Khúc Thâm Cung - Chẩm Lưu

Chương 20




Tuy nhiên, vì là họ hàng gần nên đứa trẻ này ốm yếu nhiều bệnh, ngày hè phải mặc quần áo bông thật dày, tính tình đặc biệt kiêu ngạo, thường xuyên dọa con vẹt Đàn Tâm đến nỗi nó trốn trong lồng run lẩy bẩy, hiển nhiên là bản sao của Đông Ngọc Dao.

 

Liên minh của ta với nàng ta cũng không bền vững như sắt thép.

 

Đích tỷ được ban chết, Nhu phi xuất cung, hai bọn ta lại trở thành đối thủ cạnh tranh.

 

Nàng ta thường nói xấu trước mặt Hoàng đế, nói rằng ta cũng giả vờ từ bi như đích tỷ, thực tế còn độc hơn cả bọ cạp.

 

Ta từng mò thấy đầu óc nàng ta không quá thông minh, nên không mấy tức giận, bốn lạng đẩy ngàn cân đá ngược lại.

 

“Hoàng thường đừng trách Hân phi, nàng nhanh mồm nhanh miệng, thần thiếp vốn không để trong lòng.”

 

"Thần thiếp bị mắng cũng không sao, hậu cung hòa thuận, để người ở trên triều không cần lo lắng, đây mới là điều quan trọng nhất."

 

Có qua có lại, không cô đơn chút nào.

 

Hơn mười năm tiếp theo, ta và Đông Ngọc Dao hết hợp rồi lại tách, cùng nhau đối phó với việc Nhu tần muốn ngóc đầu trở lại, cùng nhau đưa Hoàng hậu đến chùa Xuân Đài để quản thúc Nhu tần, cùng nhau đối phó với những phi tần ngoại tộc muốn gây hấn, cùng nhau vượt qua mối nguy bức vua thoái vị của các vua chư hầu trong lúc Hoàng đế ngất xỉu.

 

Tương tự, bọn ta cũng ăn ý tranh đoạt ngôi vị thái tử vì con trai mình.

 

Nàng ta lôi kéo được đông đảo quý tộc, phô trương sức mạnh trên triều đình, ta lôi kéo được vô số quan văn, tấu chương vạch tội nhiều như hoa tuyết bay.

 

Hoàng đế không có con trai trưởng, Trưởng hoàng tử chiếm vị trí trưởng, hơn nữa thân thể khỏe mạnh.

 

Cuối cùng được lập làm Thái tử.

 

Thứ hoàng tử được phong làm Chu vương.

 



37.

Sóng gió Lục cung trong thời đại này dần đi đến hồi cuối theo việc Hoàng đế băng hà.

 

Khi ta trở thành Thái hậu, ngồi uống trà dưới giàn hoa Tử đằng tím cùng Đông Quý Thái phi, mùa xuân này yên ắng giống như yến tiệc mùa xuân năm ấy.

 

Nàng ta uống một hơi cạn sạch, trong miệng có vẻ ghét bỏ

 

“Trà của ngươi lúc nào cũng nhạt nhẽo và vô vị.”

 

"Cũng giống như con người của ngươi, rất giả tạo."

 

Ta cười nàng ta.

 

“Tuổi tác đã cao mà mồm miệng vẫn đanh đá như kia, ăn quá nhiều đồ chiên, ngay cả trà cũng ngại nhạt.”

 

"Ngươi phải giữ gìn thân thể mới đúng."

 

Nàng ta ung dung lắc lư trên chiếc ghế tre, bộ quần áo màu tím nhạt bồng bềnh như nước, trên mặt vẫn là vẻ tự mãn của thiếu nữ.

 

Hèn gì Hoàng đế yêu mến nàng ta.

 

"Hoàng thượng cho ta và Chu vương một binh phù bảo vệ mạng, có thể điều động mười vạn đại quân. Cái mạng này của ta, vẫn giữ được."

 

Một con chim nhẹ nhàng đáp xuống trên giàn cây Tử đằng, ríu rít một tiếng, cánh hoa rơi lả tả, nhưng cành cây kia không hề nhúc nhích.

 

Ta thu ý cười, nghiêm túc nói:

 



"Tiên đế đã hạ chỉ, ta tự sẽ đối xử tốt với ngươi và Chu vương.”

 

“Tuy nhiên, nếu cuộc sống của người dân hỗn loạn, Tiên đế trên trời có linh thiêng cũng sẽ không sẵn lòng phù hộ ngươi nữa đâu.”

 

"Ngọc Dao, tự giải quyết cho tốt."

 

38.

Năm Chí Chính thứ mười ba, Hoàng đế tuyển tú lần thứ hai.

 

Vì để lôi kéo những quý tộc nắm giữ binh quyền.

 

Ta lấy danh nghĩa Thái hậu đi đến Vĩnh Định Hầu phủ, chúc thọ lão Thái quân.

 

Trong nhà họ, di nương là người quản lý gia đình, dang tiếng của Nhị tiểu thư do thiếp sinh ra vượt trên cả Đại tiểu thư.

 

Trong yến tiệc, một chuỗi tràng hạt bị cắt đứt, hạt Bồ Đề lăn lóc trên đất.

 

Một nữ tử xinh đẹp rưng rưng nước mắt.

 

"Muội muội, cho dù muội bất mãn với ta cũng không nên cắt đứt chuỗi tràng hạt!"

 

Những bông hoa hoè trắng như tuyết rơi trên mái tóc đen nhánh của nàng.

 

Khuôn mặt nữ tử kia như ngọc, đẹp đến nao lòng.

 

Ta dường như nhìn thấy bản thân năm xưa.

 

HẾT.