Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70

Chương 7




Edit: Anita

"Thêu thùa gì giờ này, trưa nắng rồi, ngủ trưa có phải tốt hơn không?" Chu Tùng Bách nói.

Lâm Tư Tư nhìn anh cười, sau đó mà bắt đầu làm l việc của mình, nàng lấy khung thêu đơn giản ra bắt đầu căng lụa ra thêu.

Chu Tùng Bách mệt mỏi suốt một buổi sáng, thấy vợ anh không quan tâm đến anh, anhcũng bỏ qua ý định kia, nằm trên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc đến ba giờ, khi...tỉnh lại vợ của anh vẫn đang ngồi thêu ở bên cạnh giường, Chu Tùng Bách còn buồn ngủ, đại khái bởi vì từ hôm qua đến trước giấc ngủ trưa hôm bay đều bị Lâm Tư Tư nuông chiều, theo bản năng liền cất tiếng gọi: "Vợ à, anh khát."

Lâm Tư Tư liền để giá thêu xuống rót nước cho anh, nói: "Vừa rồi lúc anh ngủ, cứ mỉm cười tủm tỉm suốt, mơ thấy gì mà vui thế?”

Chu Tùng Bách uống nước xong, liền trực tiếp gối đầu lên đùi vợ anh, sao anh có thể nói là anh đã mơ thấy mình ôm bầy heo mập mạp phát tài chứ? 

Tuyệt đối không thể nói, Chu Tùng Bách chuyển đề tài, nói : "Sủi cảo làm xong mang sang đó cho nương là được."

Lâm Tư Tư biết bây giờ anh vẫn còn chưa tin mình lắm, cho nên mới không nói, nàng cũng không thèm để ý, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ biết anh nằm mơ gì, nói : "Bên kia bao nhiêu người? Mang qua đó cho nương, thì nương có thể ăn được bao nhiêu chứ?"

Bên nhà cũ, những người trong nhà đã tách ra ở riêng từ lâu. Khi đó Chu lão phu nhân cùng với người chồng quá cố của bà vẫn chưa biết có Chu Tùng Bách trong bụng.

Đại ca, Tam ca của Chu Tùng Bách đều ở bên kia.

Chu lão phu nhân hiện tại đang sống với đứa con lớn nhất của bà.

Phía dưới có thêm bầy cháu nội nheo nhóc. Bà là bà nội chẳng lẽ lại giấu riêng ăn một mình sao? Người lớn thì cũng thôi, nhưng đám cháu nội kia dù sao cũng phải chia ra mỗi đứa mộtngụm.

Bên kia có năm đứa cháu nội, mỗi người một cái thì bà còn lại được bao nhiêu?

Bên này của nàng cũng đâu gói được nhiều, chủ yếu là bởi vì Chu lão phu nhân thật sự quan tâm nhà nàng, bằng không nàng cũng sẽ không lên tiếng, thịt gà và sủi cảo bằng bột gạo này cực kì quý giá và khó kiếm.

"Chẳng lẽ bọn họ dám đoạt thức ăn với nương sao?" Chu Tùng Bách hừ lạnh nói.

Từ sau khi kết hôn anh dọn ra ở riêng, nhưng cũng không có ấn tượng gì tốt đối với bên kia, nhất là đối với đại tẩu và Tam tẩu của anh.

Nhưng đối với cả nhà nhị ca và Nhị tẩu thì ấn tượng không tệ, nhưng cả nhà bọn họ là công nhân ở bên kia thị trấn, năm đó bởi vì cha anh làm nhiệm vụ mà hi sinh lừng lẫy, nên cấp trên an bài một chức vị xuống, khi đó anh vẫn còn đang trong bụng mẹ, trong nhà sau khi thương lượng qua liền sắp xếp cho nhị ca anh qua đó.

Dù sao thì trong nhà cũng chỉ co nhị ca có đi học và biết chữ, trình độ văn hóa coi như có khả năng.

Nhưng hàng tháng phải kí gửi ba đồng về nuôi người mẹ già Chu lão phu nhân.

truyện được edit tại cung.quanghang.com

Nhưng bên nhà chính không có sức lao động làm ra tiền nhiều như nhị ca, còn có Nhị tẩu cùng các đường huynh đệ tỷ muội khác nữa, thời điểm phân lương bọn họ cũng chỉ xem như vừa đủ ăn. Nếu có thêm miệng ăn, đại tẩu của anh chắc chắn sẽ không vui, ai lại thích vô duyên vô cớ mất đi một phần lương thực?

Vì thế Chu lão phu nhân sẽ xuất ra một chút tiền tiếp tế phía đại ca.

Bởi vì lão phu nhân làm người khéo léo lại xử sự công bằng. Cho nên những năm gần đây nhà lão Chu coi như gió êm sóng lặng, tuy bình thường cũng có vài lời bất mãn nhưng ngoài mặt xem như không có trở ngại gì lớn.

"Vấn đề không phải đoạt hay không, là nương nhất định sẽ nhường thức ăn cho đám cháu của bà." Lâm Tư Tư nói.

Nếu có nhiều, nàng tất nhiên cũng sẽ cho nhiều một chút, nhưng bây giờ thức ăn thì khôngcó bao nhiêu, cho nên cũng chỉ có thể mời bà qua bên này ăn một chút.

"Được rồi, anh đi mời mẹ sang đây ăn." Chu Tùng Bách biết tính mẹ ăn, nhất định sẽ chia hết cho đám cháu, liền gật đầu nói.

Mẹ anh hiểu rõ anh nhất, anh tất nhiên cũng phải hiếu kính mẹ anh, về phần những người khác, thì không liên quan gì đến anh.

Nguyên nhân mà Chu Tùng Bách không thị đến nhà đại ca của anh, chủ yếu là không muốn nhìn thấy đại tẩu của anh.

Bởi vì cha anh không còn, huynh trưởng như cha, anh và mẹ anh sinh sống chung nhà với đại ca, nhưng cực ít khi chị dâu của anh cho anh sắc mặt hoà nhã.

Lúc còn nhỏ thì cũng thôi, nhưng từ khi anh biết chuyện đến tận giờ thì tẩu ấy luôn hất hàm khinh thường, làm như ai cần tẩu ấy vậy?

Từ lúc còn rất nhỏ anh đã muốn mang theo nương ra ngoài sinh sống, nhưng nương của anhkhông đồng ý. Mãi cho đến khi anh kết hôn, mẹ anh mới cho anh ra ở riêng nhưng bà vẫn sợ liên luỵ đến anh nên hiện tại vẫn ở chung nhà với đại ca.

Đến nhà đại ca, Chu Tùng Bách liền nhìn thấy đứa cháu chất sáu tuổi anh trông từ nhỏ đến lớn.

Cũng là cậu nhóc hôm trước nói Lục bà bà uống thuốc trừ sâu tự vẫn, đây là cháu trai của đại ca, con lớn nhất của đại ca năm nay đã hai mươi lăm, còn lớn hơn anh đến hai tuổi, nhưng thâyd anh còn phải kêu một tiếng Lục thúc.

Ngoài ba anh trai, anh còn thêm hai người chị gái nhưng dù người chị nhỏ nhất cũng lớn hơn anh mười hai tuổi, sớm đã lập gia đình.

"Lục gia gia, sao ông lại đến đây?" Cháu trai tên Chu Cát chu may mắn, là một tên tiểu tử rất thông minh.

"Bà cố đâu?" Chu Tùng Bách hỏi.

"Bà cố đi cắt rau cho heo ăn rồi, vẫn chưa về." Chu Cát nói: "Lục gia gia, chúng cháu đi mò cá chạch, ông có đi hay không?"

"không đi." Chu Tùng Bách khoát tay, xoay người liền muốn quay về nhà, thầm nghĩ đợi lát nữa hãy quay lại đón mẹ anh đến nhà, vợ anh nấu ăn rất ngon, ngon đên mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Rời khỏi nhà đại ca thì từ phía trước người mà anh không thích nhất đang đi đến.

Đại tẩu Chu Trần thị đã ngoài bốn mươi, còn có con gái nàng Chu Tuyết Lê.

"Nương, là Lục thúc."

Cũng giống như anh, hai mẹ con ở đối diện cũng không ưa gì anh, Chu Tuyết Lê nhỏ giọng nói.

"không cần con nói, mẹ thấy rồi." Chu Trần thị hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Tùng Bách, nói : "Sao Tùng Bách cũng tới thế, chuyện gì sao?"

Chú em chồng lông bông này không có việc thì cũng không thèm qua nhà mình, nếu đến để mượn gạo vay tiền, thì chuyện này không cần phải bàn bạc, không có!

Lại nói tiếp mặc dù Chu Tùng Bách là em chồng bà, nhưng đứa con lớn nhất của bà còn lớn hơn hắn hai tuổi, cháu trai của bà năm nay đều đã sáu tuổi mà hắn ta vẫn còn chưa làm cha.

"không có chuyện gì, chỉ là vợ tôi có nấu sủi cảo nhân thịt gà rau hẹ, tôi đến mời mẹ qua ăn.” Chu Tùng Bách vốn cũng không muốn nói, nhưng nhìn thấy thái độ của đại tẩu như vậy, liền nói thẳng toẹt.

không phải luôn mắng tôi không hiếu thảo sao? Chẳng qua lúc tôi hiếu thảo thì chị đâu nhìn thấy, hôm nay cho chị mở to mắt ra mà nhìn.

Chu Trần thị sửng sốt, liền nói: "Nương cắt rau cho heo ăn rồi, chờ lát nương về tôi sẽ nóivới nương."

"Vậy tôi về nhà trước." Chu Tùng Bách cũng không muốn nói thêm gì với hai mẹ con.

anh vừa đi, Chu Tuyết Lê lập tức nói : "Nương, nhà ông ấy lấy đâu ra thịt gà hãm sủi cảo chứ, hôm qua còn cãi nhau đến nỗi uống thuốc trừ sâu mà, hôm nay liền ăn sủi cảo?"

Hơn nữa còn là sủi cảo nhân thịt gà trộn rau hẹ, ôi, ngon biết bao!

Lâu rồi toàn ăn cháo loãng, Chu Tuyết Lê thèm thịt đến mức ganh tị. Nàng cảm thấy nhất định là bà cố lại đưa tiền cho nhà Lục thúc, bằng không lấy đâu ra tiền để mua thịt gà hãm sủi cảo?

Tuy rằng Chu Tùng Bách là Lục thúc, xem như trưởng bối của nàng, bất quá nói thật, Lục thúc Chu Tùng Bách này chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, nàng đối với hắn hoàn toàn không có chút kính trọng của trưởng bối.

Cuối tháng trước nàng nói xa nói gần với bà cố, muốn may một bộ quần áo mới, nhưng bà cố của nàng lại dám không đồng ý, tiền lại đổ hết cho hai kẻ lười biếng kia.

Sao bà ấy không mở mắt ra nhìn xem mình đang ăn cơm nhà ai!