Khủng Bố Công Ty Tư Nhân

Chương 22: Phải liều thôi.




Dưới đường cống thoát nước, hai anh em họ Phan hoảng sợ nhìn ống tuýp sắt cắm trên ngực Boyce vẫn còn đang đung đưa vì sự giãy dụa của hắn, đầu ống từng dòng máu rỉ ra, rơi tí tách. Ánh mắt Boyce dần dại đi…

Nhìn lại ngay khúc ngoặt trong đường cống lộ ra khuôn mặt biến dạng của tên Wafner, trên môi nở nụ cười nham hiểm. Phan Bá không chút do dự rút ống tuýp ra, nhanh chóng gạt Nguyệt Linh sang một bên, lao về phía Wafner.

Wafner cũng không ham chiến, tranh thủ lùi lại. Phan Bá đuổi tới thì không thấy bóng dáng hắn đâu, đành trở về bàn bạc với Nguyệt Linh.

“Nơi này không an toàn, chúng ta phải đi. Tên kia đã phát hiện, anh không chắc hắn sẽ giở trò gì.” Phan Bá gấp gáp nói.

“Vâng, ngoài song sắt cũng yên tĩnh, chúng ta nên di chuyển chọn một nơi kín đáo để thương lượng lại. Kể cả nhân vật chính… cũng đã chết, chẳng lẽ đây là “độ khó” mà công ty chết tiệt kia nói sao?” Nguyệt Linh ảo não thở dài “Thật là không để người ta sống…”

Nhưng đột nhiên Phan Bá dự cảm không lành, lập tức xô ngã em gái, ngay vị trí hắn đứng một ống sắt bay tới. May mắn, Phan Bá nhanh chóng xô lệch toàn bộ xương sườn khu vực lưng, tập trung vào giữa lưng. Hàng loạt tiếng “răng rắc” vang lên nghe rợn người, hơn 8 rẻ xương sườn Phan Bá dồn ép lại báo hỏng, máu từ sau lưng bắn tung tóe.

Wafner hơi ngạc nhiên vì ống sắt không xuyên qua Phan Bá, hắn nhanh chóng bỏ chạy khỏi đường hầm và sẵn sàng thủ thế phía trước cửa thoát nước, chỉ cần Phan Bá tức giận chạy theo là sẽ bị tập kích.

Nhưng bên trong Phan Bá hai lần bị tập kích lại không nóng nảy, mà ngay lập tức cùng Nguyệt Linh chạy ngược vào trong căn cứ ngầm. Nhìn lại trong đầu còn không đủ 15 phút để hoàn thành nhiệm vụ, Phan Bá thật sự ảo não!

Hai anh em dìu dắt nhau chạy một đoạn rồi lẩn trốn vào trong một căn phòng hẹp dùng để tra tấn tù nhân rồi khóa cửa lại. Lúc này, cốt truyện của bộ phim đã hoàn toàn lệch quỹ đạo, cả hai người cần một khoảng thời gian hoạch định kế hoạch, nếu không cả hai có thể chết trong này!

Đóng kín cửa, Phan Bá đứng dựa lưng vào cửa thở hắt ra, khuôn mặt hắn càng ngày càng khủng bố với mạch máu loằng ngoằng, đôi mắt đỏ sậm như chực nổ tung.

“Nhiệm vụ chúng ta có hai nội dung: một là phải giết Wafner, một là phải phá hủy căn cứ. Nếu cứ đâm đầu không có mục đích chỉ hao thời gian và chết do hết thời gian thực hiện nhiệm vụ.” Phan Bá trầm tư nói.

“Theo em nghĩ, cần nhất bây giờ là xác định hiện tại còn người nào sống sót, phải nhanh chóng tập hợp để cùng phá hủy căn cứ, tiện thể chôn vùi luôn Wafner” Nguyệt Linh cau mày trả lời “Và chỉ có một thứ có thể trả lời được vấn đề này, đó là em phải sử dụng thiên phú.”

Phan Bá gật đầu đồng ý: “Em quét hình căn cứ một lượt xem tình hình thế nào.”

Nguyện Linh vâng dạ rồi nhắm mắt lại. Chỉ hơn 5 giây sau cô bé mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt: “Toàn bộ căn cứ… không còn người bình thường, có trên 70 tên biến dị. Em có thể phân biệt được do nhiệt độ cơ thể của bọn chúng lạnh hơn bình thường. Tên Wafner rõ nét nhất, hắn đang trong đường cống chui vào. Và may mắn là toàn bộ các cửa của căn cứ thí nghiệm đã đóng kín, như vậy không tên biến dị nào ra ngoài gây họa được, kể cả đường cống thoát nước cũng bị tên Wafner đóng lại. Có vẻ hắn muốn đi săn hai người chúng ta… Nhưng không may là…”



Phan Bá thấy Nguyệt Linh còn chơi câu giờ, hắn gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì… nói mau đi em.”

“Không may là… những tên biến dị dường như đang đánh hơi… dần dần đang tụ tập gần về phía chúng ta…”

“Chết tiệt… sao không nói sớm…”

“Chậm nhất… khoảng 5 phút nữa… chúng ta sẽ không có lối thoát”... Nguyệt Linh run lẩy bẩy nói ra, cô thật sự hoảng sợ. Những chuyện đã trải qua đối với đứa trẻ 12 tuổi là đã quá sức chịu đựng, không sụp đổ chứng tỏ cô bé cũng là người kiên cường.

Phan Bá trong đầu đảo quanh một lượt toàn bộ câu chuyện từ khi hắn bước vào bộ phim này.

“Wafner biến dị cần giết chết nhưng tên này vẫn còn ý thức, hắn quá tinh ranh, nếu như hắn thật sự không bị ăn mòn linh hồn… chẳng phải là chúa tể của bọn biến dị sao? Ngoài ra để bọn biến dị vì sao không tự giết nhau? Mà cứ đuổi theo cắn giết người thường?” Phan Bá lẩm bẩm.

“Bởi vì bọn chúng có mùi chung, còn người thường trong mắt bọn chúng là khác loại” Nguyệt Linh lặng lẽ lên tiếng “Để thoát khỏi bọn chúng đánh hơi, em cũng cần biến thành một phần của bọn chúng, tình huống này sẽ được phá giải.”

Phan Bá xoắn xuýt, hắn không dám chắc huyết thanh biến dị tiêm vào người Nguyệt Linh dẫn đến tình huống gì. Bởi vì hắn có thể chất Three Finger, có thể một phần ức chế tác hại của huyết thanh, làm chậm thời gian phát tác. Còn Nguyệt Linh là người thường, không chắc có chịu đựng được hay là ngay lập tức sụt giảm chỉ số linh hồn trở về 0 thì lúc đó không thể cứu. Riêng tên Wafner không cần phải nói, hắn là dị loại, vì như vậy nên công ty mới đặt ra mục tiêu là phải giết chết Wafner.

“Anh không thể để em mạo hiểm” Phan Bá quả quyết “Hiện tại tranh thủ thời gian bọn biến dị chưa bao vây, anh sẽ xông ra, chúng ta đi đến chỗ kho vũ khí của chúng để tìm bom, sau đó tranh thủ còn hơn 10 phút cho phát nổ nơi này.”

“Vậy đến lúc phát nổ chúng ta trốn đi đâu?” Nguyệt Linh gặng hỏi.

“Trước lúc đó… chúng ta chạy theo đường cống ngầm, tranh thủ thoát ra” Phan Bá không chắc chắn đáp “Phải liều thôi… không còn cách nào khác…”

“Không… không… phương án của anh không quá chắc ăn, phụ thuộc quá nhiều và may mắn” Nguyệt Linh hơi trầm ngâm rồi nói “việc sử dụng huyết thanh là bắt buộc, em không thể để tình trạng này quá lâu. Cho dù chúng ta xông ra thì bọn biến dị cũng nhanh chóng đánh hơi mà vây lại. Với lại… huyết thanh sử dụng không phải không có biện pháp.”

Phan Bá trầm ngâm chờ em gái nói tiếp.

“Em có thể tiêm liều lượng từ từ, khi cơ thể bắt đầu biến dị thì ngừng, như vậy vừa an toàn, vừa đảm bảo đánh mất mùi con người, tránh bọn biến dị phát hiện. Mặt khác, khi bọn biến dị không còn tìm được con mồi, bọn chúng sẽ có hành động khác, đây là cơ hội của chúng ta khi chúng ta không còn là mục tiêu của chúng nữa. Lúc đó tên Wafner chắc chắn sẽ phải lộ diện để tiêu diệt anh em mình, vì chính hắn muốn làm vua của bọn biến dị này, một núi không thể có hai hổ…”