Khủng Bố Công Ty Tư Nhân

Chương 1: Công ty quỷ dị.




Sân bay TS thành phố H nước V, chuyến bay từ bang I. nước M vừa hạ cánh. Trong khoang dẫn có hai bóng người một cao một thấp đang vui vẻ nắm tay nhau bước đi, trên miệng nở nụ cười thỏa mãn. Qua hơn hai năm chật vật trong nhà tù nước M, tưởng chừng sẽ chết mất xác trong đó. Nhưng bằng nghị lực phi thường, Phan Bá cuối cùng cũng qua mắt tất cả kẻ thù mà thoát ra được,  được đoàn tụ với người thân cuối cùng: em gái hắn Phan Nguyệt Linh.

Tám năm trước, cha mẹ Phan Bá là một doanh nhân thành đạt, cuộc sống của hắn nhiều người mơ ước. Cha hắn cũng là kỹ sư giỏi với hàng chục công trình sáng kiến lớn nhỏ, thành tích vang danh thế giới. Hắn và em gái cũng là những học sinh thành tích cao và ngoan ngoãn.

Tưởng đâu cuộc sống gia đình hắn mãi mãi bình yên như vậy, nhưng khi cha hắn công bố công trình nghiên cứu điện năng lượng mặt trời với tỷ lệ chuyển đổi năng lượng ánh sáng lên đến 60% và còn có thể cải tiến nâng cao thì tai hoạ bắt đầu ập đến gia đình hắn.

Công ty cha mẹ hắn bị chèn ép đến thua lỗ, phá sản trong vòng 2 tháng. Chưa hết, phòng thí nghiệm của cha hắn bị người phá huỷ, cha hắn mất tích không rõ. Mẹ hắn lâm vào áp lực khi công ty phá sản, rồi một tuần sau, phát hiện bà tự sát trong nhà máy cũ. Thêm hai ngày lại phát hiện xác cha hắn trong chiếc ôtô dưới một vực sâu mà được ghi nhận là do say rượu gây tai nạn.

Chỉ trong vòng một tuần hai anh em chịu liên tiếp hai nỗi đau khi cha mẹ đều chết. Hắn buộc phải nghỉ học đưa em gái ra nước ngoài trốn tránh. Đồng thời trong khoảng thời gian này hắn đã tiến được đến chân tướng sự việc, sát thủ giết cha mẹ hắn đã bị hắn tự tay thủ tiêu.

Những tưởng cuộc báo thù sẽ đơn giản hơn, nhưng số phận trớ trêu, những kẻ đầu sỏ trong bóng tối đã ra tay với hắn, bản án 5 năm trong nhà tù I. của nước M. Phan Bá tuyệt vọng phải đưa em gái vào trại mồ côi còn hắn thì vật lộn với đầy rẫy những cạm bẫy trong nhà tù, mà đặc biệt là hắn bị những kẻ quyền lực nhất thế giới này để mắt đến.

Chúng muốn Phan Bá sẽ chết đi trong nhà tù, nhưng vận may đến với hắn, hắn gặp viên cảnh sát coi ngục Road. Anh ta năm lần bảy lượt cứu Phan Bá thoát khỏi bàn tay tử thần. Nhưng mức độ trả đũa của kẻ thù càng ác liệt, bắt buộc Road và Bá phải lập kế hoạch cho hắn tẩu thoát sớm để tránh né đường dao, mũi đạn.

“Anh sẽ cho em đi học lại. Em vẫn thích được học trong một trường sư phạm mà” Phan Bá giọng cưng chiều nói với em gái hắn Phan Nguyệt Linh.

Nhưng đáp lại là cái chu mỏ phủ nhận của Nguyệt Linh: “không, em không đi học nữa. Mấy năm nay anh vất vả rồi. Em sẽ đi làm giúp anh. Em thấy không cần học cao cũng có thể kiếm việc làm ổn định”

Phan Bá trợn mắt, mắng nhè nhẹ: “con nhóc này, mới mười hai tuổi đầu ai mà tuyển dụng. Mày từ bao giờ biết cãi lời anh thế”.

“hừ hừ, em lớn rồi nhé”. Phan Nguyệt Linh dứ dứ nắm đấm trừng mắt với anh trai nói. “Anh phải biết em gái anh giỏi giang hơn người khác. Tính em anh không cản được đâu”

Phan Bá trợn mắt quát khẽ: “Cái con bé này, muốn ăn đòn hả?”.

Nhưng hắn chưa kịp nói thêm gì thì Nguyệt Linh bất ngờ rời tay anh, ngã xuống sàn. Hai tay ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó, lăn lộn trên sàn… “đầu em đau quá….”

Phan Bá hốt hoảng nâng em dậy, lo lắng hỏi: “em sao vậy… đau đầu… sao lại đột nhiên đau đầu…”

Nguyệt Linh vẫn ôm đầu, cắn răng chịu đựng, gắng sức an ủi anh: “em không sao đâu… thỉnh thoảng em vẫn bị… chỉ nghỉ một lát là…”

Chưa nói xong câu, Nguyệt Linh đã lăn ra bất tỉnh, doạ Phan Bá sợ hãi liên tục kêu gọi: “Nguyệt Linh… Nguyệt Linh… Nguyệt Linh…”

Lúc này có hai ba nhân viên sân bay thấy tình thế không ổn chạy lại hỏi: “có việc gì cần giúp đỡ không anh?”.

“Ở đây có phòng y tế không, em gái tôi đột nhiên bị ngất xỉu…” Phan Bá vội vàng nói.

Nhân viên sân bay nhanh chóng giúp Phan Bá đỡ cô bé dậy, níu kéo hai anh em nhanh chóng  đi về một hướng: “phòng y tế ở nơi này”.

Đặt em lên giường, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, chợt Phan Bá cảm nhận được mạch đập em gái cực kỳ yếu ớt, lúc có lúc không. Hoảng hốt, hắn la lên: “Bác sĩ, cấp cứu… cấp cứu…”.

Bên trong lập tức có vị bác sĩ nam tuổi khá trẻ bước ra, mang theo dụng cụ nhanh chóng đo huyết áp, kiểm tra nhịp tim, xem đồng tử…

Một lát sau vị bác sĩ trẻ cau mày quay sang nói với Phan Bá: “anh là người nhà bệnh nhân sao không theo dõi bệnh nhân, để đến tình trạng này. Hiện giờ tính mạng cô bé này hết sức nguy hiểm, tôi chưa xác định là nguyên nhân gì, nhưng rõ ràng là có bệnh từ lâu, đến hôm nay mới bộc phát dẫn đến tình trạng suy tim, phổi ngừng hoạt động, tôi đã đặt ống thở oxi, tạm thời kéo lại một mạng”.

Phan Bá hoảng sợ khi nghe tình hình sức khoẻ của Nguyệt Linh, lắp bắp nói: “Bác sĩ, vậy giờ… giờ… phải làm sao…”.

“Tình hình này chỉ có chuyển lên bệnh viện CR tuyến trên, tiến hành chẩn đoán, xét nghiệm cụ thể may ra mới cứu được. Anh đừng hoảng, tôi có người thầy bên đó, để tôi điện thoại cho ông ấy thử”. Vị bác sĩ trẻ phân tích rõ tình hình, lấy điện thoại vội vã gọi cho ai đó.

Một lát sau, vị bác sĩ trẻ bước vào, ngoắc tay với Phan Bá: “Tôi với anh đưa cô bé ra xe cấp cứu, tôi đã liên hệ, may mắn thầy tôi có bên đó”.

Phan Bá lúc này đã bình tĩnh trở lại nhẹ giọng cám ơn rồi phối hợp đưa Nguyệt Linh ra xe, trong lòng ngổn ngang trăm bề…



….

….

Cánh cửa phòng trưởng khoa ung bướu bệnh viện CR mở ra, vị bác sĩ già bước ra, trên tay cầm một tập hồ sơ, bên cạnh là vị bác sĩ trẻ ở sân bay.

Phan Bá đang nóng lòng chờ ở ngoài vội vã vọt lại, giọng khẩn trương: “tình hình em tôi thế nào bác sĩ?”

Vị bác sĩ già không nói lời nào, hướng mắt về người bác sĩ trẻ Phan Bá gặp ở sân bay ra hiệu. Bác sĩ trẻ ánh mắt mệt mỏi cất giọng: “tình huống không khả quan… qua chụp cắt lớp, bệnh nhân Nguyệt Linh bị u não, chèn ép bán cầu não. Tình trạng này... thì bệnh nhân chỉ có thể sống thêm… một ngày…”

Phan Bá đầu óc nổ một tiếng lớn, người mụ mị đi, gắng gượng chống đỡ thân thể không sụp đổ. Hắn gian nan cất giọng: “không còn cách nào sao bác sĩ…”

Vị bác sĩ trẻ thở dài, do dự một hồi mới nói: “chúng tôi có thể phẫu thuật cắt bỏ khối u, nhưng tỉ lệ thành công khá thấp…”

Phan Bá giọng lạc đi, khàn khàn: “bao... nhiêu…?”

Vị bác sĩ trẻ nhìn nhìn vị bác sĩ già, rồi trầm giọng nói: “cao nhất là mười phần trăm sống sót. Nếu quyết định phẫu thuật thì người nhà có thể ký tên vào đây. Anh phải quyết định nhanh, vì sau sáu tiếng nếu không được phẫu thuật thì khối u phát triển không còn cách nào chữa trị”. Nói đoạn, bác sĩ trẻ đưa ra một trương giấy đồng ý phẫu thuật ra trước mặt Phan Bá.

Cầm trong tay trương giấy, Phan Bá không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế rồi suy nghĩ thất thần, mặc kệ hai vị bác sĩ lắc đầu, tự ý rời đi…

Phan Bá vào giường bệnh nhìn Nguyệt Linh đang bất tỉnh, nhẹ vuốt vài lọn tóc ra phía sau đầu, ngắm nhìn khuôn mặt đứa em. Năm năm hắn vào tù, đứa trẻ này cuộc sống cũng không vui vẻ gì, mặt gầy rộc, hốc hác thấy rõ. Đượm trong đó là nét kiên nghị rèn luyện trong bao nhiêu gian khó mà nó trải qua.

Bất chợt, nước mắt hắn chảy dài…

Hắn thấy mình vô tâm… bỏ mặc đứa nhỏ trong cô nhi viện, vì thù hận mà đuổi theo kẻ thù… đến hiện tại mới có cơ hội trùng phùng thì ông trời lại trêu ngươi, lột bỏ hết hy vọng của hắn, muốn tước đi người thân duy nhất còn lại của hắn…

Nhìn trong tay tờ giấy, hắn liếc nhìn con số tiền tạm ứng 800 triệu, lòng hắn thắt lại. Trước đây, số tiền này đối với hắn không hề khó kiếm, cho hắn hai tháng thời gian, hắn có thể kiếm được ngay. Nhưng hiện giờ, hắn chỉ có sáu tiếng.

Hắn không trách bệnh viện, vì đây là quy định, bác sĩ không thể làm khác… Hắn chỉ trách chính mình. Nếu cho hắn cơ hội hắn có thể hy sinh tính mạng vì Nguyệt Linh

Do dự một lúc, hắn quyết định… bán nội tạng chính mình để lấy tiền điều trị cho em hắn!

Bắt xe ôm đi đến một quán bar tồi tàn nằm trong thành phố. Phạm Bá trùm người trong cái áo khoác rộng  bước vội vào trong.

Ánh đèn loe lét, tiếng nhạc chát chúa làm hắn cảm thấy chán ghét. Trong một lần đến chơi tại đây, hắn vô tình nắm được ở đây là một trụ sở của một băng đảng xã hội đen…

Hắn muốn tìm vận may từ nơi này…

Nhưng… mười phút sau, Phan Bá bị bốn tên áo đen xách ngược vứt ra con hẻm phía sau quán bar, trên người đầy vết bầm tím…

“mẹ nó, thằng khùng này chạy vào kêu la muốn bán nội tạng. Cái nội tạng thối của hắn ai cần” một tên áo đen, đầu trọc phun bãi nước bọt rồi càu nhàu.

“Ta… ta… cần… tiền… cái gì ta cũng làm… cho ta tiền...” Phan Bá đau khổ rên rỉ dưới đất.

“cút cho khuất mắt bọn tao, mẹ kiếp” một tên xăm trổ tận trán trợn mắt quát.

“kệ nó, đi thôi” một tên áo đen lôi kéo đồng bọn. Nói đoạn, cả bốn tên rời đi.

Phan Bá vì đau đớn phải nằm gần mười phút mới gượng dậy được. Lê thân xác ra bắt xe ôm đi tiếp.

Nửa tiếng sau, tại con hẻm nhỏ khác, trước cửa một bệnh viện tư nhân người ta thấy một thanh niên bị bảo vệ đuổi ra khỏi.



Hai tiếng sau, có người phát hiện một thanh niên bị ngất xỉu vứt ở bãi rác… Họ đưa thanh niên này đi trạm xá.





Phan Bá mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong đầu chết lặng vì đau. Hắn chợt nhớ tới chuyện gì. Vội vã choàng dậy nhìn đồng hồ. Bây giờ là bốn giờ chiều. Hắn chỉ còn ba tiếng…

Điện thoại hắn chợt vang… là vị bác sĩ trẻ: “Anh quyết định thế nào? Chỉ còn ba tiếng nữa thôi, anh không nhanh thì em anh không có cơ hội nào…”

Phan Bá không nói lời nào, cúp máy, gục đầu tuyệt vọng…

Hắn đã đi hết tất cả những nơi hắn có thể đến… Không có một chút hy vọng. Thậm chí hắn điên cuồng đăng trên mạng là muốn bán nội tạng chỉ cần 800tr… nhưng ai cũng bảo hắn điên…

Hắn đợi có bệnh viện liên hệ hắn mua nội tạng… nhưng… nửa tiếng trôi qua không ai liên hệ. Mỗi giây trôi qua như là sợi dây bóp chặt tim hắn, khiến hắn hô hấp càng dồn dập, mắt đỏ vằn...

Hoàn toàn tuyệt vọng!

Cắn răng hít một hơi, hắn lại lê thân về bệnh viện…

….

….

Lê bước trên hành lang bệnh viên, đột nhiên tờ giấy đơn xin phẫu thuật tự nguyện rơi khỏi túi áo. Gian nan cầm tờ giấy được gấp làm tư trên tay, hắn chợt thấy một ký hiệu vòng xoáy trên góc tờ giấy, ngạc nhiên vì ký hiệu kỳ cục không phù hợp này. Nhưng tâm trạng nặng nề làm hắn bỏ ngoài hết thảy. Đang định cất đi, thì tờ giấy biến hoá, toàn bộ chữ trên tờ giấy chợt lộn xộn, rồi tổ hợp lại thành một… trương quảng cáo!

“Bạn tuyệt vọng? Bạn cần tiền? Bạn muốn địa vị, mỹ nữ?

Hãy đến công ty chúng tôi!

Làm một giờ, nghỉ bảy ngày. Chỉ cần bạn hoàn thành nhiệm vụ thì cả thế giới này trong tay bạn.

Những tỷ phú cũng thua số tiền bạn có!

Những lực sĩ cũng thua sức mạnh của bạn!

Những đế quốc cũng không bằng quyền lực trong tay bạn!

BÁN MẠNG CHO CÔNG TY ĐI!”

Phan Bá không tin vào mắt mình, tờ giấy này thực sự quỷ dị…

Nhìn xuống một đoạn, lại có chữ:

“P/s: Dành cho ngươi, anh bạn, 800tr sao? Gia nhập công ty, thực hiện một nhiệm vụ trong 1 giờ, thành công có ngay 100 tỷ.

Địa chỉ công ty: abc, đường N, quận B.

 Nhanh lên, thời gian là vàng bạc...”

Đoạn cuối tờ giấy lại có hình mặt cười, nhưng Phan Bá không cười nổi. Tim hắn đang đập nhanh, hắn thấy có một tia sáng cho tình huống hiện tại, cơ hội cuối cùng… Cho dù là địa ngục hắn cũng muốn xông vào!