Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 51: [Độ yêu thích: 49]




“Sao vậy ạ?”

Cha Yeo Woon lại nắm lấy tay tôi. Lần này tôi không rút ra được nữa.

Dù có bị dồn vào hang hùm hay là tự nhiên rớt xuống trước mặt cái thằng nhóc trong tiểu thuyết đã đọc đi nữa, chỉ cần giữ vững tinh thần là sẽ sống sót thôi.

Nhưng tôi không làm sao mà giữ vững được tinh thần.

Chỉ hơn nửa năm nữa thôi, tôi sẽ không còn ở bên cạnh Cha Yeo Woon nữa. Cha Yeo Woon lại không hề biết chuyện đó. Tình hình thế này mà lại gọi là yêu đương sao.

“Đã thế lại còn với người ít hơn mình cả 11 tuổi nữa chứ.”

“Tiền bối nói gì vậy?”

“Không có gì. Tôi bảo là cậu dễ thương thôi.”

Như thể câu trả lời không được minh bạch cho lắm, Cha Yeo Woon nhướng mày nhìn tôi. Tôi bảo cậu ấy đừng nhìn nữa, nhìn đường mà đi đi, nói mãi cậu ấy mới chịu nghe.

Cả tôi lẫn Cha Yeo Woon hôm nay đều không ra trạm xe buýt. Vì tôi đã quyết định đi xem phim với Cha Yeo Woon. Rạp chiếu phim nằm trong tòa nhà trung tâm thương mại gần trường, chỉ cần đi bộ tầm 20 phút là tới.

“Bộ phim hôm nay mình xem đây ạ.”

“Ừ.”

Dù đầu tôi có sắp phát điên thì cơ thể tôi vẫn đang theo sát các bước của một cuộc hẹn hò tiêu chuẩn.

Cha Yeo Woon đã hai mắt long lanh mà rụt rè hỏi tôi có thích xem phim không, vậy thì làm sao mà tôi từ chối cho được cơ chứ. Biết phải nói thế nào đây với một đứa trẻ trên mặt in rõ rành rành niềm tin rằng đi xem phim chính là điều căn bản của lần hẹn hò đầu tiên? Mà đây chắc hẳn là lần mời hẹn hò đầu tiên trong đời Cha Yeo Woon rồi.

Cha Yeo Woon lấy vé đã đặt trước từ máy bán vé. Dòng chữ in to nhất trên tờ vé là tên của bộ phim.

“Sao tiền bối lại rủ em xem phim này ạ?”

Vì đây là bộ phim kém lãng mạn nhất lúc này.

Dĩ nhiên là tôi phải chôn ngay câu trả lời không thể nói ra này và thận trọng lựa lời.

“Vốn dĩ tôi… thích mấy phim như vậy mà.”

“Phim về khỉ đột zombie ấy ạ?”

Đúng vậy đấy. Bộ phim mà chúng tôi định xem hôm nay có tiêu đề là ‘Khỉ đột zombie đại chiến Cá sấu quái vật’.

Ngay từ cái tiêu đề đã thấy khí thế toát ra thấy rõ. Một bầu không khí hoàn toàn không phải là kiểu phim dành cho một đôi chim cu đang độ ngọt ngào khi mới chớm hẹn hò.

Tự nhiên tôi thành ra một thằng có sở thích kỳ quái mất rồi, nhưng nếu vì thế mà Cha Yeo Woon mất cảm tình với tôi thì có khi lại càng tốt cũng nên.

“Cậu thấy con trai mà thích khỉ đột zombie thì thế nào?”

“Dễ thương lắm ạ.”

Xem ra Cha Yeo Woon cũng lại thích cái gu phim độc lạ này thì phải. Đúng là thích nhau thì củ ấu cũng tròn mà, phải làm sao đây.

“Nhưng cậu thích kiểu phim nào?”

“Phim mà tiền bối xem ấy ạ.”

“Từ giờ cấm cậu trả lời cậu hỏi của tôi kiểu đó nghe chưa.”

“Thật mà. Em có xem phim ở rạp mấy đâu. Em chỉ xem phim truyền hình mà bà xem thôi.”

“Bất ngờ ghê, gu cậu là phim truyền hình buổi sáng hả Cha Yeo Woon?”

“Mấy phim đó cũng có nhiều người chết đi sống lại kiểu zombie đấy chứ, nhưng không phải khỉ đột nên chắc không phải là gu của tiền bối rồi.”

“Không phải là tôi thích mỗi khỉ đột zombie đâu nhé. Cậu muốn ăn bắp loại nào?”

“Em vị truyền thống.”

“Tôi vị hành tây. Mỗi loại một nửa đi.”

Bắp rang bơ rồi cả soda đều mua đầy ụ xong, chúng tôi vào rạp. Do bộ phim độc lạ quá hay sao trong rạp chẳng có mấy người xem.

“Ngồi ở giữa cũng được mà.”

Tôi đã bảo muốn ngồi khúc giữa rạp nhưng Cha Yeo Woon mặc kệ, cố tình đặt vé ở ghế ở khu rìa. Là ghế cho cặp đôi.

Cậu ấy còn đầy tự tin dựng gọn cái tay vịn ngăn giữa hai ghế lên, nhìn vậy mà tôi thấy dâng lên một cảm giác mịt mờ. Cậu ấy bảo tất cả đều là lần đầu cơ mà, sao giờ tốc độ lại như đầu xe lửa phóng vùn vụt thế kia. Nhìn điệu bộ này, rõ ràng là trong lúc xem phim định lén nắm tay tôi đây mà.

Tôi vừa đặt hộp bắp rang xuống ngăn giữa hai ghế là đã thấy tay cậu ấy đưa ngay sang. Cha Yeo Woon cứ lần sờ tìm tay tôi quanh hộp bắp, mãi không thấy đâu mới chịu bốc một nắm bắp lên ăn.

“Anh quá đáng thật đó.”

“Suỵt. Phim bắt đầu rồi kìa.”

Những hàng chữ ròng ròng máu tươi thật đáng sợ đang hiện kín màn hình. Vang lên tiếng nhạc tràn đầy cảm giác gay cấn sôi động.

Bộ phim kéo dài hai tiếng đồng hồ đã diễn biến theo hướng không thể tưởng tượng nổi. Một cuộc đại chiến đẫm máu giữa khỉ đột zombie và cá sấu quái vật.

Kẻ thua cuộc… lại là tôi.

“Tiền bối, khăn tay đây ạ.”

“Cảm ơn, hây da…”

“Anh buồn đến vậy sao?”

“Đâu có, tôi đâu có buồn. Chỉ là tôi chỉ hơi chảy nước mắt xíu với nuốt không trôi bắp rang với đau lòng xíu thôi, không hề buồn tí nào luôn.”

“Em biết rồi, anh lau nước mắt đi. Để em lau cho anh nhé?”

Tôi còn chưa kịp nói thôi khỏi thì Cha Yeo Woon đã đưa khăn chấm chấm dưới mi mắt cho tôi rồi.

Hết phim rồi, chỉ còn lại hai chúng tôi là vẫn ngồi lại trong rạp. Một mình ngồi khóc trong rạp đã bật đèn thì thật ngượng, nên tôi vừa sụt sịt vừa bám dính lấy Cha Yeo Woon mà đi ra.

“Cậu không buồn hả?”

“Chuyện gì cơ ạ?”

“Thì lúc mà khỉ đột cứu Jullie với Ami ấy.”

“Ami là cô gái tóc vàng ấy ạ?”

“Đấy là Jullie, còn Ami là tóc đỏ.”

À à… Cha Yeo Woon gật đầu đầy vẻ lơ đễnh rồi bấm nút thang máy.

“Tại em bận nhìn tiền bối nên không xem được phim mấy.”

Xem ra lúc tôi mải mê xem phim thì Cha Yeo Woon còn đang bận ngắm cảnh khác rồi. Trong lúc xem phim, hẳn là biểu cảm của tôi liên tục biến hóa khôn lường lắm. Tôi còn đang thấy xấu hổ thì Cha Yeo Woon lại nói thêm.

“Bên cạnh có người vừa xem khỉ đột zombie vừa khóc thì làm sao mà em không nhìn cho được chứ.”

“Này, đây là câu chuyện về tình bạn với tình yêu vượt qua cả giống loài và cả cái chết đó.”

“Tiền bối đúng là dễ cảm động ghê.”

“Không phải là tôi dễ cảm động, mà là tình bạn của Ami với khỉ đột đẹp quá thôi.”

Cha Yeo Woon lẳng lặng cười. Thang máy đã tới, bên trong không có người. Lúc đi lên cũng chỉ có hai chúng tôi.

“Vậy khỉ đột với cá sấu, bên nào thắng vậy ạ?”

“Cậu đúng là không xem phim thật nhỉ?”

“Em đã bảo là em bận nhìn tiền bối mà.”

“Thực ra bọn cá sấu là sinh vật vũ trụ đến từ hành tinh khác, còn khỉ đột với Ami đã cứu thế giới này đấy.”

“Phim gì mà kỳ cục.”

“Cảm động cực kỳ đấy chứ.”

“Gu phim của tiền bối cũng lạ thật đó.”

“Cái này có gì mà lạ chứ?”

“Vì lạ nên thật dễ thương.”

Cha Yeo Woon vừa nói vừa nhìn tôi mà cười tít cả mắt. Nụ cười như thể khiến bạn tan chảy chính là thế này chăng?

Hồi đọc tiểu thuyết ‘Khu vực tình yêu tối thượng’, tôi đã hỏi tiền bối ánh mắt ngọt ngào rút cuộc là thế nào, giờ thì tôi đã hiểu rồi. Chính là thế này đây.

Trái tim vô ý tứ của tôi lại đập thình thịch. Cái bộ phận vốn chẳng khác gì một cái hộp sắt ít tra dầu ấy, giờ đây, mỗi khi ở bên Cha Yeo Woon là lại trở nên thật khác thường.

“Đưa tôi ít bắp đi.”

Nghe tôi nói, Cha Yeo Woon đưa tôi hộp bắp nãy giờ vẫn cầm. Chỉ sợ cảm xúc của mình lộ ra, tôi hối hả nhét bắp đầy miệng. Bắp rang mằn mặn thơm thơm, nhai giòn tan trong miệng.

“Ngon lắm ạ? Em không biết là tiền bối lại thích bắp rang đấy. Sắp hết mất rồi, đang lẽ em phải mua thêm mới phải.”

“Ôi ỏi.”

“Thôi khỏi ấy ạ?”

“Ừm.”

“Anh nuốt xong rồi hẵng nói chứ. Tiền bối thế này mà suốt ngày bảo em là trẻ con cơ đấy.”

Cha Yeo Woon cũng khá là biết cằn nhằn đấy chứ. Chúng tôi vào cửa hàng tiện lợi hai lon sikhye rồi ra ngồi ở khu sân chơi cạnh khu mua sắm.

Băng ghế được đặt trong góc sân, chắc là với ý đồ để quan sát bọn trẻ chơi đùa. Chỗ ngồi còn bao nhiêu như vậy mà cậu ấy cố ngồi dính sát sạt vào tôi, thật là ngại.

“Cậu ôn thi cuối kỳ chưa đó? Ngày kia là thi rồi mà còn đi xem phim thế này.”

“Em ôn thi cực kỳ kỹ càng rồi nhé. Mà tiền bối cũng đi xem phim đấy thôi.”

“Với tôi mà nói thì lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng thi cử hết.”

“Tiền bối học giỏi thế mà sao lúc thi lại không làm cho tốt vậy?”

Trước câu hỏi bất ngờ, tôi len lén đặt lon sikhye đang uống xuống.

Tôi có lý do của riêng mình, nhưng ở ngoài nhìn vào thì đúng là lạ thật.

Kết quả thi đột nhiên tăng vọt thì sẽ gây chú ý, như vậy cũng thật phiền phức, mà dù có xây dựng thành tích điểm số thật tốt thì vào tháng Hai hẳn là mọi thứ cũng kết thúc rồi, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.

“Tôi đang ẩn giấu sức mạnh của mình đấy.”

“Là sao ạ?”

“Đại loại là như vậy.”

“Nghĩ kỹ thì tiền bối nhiều bí mật thật đấy.”

Mọi chuyện đều có lý do của nó hết. Mà toàn là những lý do không thể nói với cậu được.

“Bố cậu về nhà chưa?”

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thật áp lực nên tôi đổi đề tài. Mà tôi cũng muốn biết nữa. Vì biết đâu có thể bố cậu ấy về rồi mà cậu ấy vẫn im lặng không chịu nói ra cũng nên. Nói về chuyện có nhiều bí mật thì Cha Yeo Woon cũng chẳng khác gì.

“Sau hôm đó thì không thấy tin tức gì nữa ạ.”

Đúng là cũng may thật, nhưng vẫn không thể biết được khi nào bố cậu ấy lại xông vào nhà như lần vừa rồi. Có lẽ Cha Yeo Woon cũng có cảm giác nơm nớp như vậy.

“Yeo Woon à, hay là cậu…”

“Sang nhà tiền bối ở, đúng không ạ?”

“……..”

“Không cần đâu ạ.”

Tôi còn chưa kịp mở lời thì đã bị từ chối dứt khoát rồi. Mặc dù tôi đã dự đoán trước có thể cậu ấy sẽ phản ứng thế này.

“Cậu định cứ sống một mình ở đó sao?”

“Em cũng đâu thể cứ ở nhờ nhà tiền bối mãi được.”

“Dù vậy thì tạm thời…”

“Không biết vì lẽ gì, nhưng tiền bối lúc nào cũng cố giải quyết mọi việc của em như thể đó là việc của tiền bối vậy. Thật sự hơi… quá mức.”

Bị góp ý như vậy mà tôi chẳng biết phải nói gì. Tôi cũng đâu thể hét lên vì cậu là nhiệm vụ của tôi. Thà không có vụ đó thì có khi tôi đã nói được gì đó cũng nên.

“Cảm ơn tiền bối, nhưng chính anh nhiều lúc cũng có vẻ như đang quá sức.”

“Tôi á? Này, không có đâu.”

“Tiền bối chắc chắn sẽ nói là không có rồi. Nhưng ở ngoài nhìn vào thì thấy vậy đấy ạ.”

Cha Yeo Woon nghiêm khắc cắt lời tôi. Cái đồ mới 18 tuổi mà làm như là giáo viên ấy.

“Khi nào thấy khó khăn, em sẽ nói với tiền bối.”

Dù vậy thì bây giờ cậu ấy đã biết nói cả những câu thế này, có khi tôi phải thấy cảm kích cũng nên.

“Với lại em không có đủ tự tin sống ở nhà tiền bối.”

“Tự tin?”

“… Em đã nói là không ngủ chung được với tiền bối rồi mà.”

“Tại nết ngủ của tôi xấu quá hả? Này, vụ đó tôi cẩn thận chút là được mà.”

“Không phải chuyện đó…”

Lon nước trong tay cậu ấy bỗng bẹp lại răng rắc. Hẳn là chính Cha Yeo Woon cũng giật mình, cậu ấy nhìn tay mình rồi bóp chiếc lon nhăn nhúm hẳn luôn.

“Ý em là chuyện nằm cạnh nhau mà ngủ ấy ạ. Rồi cùng nhau thức giấc nữa.”

Giọng Cha Yeo Woon càng lúc càng nhỏ dần. Nằm cạnh nhau thì làm sao chứ? Cơn tò mò của tôi nhanh chóng được giải tỏa mà chẳng cần phải hỏi thêm gì nữa.

Cứ nhìn hai má đỏ bừng của Cha Yeo Woon là đủ hiểu là ý gì. Tuổi 18 tràn đầy sinh lực mà lại nằm ngủ sát bên cạnh người mình thích, tình huống đó sẽ kích thích tới mức nào.

Lúc nằm cạnh tôi, cậu có suy nghĩ đen tối đúng không?

Vì những lời chẳng thể nói ra đó mà mặt tôi nóng rực như hòn lửa.

Lon sikhye đã cạn mà tôi vẫn cầm lên làm bộ uống. Chỉ thấy một giọt ngòn ngọt ít ỏi còn sót lại.

“Chỉ nghĩ thôi là đã thấy thích rồi phải không?”

Vừa nóng vừa bức bối nên tôi nói bừa một câu như vậy, nhưng tôi lập tức hối hận vì Cha Yeo Woon chăm chú nhìn tôi và trả lời.

“Vâng.”

Cái thằng nhóc vốn hay làm mặt lạnh nhất đời này, rút cuộc sao tự nhiên lại thành thực như thế chứ.

Tôi có kế hoạch chia tay thật êm đẹp với Cha Yeo Woon trước khi phần kết của game diễn ra. Đã thành ra thế này rồi thì chẳng thể nào quay lại như trước nữa, vậy nên cứ để chuyện này trở thành kỷ niệm buồn vui lẫn lộn của mối tình đầu. Chỉ cần không ảnh hưởng tới hạnh phúc của Cha Yeo Woon là được.

Bởi vì vốn dĩ hẹn hò độ tuổi thiếu niên thường chưa tới 3 tháng là đã chia tay, rồi sau đó cũng nhanh chóng quên đi. Để được như vậy thì chỉ cần vui vẻ vừa đủ, không được để tình yêu trở nên sâu nặng.

[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]

Như đọc được suy nghĩ của tôi, thông báo hiện ra.

[Độ yêu thích: 49]

Thay đổi một phát cả số hàng chục rồi kìa. Giờ thì đã gần tới 50 rồi. Suýt nữa thì tôi buột miệng thở dài.

Thế này không được rồi.

“Phải tới giờ, em mới có cảm giác là thật.”

Cái lon tôi để đó, Cha Yeo Woon vừa cầm lên vừa nói.

“Đêm hôm đó, em thực sự choáng váng lắm. Tới tận lúc ngủ dậy rồi vẫn cảm giác như đang mơ vậy.”

Giá mà đấy đúng là một giấc mơ.

“Nhưng bây giờ, ở bên tiền bối thế này, em mới có cảm giác là thật. Em với tiền bối…”

Cha Yeo Woon khẽ lẩm bẩm như thể đang mơ, tay cậu ấy mân mê lon nước tôi vừa uống. Rồi cậu ấy đưa chiếc lon lên, áp môi vào chỗ tôi đã kê miệng mà uống.

Không nói được nên lời, tôi chỉ biết đưa mu bàn tay che miệng. Cái nụ hôn gián tiếp không hề giấu giếm kia làm toàn thân tôi bứt rứt.

Tôi chợt nhận ra mình đã làm một trò động trời đến thế nào.

Vậy là tôi đã đánh thức một trái tim tuổi 18 không bằng lái, không hề biết tới chuyện lùi xe hay quay đầu, mà chỉ biết nhằm thẳng phía trước mà lao tới.

Phải chăng nụ hôn nhỏ bé tôi dành cho Cha Yeo Woon chính là một lá cờ báo tử?

“… Có thể làm lại một lần nữa được không ạ?” Cha Yeo Woon hỏi.