Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 32




Về đến nhà, ngay lập tức lại lần nữa bị nhàm chán vây quanh.

Nói đến thật buồn cười, trước kia bị Mặc Vũ nhốt tại gian trong phòng này,tôi hận hắn không để cho tôi tự do, hiện tại có tự do, tôi lại khôngbiết phải làm cái gì.

Tùy tiện lấy một cái đĩa CD mở ra xem, cưnhiên là phim hài, nghĩ đến đây là do Thúy Tây mua tới, bởi vì ở Mĩ xemSHAOLING SOCCER, cô ấy liền sùng bái Châu Tinh Trì e rằng có thể cúi đầu bái lạy, mua nguyên cả bộ về xem, xem ra mấy hôm cô ấy ở đây nửa đêmnghe tiếng cười quái dị cũng là bởi vì cái này.

Người trên mànhình cười hi hi ha ha, lại nhảy lại hát, tôi lại không biết diễn cái gì, bởi vì vô luận tôi làm cái gì, đều làm cho tôi cảm thấy được, tôi kỳthật là đang ở nhà chờ Mặc Vũ về.

Không biết qua bao lâu, tôinghe được tiếng mở cửa, là hắn đã trở lại. Tôi ngồi ở trước TV, không hề động. Nếu bây giờ tôi tiến ra đón, chỉ sợ tôi phải khinh bỉ chính mình .

"Em ở đây à, giữa trưa gọi điện thoại cho em không phải em bảomuốn đi ra ngoài sao, có phải đang đợi anh trở về hay không?" Nói xonghắn theo thói quen tính hôn nhẹ tôi.

Đáng tiếc người nói không có lòng dạ gì, người nghe cố ý, lời của hắn khi lọt vào tai tôi lại rất chói tai.

"Em có đi ra ngoài, vừa mới trở về."

"Trợ lý của anh ở bên Mĩ là Ted hôm nay vừa mới đến, hắn phụ trách kế hoạch hợp tác cùng An thị, buổi tối chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đượcchứ?"

Trong lời nói của hắn rất có kỹ xảo, bữa tối này nhất định không thể thiếu An Bình, nhưng hắn lại không rõ nói. Nếu tôi đi, khôngkhó tưởng tượng ra tình hình lúc đó, bọn họ nói chuyện đùa vui mọi vấnđề, tôi như một bình hoa ngồi một bên.

"Em không đi, hôm nay em nghĩ muốn sớm nghỉ ngơi một chút."

"Vậy được rồi, không đi thì quên đi."

Mặc Vũ ngồi ở bên cạnh tôi, nhất thời không nói gì, hai người đều trầm mặc.

Tôi cố gắng đem tâm tư đặt ở trên màn hình TV, không để ý đến hắn, nhưngtâm trạng thì thất thần không thôi. Mặc Vũ ngồi bên cạnh đột nhiên cườira tiếng, sau đó nghiêm trang hỏi tôi: "Em có biết trong ánh mắt của emcó cái gì hay không?"

Không đợi tôi trả lời, hắn nói tiếp: "Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy em, anh cảm thấy được ánh mắt của em có một tầng băng mỏng, dưới băng băng có làn nước lẳng lặng, bất quá hiện tạimiếng băng mỏng đã không còn nữa, anh có thể trực tiếp nhìn đến làn nước yên lặng kia."

"So sánh thực không khác thơ là mấy." Thanh âm của tôi không có một tia ấm áp.

Mặc Vũ cười cười, "Cảm giác em cho anh chỉ có như vậy mới có thể nói thành lời."

"Có phải em đã trở lên rất khác trước đây sao?"

"Anh lại cảm thấy như thế này mới là chính em."

"Em hẳn là mang cái bộ dáng na ná trả hết nợ giống như anh."

"Em làm sao vậy? Hôm nay là lạ như thế nào ý?" Mặc Vũ lúc này mới ý thức được có cái gì đó không đúng.

"Có lẽ là anh có cảm giác rất tự hào khi cải tạo được em đi."

"Vì sao lại nói như vậy?" Mặc Vũ nhíu mày.

Tôi lại dỗi không muốn nói một câu, tiếng cười khoa trương trên TV tôi nghe vào tai chỉ cảm giác như châm chọc, tôi lấy cái điều khiển, không nghĩtới tắt TV đi, trầm mặc sau khi tắt chỉ khiến chúng tôi càng thêm xấuhổ.

"Anh đi tắm thay quần áo." Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ.

Ngồi ở trên sofa ngây ngốc cả nửa ngày, tôi cũng không rõ ràng chính mình là bị làm sao vậy, chính là không thể khống chế được cảm giác buồn bực từđáy lòng dâmg lên trong đầu, cảm xúc tồi tệ như vậy là từ khi nào thìbắt đầu hình thành chứ? Tôi rầu rĩ mà nghĩ ngợi, đại não không thể khống chế một lần lại một lần hiện lên cuộc đối thoại tối hôm qua của An Bình và Mặc Vũ, tôi cố gắng thôi miên chính mình, tâm tình không tốt của tôi tuyệt đối không quan hệ với hắn.

Chờ lúc tôi phản ứng lại, tôimới ý thức được tay của tôi đã tự động bấm một dãy số, là số điện thoạicủa ba mẹ ở Thụy Sĩ, chưa từng đánh quá số điện thoại này, nhưng mấy con số này lại nhớ rõ như in trong lòng tôi. Tôi bất đắc dĩ mà cười cười,từ khi nào thì tôi đã học được thói quen của tiểu hài tử khi gặp chuyệnủy khuất là tìm ba mẹ nói hết. .

Nghe một tiếng lại một tiếng đô đô không nhanh không chậm, tôi do dự có muốn cắt đứt điện thoại haykhông , lý do là tôi còn chưa có nghĩ ra phải nói lời chào hỏi như thếnào. .

Đấu tranh trong lòng còn chưa có kết quả, đầu dây bên kia điện thoại đều đã có người nhấc máy, khẩn trương, thiếu chút nữa tôiđem microphone đặt trở về chỗ cũ.

"Uy? An Tịnh, là con sao?"

"Mẹ." Càng ngày càng hối hận trước không có nghĩ đến phải mở đầu như thế nào ."Ba ba không ở đó sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng tôi có chút hối hận, nghe giống như tôi cực không muốn cùng mẹ trò chuyện.

Cũng may thanh âm của mẹ nghe vẫn như bình thường , "Ba con đi ra ngoài tảnbộ, mẹ có điểm cảm mạo, không cùng ông ấy đi ra ngoài."

"Chú ý thân thể."

"Đừng lo lắng chúng ta, hiện tại mẹ và ba con ở trong đây mới chân chính coilà cùng nhau là vận mệnh, " trong thanh âm của bà lộ ra vẻ bình tĩnhcùng khoái hoạt, "hai người các con có thể chăm sóc lẫn nhau, nhân tàicon phải học chăm sóc chính mình. Con hiện tại có tốt không?"

Xem ra mẹ vẫn như cũ không cố ý xem nhẹ quan hệ của tôi cùng Mặc Vũ.

"Con rất tốt, còn hai người thì sao?"

"Nơi này không khí tốt lắm, bất quá thời tiết rất lạnh, nghe nói thời tiếtnhư vậy rất phù hợp cho người già sống lâu, nhưng ba ba con không thíchnơi này vì trời lạnh quá, con biết tính của ông ấy rồi đấy, căn bản làloại người không chịu an nhàn, hiện tại không cần làm việc, lại khôngthể có nhiều thời gian ra ngoài vận động, ông ấy kêu không quen. Lần này thân thể vừa khó chịu một chút, liền la hét phải đổi đến một nơi ấm áphơn một chút, cố tình cùng với Chu bá bá của con ở Ha-oai lại bàn luận,mời chúng ta mùa đông tới đó. Mới đến bên này không đến ba tháng, mẹ như thế nào lại có thể tùy theo ông ấy chạy lung tung, ông ấy nghĩ đến gâncốt giống như trước kia có thể gây sức ép cho mẹ nha."

Đại kháithói quen của tôi là im lặng ít nói , mẫu thân tự cố gắng một mình nóitiếp, nói liên miên cằn nhằn một đống lớn, trong trí nhớ bà rất ít mộtlần lại nói với tôi nhiều như vậy, loại cảm giác này xa lạ lại mang theo chút ấm áp.

Do dự một chút, tôi mới hỏi ra nghi vấn vẫn nhớ trong lòng, "Mẹ cùng ba ở bên kia cử hành hôn lễ?"

"Không tính cái gì hôn lễ, bất quá ở trên giáo đường mời mục sư chứng nhận cho chúng ta thôi." Thanh âm của mẹ cư nhiên lộ ra một tia ngượng ngùng,còn có cực lực che giấu đi cảm xúc vui sướng.

"Hai người vì cái gì ―― là bởi vì nghĩ cho con sao?"

Mẹ như là không có nghe được tôi nói cái gì, nhẹ nhàng mà nói tiếp, "Từsau khi sang bên này chúng ta thường đi đến giáo đường, tháng trướcchúng ta bị đuổi về, ba con tin tưởng chỉ có hôn nhân chính thức mới cóđược chúc phúc của chúa, kỳ thật nhiều năm như vậy , chỉ cần là ở bêncạnh ông ấy, còn không phải đều giống nhau sao?"

Đáp án như vậy làm cho tôi như trút được gánh nặng.

"An Tịnh, con đã từng nghĩ muốn qua bên này sống cùng chúng ta chưa?"

Nghe ra được mẫu thân vội vàng nghĩ muốn xây dựng lại quan hệ mẹ con của hai chúng tôi, đây là giấc mộng từ xưa đến nay của tôi, nhưng mà khi có thể thực hiện được, tôi lại theo bản năng muốn chạy trốn, tôi nghĩ tôi còncần chút thời gian nữa.

"Chỉ sợ chờ đến lúc con sang bên đó , hai người lại vừa muốn đi Ha-oai ." Tôi mỉm cười.

"Nếu con sang bên đây, cho dù chúng ta ở trong nhà tĩnh dưỡng, hay là đi rangoài nghỉ phép, ba ba con sẽ luôn luôn nhớ về nhà sớm hơn một chút."

Chẳng bao lâu sau, tôi trở thành người được coi trọng, tôi không biết có nêncố gắng mà hưởng thụ cuộc sống ân sủng này hay không.

"An Tịnh,qua đây đi, coi như là cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con đi. Có thể lo lắng một chút, vô luận là học hành hay vẫn là công việc, hết thảy hãybắt đầu lại một lần nữa đi."

"Cạch..", trong ống nghe nhẹ nhàngmà vang lên một tiếng, là do có người buông máy điện thoại nội bộ, chẳng lẽ là Mặc Vũ, hắn nghe lén điện thoại của tôi?

Che giấu thật tốt cảm xúc, tôi nói ra câu muốn gặp lại cho có lệ, liền vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Những người yêu nhau đều thích chia sẻ, nhưng điều mà tôi không thể tiếp nhận trong tình yêu đó là không có riêng tư, vô luận người tôi yêu là ai,tôi vĩnh viễn sẽ không hào phóng đến mức công khai nhật kí của tôi, chobiết, nói cho đối phương mật mã hòm thư mật của tôi, huống chi là ởtrong tình huống tôi không biết nghe lén điện thoại của tôi. Tôi thừanhận tôi có thói quen che giấu chính mình quá mức, càng nhiều che giấuđồng nghĩa với càng dễ bị thương tổn.

Mặc Vũ đã thay xong quầnáo đi ra, không biết có phải bởi vì họ Mặc hay không, hắn thiên vị quầnáo màu đen hơn. Tóc tùy ý phân tán hai bên đầu, phù hợp với thân hìnhmodel, chính xác nên gọi là khiêu gợi muốn chết. Đáng tiếc khi đối diệnvới bộ mặt đó tôi chỉ có tràn ngập buồn bực không có chỗ phát hỏa .

"Thật sự không nghĩ muốn đi sao? Hiện tại em hối hận còn kịp." Hắn miễn cưỡng nói, ngay cả một chút thành ý trong lời nói cũng không có.

Cóai lại hỏi người khác như vậy không, nếu hắn nói anh hy vọng có em đicùng anh, tôi đây khẳng định sẽ đi, nếu hắn hỏi em có đi hay không, tôicũng sẽ suy nghĩ hơn một chút, nhưng mà hắn lại cố tình hỏi em thật sựkhông đi sao, hơn nữa vì chuyện vừa rồi, tôi lập tức tức giận mà lắcđầu, kiên định mà nói không đi.

"Ok, lát nữa anh sẽ kêu người giúp việc đến giúp em chuẩn bị cơm tối." Nói xong hắn một bộ khô khốc rời khỏi nhà .