Góc nhỏ của Minzii Hy: Các bạn đã đọc nhiều bộ thanh xuân vườn trường chưa nhỉ?
Nếu có thì các bạn có cảm thấy truyện của tớ được khắc họa rất quen thuộc hay không?
Tớ đã lấy cảm hứng từ cốt truyện “Tan học đợi tôi”, một bộ tiểu thuyết nổi đình đám không xa lạ gì với những bạn đu tiểu thuyết boylove thanh xuân vườn trường.
Và tớ đã có mô tả, xây dựng hoàn cảnh nhân vật thụ khá giống với hoàn cảnh của nhân vật Dụ Phồn. Sống ở khu nghèo, và có người cha tệ hại, tính cách ít nói.
Nhưng các bạn yên tâm, tớ chỉ muốn khắc họa một nhân vật tượng tự nhưng cuộc đời sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với Dụ Phồn. Và ngoài việc trên thì những chi tiếc khác sẽ khác từ việc gặp gỡ giữa hai nhân vật chính, cuộc sống cấp ba đầy kỷ niệm, và những thứ chữa lành Dực Dụ đều hoàn toàn 100% do ý tưởng của tớ tạo nên.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi
...****************...
''Dực Dụ à!!!''
....
Trạch Trực Cảnh nhìn Dực Dụ nằm trên giường của mình, không ngờ bản thân chỉ gọi tên người ta thôi lại khiến người ta xém ngẻo tới nơi rồi.
Anh nhìn cổ của cậu lại chợt nhớ tới nốt ruồi đỏ phía dưới xương vai xanh của Dực Dụ lúc nhỏ mà mình nhìn thấy được, liệu lớn lên nó có còn ở đó không nhỉ?
Nghĩ là làm, anh gỡ núc áo đồng phục trên người cậu ra, vừa rồi cả hai ướt nhèm nhẹp, anh cứu cậu lên đã bất tỉnh nhân sự rồi, anh chỉ cởi quần dài của cậu ra ném vào máy giặt chứ chưa cởi áo.
Trạch Trực Cảnh nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn yên tĩnh của Dực Dụ mỉm cười.
'' Quả nhiên nốt ruồi đỏ vẫn nằm ở đây...10 tệ à tôi tìm được cậu rồi ''
Áo sơ mi được gỡ ra ba núc, nốt ruồi đỏ in ngay bên phía dưới xương vai xanh của Dực Dụ. Trạch Trực Cảnh cuối nhẹ người đặt nhẹ nhàng môi của mình lên nốt ruồi.
'' Tên biến thái thần kinh kia! cậu định cưỡng giang ông đây à? ''
Giọng nói trầm ấm, có chút khàn đặc do bị cảm vì ngấm nước quá lâu. Vừa dứt câu cậu liền dùng chân đạp một cú mạnh vào bụng Trạch Trực Cảnh khiến người ta ngã nhào xuống đất. Dực Dụ nhảy xuống ngồi lên người Trạch Trực Cảnh, tay bóp cổ anh với gương mặt hung dữ nói.
'' Có tin ông đây XX ba đời nhà cậu không? ''
Trạch Trực Cảnh bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Dực Dụ với ánh mắt long lanh ấm ức, giọng nói khẽ lên ''Cậu đối xử với người đã cứu cậu như thế à?''
Nghe xong Dực Dụ khựng lại chuộc dạ, nhưng vẫn tức giận nhìn tên này, hắn ta nói giống như cậu đang vô ơn với ân nhân vậy, biến cậu thành ra cái thứ người chẳng nói lý lẽ.
''Thế hành động của cậu vừa rồi thì giải thích làm sao đây? không nói được thì tôi nhổ hết tóc trên đầu cậu ''
Trạch Trực Cảnh nhanh chóng đáp lại, lời thoại kịch bản này chẳng biết từ đâu xuất hiện được vào não của anh.
''Tôi nghe tiếng tim cậu còn đập không, vì cậu bất tỉnh nhân sự được ba tiếng rồi ''
Dực Dụ ''…..''
Nghe thì cũng hợp lý nhưng mà.....
''Trực Cảnh à, bạn học của con.....???''
Cánh cửa mở ra, người phụ nữ chưa kịp nói dứt câu đã đứng hình ngơ ra nhìn Dực Dụ ngồi trên người con trai của bà.
Ba người nhìn nhau ngượng ngùng, Dực Dụ liền đứng dậy thả cổ Trạch Trực Cảnh ra, hắn cũng luống cuống đứng dậy vội vàng nhìn mẹ giải thích.
''Bọn con giỡn thôi, ăn cơm hả mẹ? ''
Bà gật đầu mỉm cười nhìn hai đứa ''đúng rồi, ăn cơm thôi '' bà nhìn qua Trạch Trực Cảnh, anh gật đầu cuời với bà, bà nhìn Dực Dụ với một ánh mắt hiền hoà khiến cậu cảm giác thật lạ.
''Cháu khỏe chứ? xuống ăn cơm nhé ''