Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 3 - Chương 19




Đồn công an. Phòng lấy khẩu cung cho phép hút thuốc, còn đọng lại mùi thuốc lá đậm đặc. Tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thể không phối hợp ngồi xuống.

“Nghe nói cô vừa bị Luật Sư Phương khai trừ?” Viên cảnh sát lưng thẳng như tấm phản hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.

“Tôi chỉ là một tay thực tập sinh.” Tôi nói.

“Xin trả lời câu hỏi trực tiếp, đúng, hay là không đúng?”

“Đúng.” Tôi nói.

“Vì lý do gì?”

“Có lẽ ông ấy cảm thấy tôi không phải là người khá nhất.”

“Không phát sinh chuyện gì cụ thể chứ?”

“Không có.”

“Hình như cô vì thế mà ôm hận trong lòng?”

“Dĩ nhiên không.” Tôi nói.

“Mấy giờ chiều nay cô tới văn phòng của ông ấy?”

“Hơi qua 5 giờ một chút.”

“Cô tới làm gì?”

“Lấy máy tính xách tay tôi để trong văn phòng của ông ấy.”

“Cô có thấy ai khác không?”

“Không”

“Giấy lau tay trong thùng rác có dấu vân tay của cô, cô giải thích như thế nào?”

“Máy tính xách tay lâu rồi không dùng, bên trên phủ bụi, trước khi bỏ nó vào túi xách máy tính tôi lau qua một chút. Sau đó tôi để lại một mảnh giấy trên bàn cho Luật Sư Phương, còn để lại cả số điện thoại của tôi, sau khi xuống lầu, tôi còn gặp Luật Sư Phương ở bãi đậu xe, chúng tôi nói chuyện với nhau vài câu.”

“Nói những gì?”

“Vài câu hỏi thăm bình thường.”

“Thế nào gọi là hỏi thăm bình thường?” Cô ta rất không vui, ngoài dự liệu của tôi, nắm tay thành quyền đấm mạnh xuống bàn, nếu như đã không sớm có chuẩn bị, tôi đã bị tiếng động “rầm” đó làm giật mình rồi. Vẫn thường nghe danh công anh giỏi thủ đoạn dụ cung, không ngờ cũng có bức cung trá hình. Cô ta lại lượm cây bút lên, tiếp tục nói: “Nội dung cụ thể? Đừng nói tôi cô đã quên rồi.”

Tôi kể đại khái nội dung cuộc nói chuyện với Luật Sư Phương ra cho cô ta nghe. Nhưng trước khi gặp được mặt Luật Sư Phương, do chưa biết rõ tình hình, tôi không định khai ra chuyện đôi giày vải LV nằm dưới bàn trà. Phần còn lại thì cây ngay không sợ chết đứng. Học luật gần 4 năm trời, đọc qua vô số vụ án, những thứ này tôi đã am hiểu từ lâu.

Hơn nữa Luật Sư Phương đã không chỉ từng bảo tôi một lần: cẩn thận, chính là tố chất bắt buộc của một luật sư. Tôi có một loại linh tính, chuyện này hoàn toàn không đơn giản như tôi nghĩ. Lạc Tiêu Tiêu vì sao lại trốn trong văn phòng, mà người khiến cho Luật Sư Phương đích thân xuống bãi đậu xe đứng đợi lại là ai cơ chứ?

Nữ công an hết lời để hỏi tôi, cuộc nói chuyện đi vào bế tắc. Cô ta vứt cho tôi vài tờ giấy, bảo tôi viết hết toàn bộ sự việc xảy ra ở văn phòng luật sư chiều hôm nay. Tôi hỏi cô ta: “Tôi viết xong có phải là có thể ra về?”

Cô ta lại nghênh ngang không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nói: “Phải viết cho bằng hết từng chi tiết một xuống, không được bỏ qua dù chỉ một chút, điều này giúp ích cho cô và cả với quá trình phá án.”

Tôi ngồi xuống bàn, miêu tả lại tình huống được một nửa, liền trông thấy Luật Sư Lưu xông vào, ngoắc tay với tôi: “Mã Trác, Luật Sư Phương đã tỉnh, không sao rồi, chúng ta có thể về.”

“Không bị di chứng gì chứ hả?” Tôi hỏi ông ta.

“Không, nhưng mà rất nguy hiểm.” Luật Sư Lưu kéo tôi qua một bên khẽ nói: “Hoá chất được pha vào ly nước của Luật Sư Phương, độc tính rất mạnh, triệu chứng ở nạn nhân đều giống như của Luật Sư Phương, váng đầu, sùi bọt mép, hệ thống dây thần kinh mất kiểm soát, tứ chi bải hoải vô lực. Nếu kẻ bỏ độc không phải là một tay sành sõi thì chính là Luật Sư Phương mạng lớn, nghe nói chỉ cần thêm 1mg nữa là đã đủ để mất mạng.”

“Không sao thì tốt rồi.” Ruột gan mắc kẹt nãy giờ của tôi cuối cùng coi như trở lại chỗ cũ.

“Luật Sư Phương bảo tôi xin lỗi cháu, ông ấy biết chuyện này không liên quan đến cháu.” Luật Sư Lưu nói, “Nhưng vẫn phải phiền cháu thêm một chút, ông ấy muốn gặp cháu.”

“Bây giờ ạ?” tôi ngạc nhiên.

“Bây giờ.” Luật Sư Lưu nói.

Tôi gật đầu.

Hai chúng tôi cùng bước ra ngoài, trông thấy Tiêu Triết. Cậu ta ngồi tuốt cuối hành lang, ôm lấy đầu mình như đang đau khổ. Tôi tới gần cậu ta, căn phòng kế bên có người đẩy ra, một ông cụ thò đầu ra, chỉ vào Tiêu Triết nói với tôi: “Ra rồi à? Mau đem tên này đi, điên tới nơi rồi!” Tôi dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn ông cụ, ông cụ bảo: “Hắn la hét ỏm tỏi chỗ này, nói cái gì đồn công an bắt ẩu phạm pháp nè, giam giữ trái phép nè. La thêm nữa tui nghĩ dám chừng hắn sẽ bị bắt luôn. Cho nên tui mới kéo hắn ra chỗ này, ngó chừng hắn, kêu hắn đừng có nói năng lung tung nữa.”

Cái tên mù pháp luật này! Tôi vội vàng cảm ơn ông cụ nọ, kéo Tiêu Triết ra khỏi đồn công an rồi mới buông tay.

“Phối hợp với điều tra của cảnh sát là nghĩa vụ của công dân đấy!” Tôi nói với cậu ta: “Cậu đừng gây chuyện nữa.”

“Chậc.” Cậu ta rờ rờ đầu, “Dù sao thì cậu cũng bình an vô sự là tốt rồi. Điện thoại của cậu để chỗ tớ, chú Nam gọi tới hai lần, tớ nói bậy bạ, không biết có bị lộ tẩy hay không.”

“Nói với ông ấy là Nhan Dự Dự thất tình đi,” Tôi nói, “Tớ phải ở bên cậu ấy một chốc.”

Tiêu Triết chỉ chỉ vào tai mình, tưởng bản thân cậu ta đã nghe lầm.

Tôi nói: “Cậu không giúp tớ thì đâu còn ai giúp tớ nữa, còn không thì cậu nói hai mình đi xem phim suất khuya, để ông ấy yên tâm.”

Cậu ta chớp chớp mắt, dùng giọng điệu không tin tưởng hỏi tôi: “Mã Trác, cậu thường xuyên nói dối như vầy à?”

Vốn là tôi không định mang cậu ta theo, nhưng Luật Sư Lưu đã lái xe tới nơi, đang bấm còi gần đó với tôi. Tôi đành phải kéo cậu ta: “Ít ra thì tớ không dối cậu, tớ còn phải chạy tới bệnh viện một chuyến, cậu nói đi, có theo tớ hay không?”

Cậu ta chọn theo tôi lên xe.

Đưa tôi tới bệnh viện xong, Luật Sư Lưu rời đi. Tôi bảo Tiêu Triết đứng ngoài đợi, một mình lên lầu vào phòng bệnh. Luật Sư Phương đang được truyền nước biển, ông ra ý cho tôi đóng cửa lại, sắc mặt của ông vàng như sáp, tình trạng nhìn không tốt cho lắm.

“Họ không làm khó cháu chứ? Màn hiểu lầm này bị xé ra hơi to.” Ông vỗ vỗ chiếc ghế đã được đặt sẵn bên mình, ra ý cho tôi ngồi xuống.

Tôi vừa lắc đầu vừa ngồi: “Chỉ thuật lại tình hình đại khái thôi ạ.”

Vài giây trầm mặc lơ lửng giữa chúng tôi. Cuối cùng ông ấy đi thẳng vào đề tài: “Mã Trác, chiều nay lúc ở trong văn phòng của chú, có phải cháu đã nhìn thấy gì?”

Tôi gật đầu, nhưng lại nói ngay lập tức: “Nhưng chú yên tâm, cháu đã không nói gì cả.”

Ông ấy trầm ngâm một hồi, nói, “Chú biết ngay cháu sẽ làm như vậy. Chuyện này ngừng ở đây, đừng nhắc đến nó với ai. Chú cũng không muốn truy cứu nữa. Chú tin rằng cô bé chỉ hồ đồ nhất thời.”

“Luật Sư Phương—–“ tôi cảm thấy sự việc không thể cứ thế mà cho qua, bởi vì nó dính đến mạng người!

Ông ấy ngắt lời tôi: “Chú cũng coi như mạng lớn. Sau này tự mình cẩn thận hơn, còn về phần cô bé kia, chú sẽ thương lượng với mẹ cô ta một phen, thu xếp chu đáo cho cô ta để tránh cô ta tiếp tục phạm phải sai lầm.”

“Luật Sư Phương, chú không suy xét thêm chút nữa sao?” Tôi nói.

“Vầy đi, Mã Trác, cảm ơn cháu.” Luật Sư Phương đưa bàn tay trái không cắm kim ra, tôi dùng tay phải nắm lấy, động tác này trông hoàn toàn trái ngược với cách người ta thường bắt tay, nhìn rất quái lạ.

“Cháu có tố chất tốt để làm luật sư, nếu như cháu bằng lòng, sau Tết chính thức đến văn phòng của chú làm việc đi.”

“Điều này…..”

“Chú làm luật sư đã gần hai chục năm, sẽ không nhìn sai người.” Luật Sư Phương nói, “Cháu không cần phải trả lời chú ngay, có thể về nhà suy nghĩ kỹ. Chú mệt rồi, cần nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, ông nằm xuống nhắm mắt không để ý đến tôi nữa.

Tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại cho ông ấy. Cho đến lúc ra tới cửa chính của bệnh viện, tôi vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Công việc vừa mới mất của tôi, vô duyên vô cớ tự dựng nhặt lại được, hơn nữa còn là công việc chính thức! Tôi nhìn Tiêu Triết đang dứng dưới cột đèn run như cầy sấy. Cậu ta trông thấy tôi ra, dậm dậm hai chân trên mặt đất, muốn cho tôi nhìn về hướng của cậu ta, thật ra thì tôi đã nhìn thấy cậu ta từ lâu, động tác này của cậu ta có vẻ dư thừa.

“Gọi xe?” Cậu ta hỏi tôi, đứng bên đường giơ cánh tay ra.

Tôi níu cậu ta lại, nói: “Rất gần mà, hay là đi chung một đoạn với tớ đi.”

Cậu ta đưa cánh tay làm ra tư thế “mời.” Bắc Kinh giữa đông rét buốt căm căm, trong đầu tôi lại không ngừng sôi sục bao nhiêu thắc mắc. Tiêu Triết chợt nói: “Chắc là cậu cảm thấy hành vi của tớ ở đồn cảnh sát hôm nay thiếu hiểu biết.”

“Đâu đó.” Tôi lơ đãng trả lời, “Chẳng lẽ cậu đang hy vọng tớ khen cậu là anh hùng sao?”

“Thật ra, tớ chính là rất anh hùng mà, “ Cậu ta không ngừng ba hoa phân tích, “Tớ hy vọng có thể tạo nên một hiệu ứng bươm bướm, suy xét cho cùng thì hành vi của tớ có thể dẫn đến hai hậu quả: một, họ thả cậu ra, vậy thì tốt; hai, tớ thật sự bị bắt, như thế thì tớ cũng có thể thuận tiện tiến hành một cuộc thực nghiệm. điều tra xem ở cục cảnh sát có thật sự có hiện tượng bức cung không. Cậu biết mà, dư luận xã hội hiện giờ chưa chắc đứng về phía cảnh sát đâu.”

“Sự thật chứng minh, thực nghiệm của cậu thiếu logic. “ Tôi nói, “Bởi vì cậu không suy xét đến trường hợp tớ chỉ đang phối hợp với điều tra, mà không phải là bị bắt.”

“Thực nghiệm thất bại.” Cậu ta nhún vai, “Nhưng mà cũng không coi như hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít, tớ xác nhận được một điều.”

Điều gì?

Cậu ta bỗng chợt như vừa hạ quyết định, đẩy đẩy gọng kính, nói với tôi: “Mã Trác, nhìn lên trời.”

Tôi ngước đầu, tưởng là đang có mưa sao băng. Nhưng nhìn kỹ lại, giữa bầu trời đêm quang đãng với vài ngôi sao sáng nhất đang rải trên cao, không có chút ý định sa xuống đất, chỉ lung linh phản chiếu ánh sáng màu trắng nhạt.

“Thầy hướng dẫn của tớ nghiên cứu một ngôi sao, 76 năm mới xuất hiện một lần. Nhưng ông ấy chưa từng bao giờ bỏ cuộc.”

Tôi hơi nhíu mày, nhìn cậu ta.

Cậu ta cũng đang ngước đầu ra sức nhìn bầu trời, tiếp tục nói: “Cậu xem, ánh sáng của những vì sao này, đều là khúc xạ đến đây từ mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm trước. Cậu có thể tưởng tượng không? Chúng vô tư như thế, vô tư hơn tất cả mọi vô tư của nhân loại, chúng chiếu sáng trong đêm, chiếu sáng mỗi con người, mãi cho đến khi nhân loại đều bị huỷ diệt hết bao nhiêu lần, chúng vẫn nằm yên nơi đó.”

“Thế cậu đã xác nhận được gì?” tôi hỏi.

“Thiên văn học là một môn khoa học cô độc nhất, bởi vì cả thế giới chỉ có một nhà thiên văn học nổi tiếng nhất, ông ấy tên là Einstein. Nhưng theo tớ thì thiên văn học cũng là một môn khoa học lãng mạn nhất trên thế giới, cả đời canh giữ một vì sao, cậu nói xem có lãng mạn hay không?”

Tôi lại ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, những ánh sáng ấy tựa như đã được lời của Tiêu Triết gột rửa bằng phép thuật, soi sáng đến tim tôi tràn đầy sức mạnh.

“Điều tớ xác nhận được chính là, tớ sẽ làm một quân canh ngắm sao trời, bắt đầu từ đêm nay. Bởi vì, đây chính là sứ mạng của đời tớ.”

Nói thật thì, một Tiêu Triết lúc này đây đang làm tôi cảm động, ngoài cảm động ra, còn hơi chấn động. Tôi chưa bao giờ nghĩ một kẻ toàn hơi hướng của thư sinh như cậu ta lại có khí phách lớn và cố chấp như thế. Trong lồng ngực của cậu ta ẩn dấu cả một vũ trụ. So với cậu ta, lý tưởng của tôi quá đỗi nghèo nàn, làm luật sư chẳng qua vì muốn yên thân sống, nuôi gia đình, lấp miệng ăn. Nói cho cùng thì cũng chỉ vì cảm giác cần sự an toàn yếu đuối của tôi mà thôi.

Không phải sao?

Thế thì, có phải tôi nên cự tuyệt lời mời của Luật Sư Phương?

Nhất là nếu như ông ấy mời tôi chỉ vì hy vọng tôi sẽ giữ kín bí mật giùm cho ông ấy, tôi lại càng không thể tiếp thụ sự sắp xếp mang tính chất giao dịch này, không phải sao?

Thật là rối rắm.

Chỉ hy vọng những gì tôi làm đêm nay là đúng.

Bệnh viện cách nhà của A Nam không xa lắm, chúng tôi đi bộ chưa tới 15 phút đã về đến nhà, tôi ngước đầu, nhìn thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng, chắc là A Nam đang đợi tôi.

Chiếc mũ của Tiêu Triết đã lệch qua một bên, hơn nửa đầu của cậu ta bị lộ ra ngoài, chóp mũi bị lạnh cóng đỏ au, tôi sửa lại mũ cho cậu ta, lấy khăn quàng cổ từ cổ mình, quấn lên cho cậu ta rồi nói: “Hôm nay, cảm ơn cậu.”

Tôi đang còn định dặn cậu ta về nhà đi đường cẩn thận, cậu ta liền tỏ ra không có chút ý định ra về, hơn nữa còn vui vẻ giậm giậm chân. “Mã Trác, cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ như vậy. Mau lên, chúng ta cùng lên đi. Không thì Chú Nam sẽ lấy làm lạ tưởng là chúng ta đang giở trò gì đấy.”

“Cậu không định về nhà à?”

“Chú Nam không báo cho cậu biết hả?” Cậu ta ngạc nhiên oai oái, “Ký túc xá của bọn tớ mấy hôm nay không ở được nữa rồi, máy sưởi ngừng hoạt động, Chú Nam đặc biệt cho phép tớ tới ngủ trên ghế sô pha nhà cậu, tớ còn xách cả hành lý tới mà.”

Không phải chứ? Tôi còn đang bận nghĩ về sự thật đáng buồn này thì cậu ta đã lên tiếng tiếp: “Tớ đã nhận một công việc quan trọng giáo sư giao cho tớ, thế nên Tết năm nay không rảnh để về nhà được, cậu không có ý kiến với việc tớ ăn ké bánh chẻo mừng Tết tại nhà cậu chứ?”

“Tôi có ý kiến.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong trời đêm, nhưng mà người nói không phải là tôi, tôi kinh ngạc quay đầu, liền cảm thấy cơ thể va vào ngay vào một người.

Chưa kịp nhìn rõ mặt của hắn, hắn đã ôm chặt lấy tôi vào lòng, nhìn Tiêu Triết đang há hốc mồm kinh ngạc, nói: “Vị bạn học này, tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi, trước khi tôi ngứa ngáy tay chân, tốt nhất cậu tự động biến đi.”

phần về astro physics tác giả sai tè le, chúng ta hãy rộng lượng bỏ qua, cứ tiếp tục cho là Tiêu Triết thông minh xuất chúng đi …..:))

“Người không đụng ta, ta không đụng người, người mà đụng đến ta, nộp — mạng — ra~~~“