Những hạt châu có hương san hô đỏ trên tay nàng ấy là do ta đưa. Ta từng nói với nàng ấy rằng phải đeo nó hàng ngày. Những hạt châu này sẽ xung đột với dược tính của chiếc túi thơm treo bên hông của Hoàng đế, nếu cứ mãi như thế sẽ sinh ra độc tính, Hoàng đế tự nhiên sẽ suy nhược cơ thể mà chết.
Sau khi kiểm tra thực hư, nàng ấy tin đó là thật.
Tuy nhiên, ta luôn thay túi thơm đeo cho Hoàng đế mỗi ngày.
Sau khi quay về vị trí cũ, nàng ấy đã không tuân thủ lời hứa.
Đương nhiên ta sẽ không đổi dược tính xung khắc trong túi thơm nữa, kẻo bị bắt thóp.
Ngoại trừ để ngắm, chuỗi châu hương san hô đỏ sẽ không còn tác dụng gì.
Có điều.
Nếu ta đeo một túi thơm bột Lục Hải trùng trên người, mỗi ngày đến thỉnh an Nhu Quý phi, thì chuỗi châu hương san hô đỏ sẽ biến thành chất độc.
Nhu Quý phi cũng khó bảo đảm an toàn cho bản thân.
Thực ra tối nay ta đến đây, chỉ vì muốn nhắc nhở nàng ấy rằng trong thức ăn Thái hậu ban thưởng có xạ hương, nàng ấy không nên ăn quá nhiều, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng rong huyết, chứ không riêng gì chuyện của đích tỷ.
Tính tình nàng ấy tiểu nhân như vậy, ngược lại tránh để ta phải phiền hà ngày sau.
24.
Ta không quá thất vọng.
Lòng người dễ đổi, tranh đấu cho riêng mình vốn là lẽ thường tình.
Một đồng minh khác, Hân Quý tần Đông Ngọc Dao bị thất sủng chẳng mấy chốc đã tìm tới cửa.
25.
Nếu nói ai hận đích tỷ nhất ở trong hoàng cung này?
Thì không ai có thể hơn Đông Ngọc Dao.
Nàng ta bị đích tỷ hủy hoại mất đi danh tiếng tốt, còn mất đi một đứa con, hoàn toàn bị thất sủng.
"Tỷ tỷ ngươi không phải người tốt lành gì.”
"Ta đã cử người đi điều tra ngươi, chắc hẳn ngươi cũng oán hận nàng ta giống như ta.”
"Hợp tác loại bỏ nàng ta, chia đều ân sủng.”
"Ý ngươi thế nào?"
Ta duỗi tay về phía nàng ta, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của nàng ta.
"Thành giao."
Trong mắt nàng ta đã không còn vẻ ngây thơ của một cô gái nhỏ nữa, chỉ còn ngọn lửa nuốt chửng.
26.
Nhu Quý phi không trở mặt với ta.
Ta cũng duy trì mối quan hệ hoà hảo với nàng ấy như trước đây.
Khi thỉnh an chào hỏi, ta thường giúp nàng ấy đáp lại những phi tần không cung kính.
“Mệnh lệnh của Quý phi nương nương, hậu cung không ai dám không tuân theo.”
Nàng ấy ngự trên ghế bảo, trang điểm tỉ mỉ, đuôi lông mày và khoé mắt tràn ngập khí chất băng tuyết có thể xua đuổi người khác xa ngàn dặm, hoàn toàn không còn dáng vẻ ốm yếu như trong lãnh cung ngày đó.
Lúc ánh mắt nàng ấy rơi xuống người ta, chúng đã thêm phần sắc bén.
"Chiêu nghi thông minh, tháng sau là yến tiệc sinh nhật của Huệ Chiêu dung, các ngươi vốn là tỷ muội, chi bằng do ngươi lo liệu nhé?"
Nàng ta đã tính toán rất hay.
Biết rõ ta hận đích tỷ, rất có thể sẽ giở thủ đoạn trong yến tiệc, nhưng lại muốn ta làm người chủ trì.
Nếu trong yến tiệc xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, cuối cùng đều đổ hết tội lên đầu ta.
Bằng cách này, ta không những không ra tay hại được đích tỷ, mà còn phải lo lắng về việc bảo vệ nàng ta.
Ta không ngừng thầm cười lạnh trong lòng.
Nhu Quý phi thật quá khinh người.
Thoát khỏi lãnh cung qua cầu rút ván cũng được, không tiến quân theo như kế hoạch cùng ta cũng được, ấy vậy nàng ta còn buộc ta phải bảo vệ kẻ thù.
Đây là đạo lý gì?
Ta liếc sang Tiểu Uyển.
Nàng ấy cúi đầu đứng ở trong góc, lặng lẽ gảy túi thơm chứa bột Lục Hải trùng bên thắt lưng vào chiếc áo choàng đang treo của Nhu Quý phi.