Khu Phố Đen

Chương 6: Té cầu thang




Tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi quần Dực Dụ làm phá vỡ bầu không khí ''tôi thuch tiền'' này.

[Alo?]

Tiếng Cố Phong bên kia vang lên, giọng khổ sở nói vào điện thoại [Dực Dụ tớ bị ngã cầu thang ở trường rồi, trong trường chẳng còn ai hết, tớ đi không nổi nữa cậu qua trường đón tớ đi] .

Giờ này thằng nhóc đó còn ở trường làm gì? Dực Dụ nghe xong liền đứng dậy vội vàng chào mẹ của Trạch Trực Cảnh rồi hối hả chạy ra ngoài.

Cái thời tiếc lạnh buốc này mà ngồi ở hành lang trường buổi đêm thì chắc trúng phải gió bị cảm mất, Cố Phong từ nhỏ đã có thân hình nhỏ con, lùn hơn Dực Dụ 4cm, Cố Phong chỉ có 1m76 thôi dáng người còn gầy, chỉ cần cậu nhóc này đội tóc giả rồi đi thì người ta còn tưởng bạn nữ nào đó.

Lớn hơn thì dáng vẻ con trai hiện rõ ràng hơn, lúc nhỏ Cố Phong còn xinh xắn hơn mấy cô nhóc học mầm non cùng, thằng nhóc này luôn tinh nghịch chê các bạn nữ không trắng bằng mình rồi suốt ngày đi đo xem ai trắng hơn mình.

Đi được nữa đường thì Dực Dụ mới phát hiện rằng tên họ Trạch kia cũng chạy theo mình ''???''

Cậu leo lên tường của trường một cách thực thụ, cậu ngồi lên đỉnh bức tường rồi ngó xuống nhìn Trạch Trực Cảnh, nói ''Học sinh giỏi như cậu cũng muốn leo tường à? ''

Anh nhìn cậu rồi nhìn bức tường ''Muốn''

''Thế tự leo đi''

Nói xong cậu bạn cùng bàn nhảy phóc xuống phía trong sân trường, còn mỗi Trạch Trực Cảnh đứng ở ngoài loay hoay trèo tường,đây là lần đầu tiên trèo nên không thể nhanh bằng Dực Dụ được nhưng dù sao cũng không mất thời gian.

''Cậu tới trường làm gì''

'' Tiểu Phong té cầu thang không đi được ''

[Tiểu Phong? thân thế à?]

Một người mặt lạnh đi trước, một người đi theo sau đến phía tây liền thấy Cố Phong một mình ngồi dưới cầu thang duổi thẳng chân, lưng dựa vào tường cúi mặt xuống nhìn điện thoại.

Vừa thấy Cố Phong, Dực Dụ liền đi nhanh tớ vừa cất giọng lên, tông giọng khác thường ngày, có chút vội vã nhấn mạnh trong câu nói, bình thường cậu chỉ dùng một tông để nói chuyện, vừa lạnh nhạt vừa không có cảm xúc.

''Đi kiểu gì mà để té trầy hết mặt mày thế này? ''

Cố Phong phì cười nhìn Dực Dụ rồi nhỏ giọng, đáp ''Tại dây giày không buộc nên vấp phải ''

Cậu ngửa mặt, đôi mắt to tròn lấp lánh trong bàn đêm, bên dưới là một vết trầy xước đỏ màu trên mặt nhìn Trạch Trực Cảnh ngạc nhiên ''Sao hai người đi chung vậy ''

Nói xong Cố Phong nhìn Dực Dụ xụ mặt xuống ''Cậu thân thiết với Trạch Trực Cảnh không chơi với tớ nữa à''

Dực Dụ vén ống quần cậu lên xem vết thương vừa bất lực đáp lại ''Ngốc à, ai chơi với tên kì lạ này ''

Trạch Trực Cảnh nhìn vẻ mặt của bạn cùng bàn lo lắng cho cái thằng nhóc ồn ào nhất lớp này, kì lạ rằng một người lạnh lùng không bao giờ nói chuyện với ai luôn khiến người ta phải sợ lại đi chơi thân với một người ồn ào nghịch ngợm.

Anh nhìn Cố Phong ''Giờ này cậu ở trường làm gì?''

Dực Dụ nghe xong cũng thắc mắc ngửa mặt nhìn cậu ''Đúng rồi, cậu ở lại trường đến giờ này làm gì? ''

Cố Phong đột nhiên căng thẳng nhìn hai người rồi đảo mắt một lượt thốt lên ''T-Tớ để quên sách bài tập nên quay lại lấy''

Mặc dù lý do hợp lý nhưng Dực vừa nhìn đã biết tên nhóc này nói dối rõ ràng, nhưng cũng chẳng vạch trần mà gật đầu quay lại vỗ vai mình.

''Lên, tớ cõng cậu về nhà ''

Cố Phong vui vẻ cười tươi đang vươn tay bám lấy vai Dực Dụ thì Trạch Trực Cảnh đứng cạnh lại vội vàng lên tiếng ''Để tôi cõng cho, cậu cõng nổi không ''

Dực Dụ tối mặt nhìn anh híp mắt lại như viên đạn.

''Cậu định thay đổi đối tượng xàm xỡ qua Tiểu Phong à? biến đi ''

Cố Phong ''???''

Trạch Trực Cảnh ''???''

Mặc dù méo hiểu gì nhưng Cố Phong vẫn bám lấy lưng Dực Dụ rồi dựa vào, ba người bọn họ đi trên đường, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống mặt đất dẫn đường ba thanh niên 16 tuổi.

Cố Phong ''Dực Dụ à, tớ nặng không? ''

''Không nặng, sao này ăn nhiều một chút ''

Cố Phong ''Lát nữa về chắc lại bị mẹ mắng nữa rồi ''

''.....không sao, mai tớ mua bánh mì sữa trứng cho cậu ''