kỳ quái...

Mà tên bự con này gọi là gì nhỉ ?

Để xem nào, Lý Hạo thì phải...

Ừm, đúng là hắn rồi, tên này hình như cũng không tệ cho lắm...



Oa hì hì...

" Ngươi, ngươi oắt con nhìn gì đấy "

Lý Hạo nhìn vào ánh mắt của hắn mà chỉ thấy thân thể lạnh ngắt, cứ như trong đó ẩn chứa hồng thủy mãnh thú.

Thiếu niên đưa tay lau đi máu ở mũi, sau đó khẽ nói.

" Còn chưa đi sao ?"

" Con mẹ nó quên mất, đi mau lên !!! Trễ giờ ngươi tuyệt đối không có quả ngon để ăn "

Lý Hạo giờ mới bừng tỉnh, nhìn thoáng qua đồng hồ ở tay thì lại càng gấp gáp hơn, vội vàng lôi kéo thiếu niên đi nhanh.

" Tòa án thông báo bảo chúng ta tạm thời không cần mang người đến ?"

" Không sai, ngươi cứ làm y vậy là được rồi "

Lý Hạo từ trong văn phòng bước ra ngoài, khuôn mặt hiện rõ sự nghi hoặc, không hiểu tòa án có ý gì nữa.

Hắn nhìn thiếu niên gầy yếu ở trước mặt mình thì thấy hơi khó chịu, đưa tay vỗ vỗ vai đối phương sau đó nói.

" Đi thôi đi thôi, tạm thời không cần đến tòa án "

" Ngươi đến phòng ăn kiếm thứ gì đó lót dạ đi thôi "

...

Thành Đại Giang, mấy giờ trước ở Tòa Án Viêm Hoàng số tám.

Trước cửa tòa án có hai người đang đứng.

Trông đó một tên trẻ tuổi thanh niên hướng về người bên cạnh nói nhỏ.

" Diệp luật sư, mọi chuyện nhờ ngươi cả đấy "

" Ngươi cứ an tâm, chỉ là một kẻ man di mà dám đánh con dân Huyền quốc con cháu Viêm Hoàng, ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng c·hết "

Kẻ được gọi là Diệp luật sư tự tin đáp lời.

Nàng trông cỡ ba mươi, ánh mắt vô cùng sắc bén, khí chất toát lên sự thành thục tự tin.

Mị lực to lớn làm thanh niên đứng cạnh không nhịn được liếc vài lần.

Nàng tên là Diệp Hình Tuyết, là Diệp gia tộc nhân ưu tú.

Diệp gia chính là Khu số sáu một trong mấy gia tộc có quyền thế mạnh mẽ nhất, quyền lực to lớn đến mức một tay che trời.

Tên thanh niên đó cũng không hiểu mấy việc này, hắn bây giờ chỉ thấy khuôn mặt đau đớn, vô cùng nhục nhã.

" Ui ui đau " Đưa tay sờ v·ết t·hương ở trên mặt làm cho hắn thấy nhục nhã hơn bao giờ hết.

Thần sắc oán hận hỏi " Diệp luật sư, ngươi nói có thể phán tử hình sao ? "

Diệp Hình Tuyết lắc đầu.

" Cái, cái gì ? Không thể tử hình sao ?" Tên thanh niên có hơi thất vọng.

Hắn tên là Tần Thử, gia đình kinh doanh nhà hàng nên có không ít tiền tài, còn hắn thì là một tên ăn chơi phú nhị đại.