Vạn vật đều đổi mới.
Đông đi xuân tới, lại thêm một mùa xuân nữa.
Chuyện tình cảm giữa nam nữ, làm gì có mối hận thù sâu sắc nào không giải quyết được, huống chi một người là Cửu Ngũ Chí Tôn, một người là chim hoàng yến của hắn.
Trong tình cảnh này, yêu nhất vẫn là người cũ.
Hoàng đế rõ ràng động lòng.
Dường như hắn muốn buông bút vẽ lông mày xuống, nhưng hắn chợt cau mày, hết nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn đôi lông mày mới vẽ nửa chừng của ta trong gương.
Khó mà lựa chọn.
Ta ôm lấy áo choàng khoác lên bả vai hắn, rồi treo chiếc túi thơm mới thêu lên thắt lưng hắn.
“Hoàng thượng, phong cảnh mùa xuân đẹp lắm, người đi ngắm chút đi.”
"Thần thiếp hơi đau đầu, hôm nay không thể ra gió được, hôm khác đi cùng người nhé."
Ta ra vẻ thoải mái nháy mắt.
Hoàng đế cực kỳ cảm động.
Hắn ôm ta vào lòng, thủ thỉ bên tai ta:
"Linh Tê, nàng thật sự không giống người bên ngoài, nàng luôn có thể hiểu được trẫm.”
"Trẫm sẽ không bao giờ phụ nàng."
Nói xong những lời tình nghĩa mặn nồng này, hắn nhấc chân không chút do dự, bước chân vội vàng, đi thẳng đến bên một nữ nhân khác mà hắn cũng đã từng nói sẽ không phụ nàng…Nhu Quý phi.
Đến đêm, Nhu Quý phi khôi phục lại được ân sủng.
Hoàng đế giao cho nàng ấy phụ trách hậu cung, ngang hàng với Hoàng Quý phi.
Tất cả Lục cung chấn động.
Đông Ngọc Dao và Bạch Linh Tâm thắp đèn suốt đêm.
20.
Mọi người đều cần phải thỉnh an Nhu Quý phi.
Vì thường xuyên hầu hạ Thái hậu, nên đã lâu ta không gặp đích tỷ.
Lúc gặp lại nàng ta, cả người nàng ta ngập vẻ ung dung và xa hoa, vẻ mặt rạng rỡ, nàng ta đã chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu với Đông Ngọc Dao và được tấn phong làm Nhị phẩm Chiêu dung.
“Thần thiếp thỉnh an Huệ Chiêu Dung.”
Ta khuỵu gối hành lễ.
Đích tỷ đang ngồi trên kiệu liễn, nhàn nhã gảy móng tay.
"Chiêu Quý tần, đã lâu không gặp.”
"Tỷ tỷ rất nhớ muội, giữ muội thêm một lát, nhìn muội lâu hơn."
Nàng ta mỉm cười, ngồi trên kiệu liễn rời đi, để lại hai vị ma ma già, thay mặt nàng ta nhìn ta thật kỹ.
Ta bị giữ lại phạt đứng dưới cái nắng hè chói chang.
Bóng mặt trời di chuyển, chiếu thẳng lên trên người ta, chỉ mới một lúc, khuôn mặt ta đã đỏ bừng.
"Ma ma, nương nương nhà ta còn phải đi thỉnh an Nhu Quý phi. Nếu trì hoãn thêm sẽ qua giờ thỉnh an." - Tiểu Uyển, cung nữ thân cận của ta móc ra hai hầu bao, lén nhét vào trong người hai vị ma ma già.
Một người trong số họ nhận lấy, nhưng người kia lại không mấy hài lòng, đưa tay ra kéo ống tay áo của ta.
"Nương nương, chiếc vòng tay này không tệ, chi bằng thưởng cho lão nô nhé?"
Đích tỷ khinh thường ta.
Nô tỳ của nàng ta cũng học theo.
Ta không đứng vững, lập tức bị bà ta kéo ngã xuống đất, chiếc vòng ngọc trên tay vô tình trượt xuống nền, vỡ làm đôi.
Ta đang định nhặt nó lên thì nghe thấy một tiếng quát lớn.
"Tiện tỳ to gan, dám ức h.i.ế.p Chiêu Quý tần ngay bên đường, ai đã cho các ngươi cái gan chó đó hả?"
Là Hoàng đế.
Ngày đầu tiên Nhu Quý phi triệu tập Lục cung, Hoàng đế chuẩn bị đến đó làm chỗ dựa cho nàng ấy, tránh bị người khác khinh miệt.
Tối hôm qua, nàng ấy đã sai người nói cho ta biết thời gian Hoàng đế đến đây.
Ta cố tình đụng phải đích tỷ trên đường, ngoan ngoãn chịu phạt đứng, chỉ vì chờ giây phút anh hùng cứu mỹ nhân này.
Khuôn mặt tươi cười thường ngày của ta giờ đây đã đẫm nước mắt.
"Hoàng thượng, đó chính là chiếc vòng ngọc người đã tặng cho thần thiếp…”
"Thần thiếp đã không bảo vệ được nó, thực sự đáng bị trừng phạt."
Ta không thừa cơ cáo trạng.