Vu An Đoá tiễn tôi ra đến tận cổng. Tôi đi trên đường cái độ 10 phút mới thấy chiếc xe của A Nam đỗ bên lề.
“Chị ấy không có đó.” Tôi mở cửa leo vào chỗ ngồi, nói với A Nam đang cầm tay lái.
Ông chợt ngẩng phắt đầu, rống lên với tôi: “Vậy thì còn đi đâu được nữa?” Không biết là có phải do ảo giác hay không, mà chỉ mới sau vài tiếng đồng hồ, râu của ông lại như đã mọc dài ra, dưới cằm một mảng xanh đen.
Ông rất hiếm khi nào dữ dằn với tôi, nhưng tôi lại không hề cảm thấy tủi thân.
“Tới nhà của chị ấy xem sao.” Lòng tôi cũng rối bời không khác gì ông.
Xe phóng rất nhanh tới trước cổng nhà Hạ Hoa, xe việt dã của A Nam không vào trong hẻm được, chúng tôi chỉ có thể xuống xe đi bộ tới số 27 ngõ 13. Ông gần như là chạy, tôi thì đâm sợ ai đó còn chưa đi, đang còn ngồi trong phòng khách uống rượu cười nói với Hạ Hoa, mà cha con chúng tôi lại như từ trên trời rơi xuống, nếu vậy thì sẽ trông ngu ngốc vô cùng.
Rất nhanh, sự thực đã chứng minh, mọi thứ chỉ là ảo tưởng của tôi. Ổ khoá to tướng trên cổng nói cho tôi biết, nơi đây là một căn nhà trống không bóng người. Giống như hắn đã nói, ở lại trông nhà, chỉ còn con chó già đã chết được chôn trong sân.
A Nam giơ tay gõ mạnh vào cánh cổng, bên trong dĩ nhiên chả có ai trả lời. Ông lại thử tìm cách cạy ổ khoá, vừa cạy vừa lầm bầm một mình: “Có thể đi đâu cơ chứ?”
Gần như cùng một lúc, hai chúng tôi đều nghĩ đến một nơi —– nhà cũ ở trấn Ngải Diệp!
Tôi nhìn A Nam, A Nam nhìn tôi. Sau đó, cả hai cùng chạy về phía chiếc xe, ông đã không còn kiểm soát được tình cảm của mình, lái xe như bay, rất nhanh, chúng tôi leo lên cao tốc hướng về nơi mang tên trấn Ngải Diệp đó mà phi. Dọc đường, tôi thử gọi vào số điện thoại của Hạ Hoa mà Vu An Đoá đã cho tôi, cũng gửi rất nhiều rất nhiều tin nhắn, nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Tôi nhớ đến hai chữ “tuyệt bút” lạnh lẽo trên giấy, lại nghĩ đến vách đá cao chót vót ở trấn Ngải Diệp, tim tôi như cán cân bị đứt dây, tất cả đều bật nghiêng rớt hết xuống, để mặc cho A Nam lái xe như bay cũng không nhắc nhở ông chú ý an toàn.
Giọng của ông khản đi: “Rất nhiều năm trước, ba cũng đã từng điên dại chạy đi tìm một người như thế này, nhưng mà ——“
“Đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời ông, “Chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Thật không?” Trong mắt ông phát ra ánh sáng kiên định, “Ba tin vào trực giác của con.”
“Nhưng có một chuyện con phải nói cho ba biết.” Giờ phút này, tôi cảm thấy tôi phải nói cho ông biết hết thảy mọi sự thật.
“Là tin xấu sao?” Xem ra trực giác của ông cũng không tồi.
“Vu An Đoá nói với con, chị ấy mặc một chứng bệnh, y học gọi là Lupus ban đỏ. Bác sĩ nói bịnh tình đã rất nghiêm trọng rồi, cho nên cho dù chúng ta tìm thấy chị ấy, e rằng……”
Chiếc xe thoáng chao đảo, rồi lại càng lao đi nhanh hơn. Con đường này đã từng mang ký ức của nỗi sợ hãi chết chóc trong tôi, đêm ấy tôi cũng tưởng là ông đã xảy ra chuyện, giữa trời tuyết bò đi tìm ông. Từ nhỏ đến lớn, liên quan đến chết chóc biệt ly, tôi nghĩ chắc cũng không ai hiểu về nó hơn tôi, tựa như tôi càng đến gần ai, người đó càng dễ dàng rời xa tôi. Đó là lý do chân chính vì sao trong bao năm qua, A Nam đã sớm là người thân thiết nhất trong đời tôi, mà tôi lại cố ý tình nguyện tạo ra một khoảng cách giữa tôi và ông ấy.
Đương nhiên tôi cũng nhớ đến hắn. Hôm ấy hắn đã không quản ngại hết thảy mà vùi đôi chân đã lạnh cóng của tôi vào trong lòng bàn tay, bảo bọc cho tôi tựa như bảo bọc một đứa trẻ. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình yêu như ánh quang đầu tiên của viên trân châu vừa được hình thành trong lớp vỏ trai, soi đến trái tim ướt át mẫn cảm của tôi. Nếu như có thể lội ngược dòng thời gian, tôi nguyện lòng quay lại phút giây ấy, khi chúng tôi chưa ai hiểu được ai, nhưng lại gần gũi nhau đến thế, nương theo sự động lòng rất đơn thuần mà ôm lấy nhau, không cần dùng bất cứ duyên cớ gì, hoặc bất cứ ngôn ngữ nào.
Nhân sinh nếu chỉ như mới gặp, nào phải bi thu gió bẽ bàng (1)
(1) Thơ “Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ” của Bạch Lạc Mai.
Đại ý của bài thơ: (bài thơ mượn lời người con gái)
Ở bên người trong lòng luôn giống với lúc vừa quen biết, ngọt ngào như thế, ấm áp như thế, thâm tình và vui vẻ như thế. Ta và chàng vốn lẽ tương thân tương ái, nhưng tại sao lại trở thành rời ra ly biệt hôm nay? Giờ đây dễ dàng thay lòng đổi dạ, chàng lại nói giữa tình nhân là luôn dễ thay lòng.
Ta và chàng giống như Đường Minh Hoàng và Dương Ngọc Hoàn, cùng thề nguyền sống chết có nhau trong Trường Sinh điện, nhưng cuối cùng từ biệt dứt khoát cắt đứt, cho dù như thế, cũng không sinh lòng oán hận. Nhưng chàng sao có thể so với Đường Minh Hoàng năm đó, ngài vẫn là thề cùng Dương Ngọc Hoàn làm chim liền cánh, cây liền cành. (Lục Bích phân tích và tóm tắt)
“Con xác nhận là bọn họ không gạt con chứ?” Trong lòng ông vẫn ôm một tia hy vọng.
“Chắc không đâu ạ.” Tôi nói, “Chị ấy ngất xỉu ngay trước khi hôn lễ bắt đầu cử hành, được đưa tới bệnh viện kiểm tra. Chị ấy từ bệnh viện bỏ trốn, vốn là không định chữa bệnh. Đúng rồi, đã bao lâu ba không thu dọn cốp xe của ba rồi?”
“Ba không nhớ nữa.” Ông nói, “Không biết cô ấy bỏ nó vô lúc nào. Chắc là hôm nay thôi. Ba thật quá ngu ngốc, nếu hỏi cô ấy thêm vài câu nữa thì đã tốt rồi.”
“Lúc trước chị ấy là người đề nghị chia tay ạ?” Tôi hỏi.
“Ba thật là ngu.” Ông lại vẫn một mực tự trách bản thân, không trả lời câu hỏi của tôi. Mãi lâu sau ông mới lại hỏi ngược lại tôi: “Mã Trác, con biết chuyện ba với cô ấy bắt đầu từ khi nào?”
“Rất nhiều năm trước.” Tôi nói, “Là ở trấn Ngải Diệp. Con đã từng thấy ba và chị ấy bên nhau.”
“Con thật biết dấu tâm sự.” Ông thở dài, không biết là đang khen hay đang mắng tôi.
Lúc xe tới được trấn Ngải Diệp, trời đã hoàn toàn tối hù. Đêm ở dưới quê không giống như ở trên thành phố, đâu đâu cũng đen kịt, mịt mùng, tựa như trên một mảng vốn đã đen ngòm lại còn phủ thêm tầng tầng lớp lớp màn đen, phải trùm sao cho tất cả mọi ánh sáng không lọt qua được thì mới thôi. Đã rất lâu rồi chưa tới đây, chúng tôi vẫn không cần tốn nhiều sức đã tìm đến được ngôi nhà nhỏ dưới chân núi ấy. Bóng đêm bao trùm nơi này không một kẽ hở, không một tia sáng, cũng không một tiếng động, hoàn toàn không giống như một nơi có người ở. Tôi lấy can đảm đẩy cửa mở, A Nam cầm đèn pin từ trong xe ra, chiếu quanh nhà trước sau một lượt, ngay cả chiếc chuồng nhỏ trước đây Sophie Marceaux ở, cũng không bỏ qua, nhưng không phát hiện bóng dáng của Hạ Hoa. Tôi nghĩ đến căn nhà bếp nho nhỏ bên hông nhà, ôm tia hy vọng cuối cùng bước qua đó.
Không bóng người.
Tôi đặt tay lên bếp, không chút hơi ấm. Không một dấu vết đã từng có người ghé qua.
Tôi bất chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ủ rũ ngồi sụp xuống. A Nam cũng học theo tôi, chẳng qua là ông đốt một điếu thuốc lá. Đầu thuốc lập loè, tựa như một ánh mắt rã rời, chỉ muốn khép lại, nhưng lại mở choàng ra. Đột nhiên mắt tôi bị một chiếc áo máng trên cửa sau của nhà bếp thu hút, tôi đứng dậy, chạy qua, mừng rỡ la lên: “Chị ấy đang ở đây, đây là đồ của chị ấy, đêm qua chính mắt con nhìn thấy chị ấy mặc!”
“Thật sao?” A Nam hỏi.
Tôi gật đầu như điên, là chiếc áo bông đó, không sai, chị ấy đã khoác bên ngoài chiếc áo len, nhất định là thế! Trừ phi chị ấy có hai chiếc áo như vầy!
“Đêm qua con đã gặp cô ấy?” A Nam nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có thứ gì đó làm tôi đâm sợ, tôi chỉ có thể quay mặt đi, không dám nhìn ông.
“Mã Trác,” Ông dò xét tôi, “Rốt cuộc thì là chuyện gì vậy con, có thể nói thật cho ba nghe không?”
“Con không muốn ba mua nhà, con không muốn ba phải bỏ ra quá nhiều cho con, con sợ con nợ ba quá nhiều sẽ không có cách nào trả lại, cho nên con mới chạy về đây, nhưng bây giờ con mới biết, sự việc không giống như con tưởng. Ba tin con!”
Ông thở dài một hơi, lấy tay vuốt mặt. Không biết ông đang tìm cách chỉnh đốn lại suy nghĩ, hay là thật sự không tin tôi, không có gì khiến tôi đau khổ hơn điều này.
“Ba không hiểu được con.” Ông nói một cách đau khổ.
“Chúng ta đi tìm chị ấy đi ba.” Tôi nói, “Từ đây lên núi, có một vách đá, trước đây con đã từng tới. Chỉ là trời tối thì đường không dễ đi cho lắm.”
Nói xong, tôi tức tốc chạy ra khỏi cửa.
Rất nhanh, ông đã bắt kịp tôi. Trăng sao không biết trốn đâu hết cả rồi, một đêm này tựa như khăng khăng muốn người ta phải cô độc, cô độc, cô độc. Đêm trong núi không chỉ không có ánh sáng, đến cả gió thổi qua cũng chỉ nghe trống vắng, hết thảy đều hoang liêu, chờ đợi, và mờ mịt. Chỉ có ánh đèn pin của A Nam lấp loé dõi theo tôi từ phía sau, tốt xấu gì cũng coi như một nơi dựa dẫm. Dọc đường chúng tôi không nói câu nào, giẫm lên cỏ dại, bước chân càng lúc càng hối hả. Có một đoạn đường khó đi, tôi quay người định nắm tay kéo ông lên, ông chỉ xua xua tay với tôi.
“Con thề là bọn con sẽ không đến với nhau.” Tôi đứng trước mặt ông ấy nói, “Ý con là con và em trai của chị ấy.”
Nói xong câu này, tôi vội xoay người, không nhịn được tăng thêm tốc độ, tôi chỉ hy vọng tôi đã biểu lộ được tâm ý của mình, đánh tan những lo lắng bất an trong ông. Đế khi ông đối mặt với Hạ Hoa, có thế đưa ra lựa chọn chân chính bằng con tim của ông. Chỉ là, nỗi lo lắng lớn nhất trong tôi giờ đây —- liệu chị ấy có còn ở trên núi không, hay đã……..
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu khóc. Tôi để mặc cho nước mắt rơi, bước chân càng lúc càng dồn dập. Tôi chưa từng khóc thả giàn trước mặt của A Nam, cũng không định làm như vậy. Cho nên tôi không muốn để cho ông nhìn thấy. Lòng của tôi vô cùng hoảng loạn, tôi không hiểu rốt cuộc là tôi đang sợ hãi điều gì. Là sợ Hạ Hoa xảy ra chuyện, hay là sợ một lời của tôi đã định, tôi và hắn từ đây về sau sẽ mãi mãi chia lìa. Tôi không sao tự ép mình chối bỏ được nơi mềm yếu nhất trong tim tôi, thật ra nơi đó mãi mãi đã chỉ thuộc về hắn.
Đúng vậy, không sao chối bỏ được.
Trong cơn gió càng thổi càng hoang liêu giữa núi đồi này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự bé nhỏ của mình, tựa như một mầm đậu yếu ớt mới nhú, giờ phút này, ai vươn tay cũng có thể mặc sức dập tan tôi. Sinh mạng yếu đuối đến thế, đến nỗi tôi không còn cách nào tự dối lòng mình nữa, đến nỗi tôi phải dũng cảm mà ra đi, bởi vì tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi vừa hung găng gạt lệ vừa dẫn đường cho A Nam, gần như là chạy thẳng một mạch lên đến đỉnh núi. Trên ấy trống không, chả thấy một bóng người. tôi chạy đến bên vách đá, thử nhìn xuống bên dưới, A Nam xông lên nắm chặt lấy cánh tay của tôi. Ông đang run lên một cách rất rõ rệt, thật ra tôi cũng vậy. Bởi vì chúng tôi đồng thời cùng nhìn thấy những chiếc máy bay giấy nằm bên vách đá. Tôi nhặt từng chiếc một lên, ánh đèn pin chiếu tới, trên mặt giấy chỉ viết đúng một câu: “A Nam, chúc anh hạnh phúc!”
Là chị, là chị, là chị!
Chị đã lẻ loi một mình nơi này, phóng đi những ước mơ và tuyệt vọng trong tim chị. Phải chăng đây là điều cuối cùng mà chị muốn làm nhất và cũng là điều duy nhất chị làm? Tôi không gánh đỡ nổi bao nhiêu lo lắng và dằn vặt trong lòng nữa, đứng gào lên giữa trời: “Hạ Hoa!”
Tiếng thét gào ấy vang vọng rất lâu giữa núi đồi, nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió sàn sạt lùa qua những ngọn cỏ.
“Ba xuống dưới nhìn chút.” A Nam nói, “Con cứ đợi ở đây!”
“Không được!” Tôi vươn tay níu lấy ông.
Ông nhất định đã nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi, giơ tay lên định lau, nhưng tôi bưng mặt, không để cho ông lau.
Ông gắt lên với tôi: “Không được khóc!”
Ông chưa bao giờ gắt gỏng với tôi như vậy, nhưng tôi biết, ông chỉ muốn an ủi tôi. Tôi bưng mặt mình, lẳng lặng tự lau khô nước mắt. Cuối cùng ông xuống nước: “Ba sẽ cẩn thận. Ba đã nhìn xuống rồi, lối mòn kia nhất định thông xuống được bên dưới.”
“Không được!” giọng tôi khản đi.
“Bất kể thế nào, ba phải tìm cho được cô ấy.” A Nam lớn tiếng, “Con có cản cũng không cản được ba đâu.”
“Vậy con cũng đi!”
“Con nghe lời, ngồi đây chờ ba, ba sẽ quay lại rất nhanh.” A Nam cởi áo khoác ra, choàng lên người tôi, “Mở điện thoại lên, có gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
“Nguy hiểm lắm ba.” Tôi níu lấy ông, nói một cách ngắc quãng, “Hay là chúng ta đi tìm thêm dụng cụ, dây dợ gì đó, còn không thì chúng ta gọi cho đội cứu người……”
“Ba sợ không kịp nữa.” A Nam nhìn trời, hạ quyết tâm, “Nếu cô ấy không sợ gì, thì ba còn gì để sợ nữa?”
Tôi buông tay ra.
Tôi biết, đúng là tôi không cản được ông. Không ai có thể cản được một trái tim không chối được lòng. Không biết có phải là do A Nam đã truyền dũng khí cho tôi không, tôi chợt cảm thấy có một sức mạnh khó tả đang dâng lên trong lòng, nó khiến cho tôi hoàn toàn tin tưởng, A Nam có thể, chỉ cần ông muốn, sẽ nhất định có thể tìm được chị ấy, đưa chị ấy an toàn trở về.
Chị ấy sẽ không hề hấn gì.
Không có sự đồng ý của ông, làm sao chị ấy có quyền buông xuông để cho mình thịt nát xương tan cơ chứ?
Đứng trước tai hoạ, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự tàn khốc và bấp bênh của sinh mệnh, nó yếu đuối như một sợi tơ, thậm chí mỏng manh đến gần như không thể nhìn thấy. Tôi chỉ biết dùng hai tay bắt lấy, lo sợ nhất là đến cuối cùng, không còn gì cả, chỉ là một vốc gió.
Rồi ngay lúc A Nam cất bước định leo xuống dưới núi, tôi chợt mơ hồ nghe có tiếng than khóc, định thần lắng nghe kỹ, âm thanh đó bắt đầu càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng mất hết khống chế vang lên trong không trung.
Là Hạ Hoa!
Tiếng khóc ấy, đến từ bụi cỏ phía bên trái.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy A Nam thoăn thoắt đến bên bụi cỏ, bới cỏ xốc lên được nguyên một hình người, ra sức ôm chặt lấy chị trong lòng.
hà hà chương này móc tim mụ Trương ra nhào nặn nhá