Không có xe dư, ngạo mạn chậm chạp đi trở về, vẫn là theo thói quen đitrở về căn nhà trọ cùng ở với Mặc Vũ kia, trừ bỏ nơi đó, tôi nghĩ khôngcòn có nơi nào tốt để đi. Từ lúc hắn đột nhiên xuất hiện, đến mạnh mẽcan thiệp vào cuộc sống của tôi, lại đến một năm dây dưa này, có chútbất giác, hắn lại trở thành tất yếu tồn tại trong cuộc sống của tôi. Vòvò vé máy bay trong ví tiền, không biết rằng cách xa một thời gian cógiúp cho chúng tôi tỉnh táo hơn mà đánh giá về phần tình cảm này haykhông.
Đi đến một chỗ cách nhà trọ không xa, không dự liệu bỗngnhiên gặp phải mưa rào. Mùa này thời tiết luôn thay đổi thất thường, tựa như tâm tình con người, một giây trước còn tinh thông vạn lý, ngay sauđó lập tức mưa to như trút.
Người đi trên đường lập tức tản rabốn phía, đều tìm chỗ trú mưa, tôi cũng theo dòng người, tìm một chỗ trú mưa dưới mái hiên trước cửa một siêu thị.
Vốn đã đến giờ tantầm, bên cạnh đứng rất nhiều người mới rời khỏi công ty ra, không biếtMặc Vũ hiện tại đã về đến nhà hay chưa, hắn sẽ phản ứng như thế nào khibiết tôi chạy đi mất, nói không chừng sẽ thực tức giận, cũng không chừng hắn vẫn đang còn ở công ty bận bịu, căn bản là không biết tôi đi rangoài.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên người xung quanh mộttrận xôn xao, lúc này tôi mới phát hiện, bên cạnh đã có thêm một người,là một cô gái xinh đẹp trông rất hiện đại , trông giống như búp bê,trang phục trên người cũng đủ cho thấy thân phận bất phàm. Nhận thấy ánh mắt đánh giá của tôi, cô ấy lập tức đáp lại tôi bằng một nụ cười đángyêu.
Rất nhanh tôi đã hiểu được nguyên nhân sự xôn xao xungquanh, cô ta đại khái là bị ngấm không ít nước mưa, y phục màu trắng cơhồ là biến thành trang phục xuyên thấu, trách không được vừa rồi mọingười không khỏi hấp khí lạnh, mà cô ta còn hồn nhiên bất giác thoải mái mà đứng ở nơi đó.
Tôi cầm lấy ví tiền, cởi áo khoác đưa cho côta, "Mặc vào đi!" Để tránh cho cô ta xấu hổ, tôi không chỉ ra cảnh xuânvô hạn trước ngực cô ta.
"Cám ơn!" Lúc này cô ta mới bất tribất giác nhìn xung quanh, lè lưỡi đem áo mặc vào. Cùng lúc đó tôi ngheđược một tiếng tức giận nho nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm.
Một cái áo lập tức khiến cho cô ta đem tôi trở thành bằng hữu thân quen màđối đãi, không khách khí hỏi tiếp: "Cô có mang lược hay không? Tóc củatôi đã rối bù, trong chốc lát cũng không dám gặp người."
Hôm nay vội vàng chạy đi, ba lô cũng không có lấy, lại làm sao có thể mang mấythứ này, nhìn tôi lắc đầu, cô ta đành phải dùng tay chuốt chuốt mái tócrối, "Ông trời cố ý làm khó tôi đây mà, vốn đang nắng, nói mưa lập tứcliền mưa xuống, còn đổ mưa lớn như vậy nữa." Vẻ mặt cô ta phẫn uất cơ hồ là đang nén giận.
Xem ra cô ấy không phải là người ở đây, tôihướng cô ấy giải thích, "Hai tháng gần đây thời tiết thường như thế này, nhiều người mỗi ngày đều mang theo ô, trời mưa cô phải chạy nhanh tìmchỗ trú mưa, loại mưa lớn như thế này thường khoảng nửa giờ sẽ tạnh."
"Tôi cũng biết phải trú mưa nha, còn không phải là đuổi theo cái tên trộmvặt đáng giận kia sao, không căn bản là cường đạo." Nhìn đến biểu tìnhđầy nghi hoặc của tôi, cô ta lại tiếp lời: "Hôm nay tôi vừa tới đây, đợi xe Taxi một chút, còn có người tới gần, hắn nói đến đây đi họp, đánhmất ví tiền, nhờ tôi cho gọi nhờ điện thoại, tôi dĩ nhiên cho hắn tamượn một lúc. Nhưng ai biết tôi vừa đem túi mở ra, hắn ta cướp túi củatôi rồi bỏ chạy. Tôi dĩ nhiên là không can lòng, đuổi theo phía sau,chạy không quá hai con phố, tôi cũng đuổi kịp, người cũng đã giao chocảnh sát rồi." Nói xong cô ta đắc ý giơ giơ lên túi xách trong tay,"Muốn cướp đồ của bản cô nương ư, hắn ta nhầm mục tiêu rồi."
Lại là một cô gái ngây thơ không biết xã hội hiểm ác đến cỡ nào, tôi lắcđầu, "Về sau vẫn nên cẩn thận một chút, an toàn của bản thân quan trọnghơn so với tiền bạc."
"Lại nữa rồi, bổn cô nương chẳng qua đãhọc vài năm thuật phòng thân, một lúc có thể đối phó với dăm ba tên trộm vặt như vậy cũng không thành vấn đề, hơn nữa nếu để mặc kệ cho bọnngười như vậy, chẳng phải sẽ khiến bọn chúng ngày càng càn rỡ hay sao."
Tôi thở dài, xã hội này trở lên hỗn loạn vốn không phải là do người xấucàng ngày càng nhiều, mà bởi vì ngày càng nhiều những người thờ ơ vớicuộc sống như tôi.
"Về sau ra ngoài một mình không nên đến gầnngười xa lạ." Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi mới nghĩ đến tôi cùng cô ấy không phải cũng là người xa lạ sao, tôi chưa bao giờ có thói quen nóichuyện với người lạ, đại khái là trên người cô gái này có sự thu hút gì, hôm nay tôi cư nhiên lại chủ động cùng cô ấy nói nhiều chuyện như vậy.
"Người xa lạ cũng có nhiều loại a, tôi xem cô không phải là người rất tốt đấythôi." Cô ta chẳng hề để ý cười hì hì nói với tôi, "Aó khoác của cô tôiphải làm thế nào mới trả lại được cho cô, cho tôi số di động cùng địachỉ của cô đi."
"Aó khoác cô giữ đi, không cần trả lại tôi." Dùsao quần áo Mặc Vũ chuẩn bị cho tôi, tôi cũng hiếm khi mặc đến, tôi cănbản mặc không hết.
"Thật đáng tiếc, chút nữa có thể lấy cớ biếtthêm chút thông tin của một mỹ nữ rồi." Nói xong cô ta cố bày ra biểutình đáng tiếc không thôi.
Cô ta không mở miệng trông còn giốngthục nữ đoan trang cao sang, chỉ cần mở miệng nói chuyện, biểu tình trên mặt liền vô cùng phong phú đáng yêu tựa như một tiểu cô.
Tôi cười cười, "Tôi tên là An Tĩnh, ở gần đây, về sau nếu có cơ hội sẽ gặp mặt thôi."
"Tôi gọi là Thúy Tây, cô là người bạn Trung Quốc đầu tiên của tôi." Khôngnghĩ tới vừa hàn huyên mấy câu, lập tức đã thăng cấp lên làm bằng hữu.
"Đúng rồi cô nói cô ở gần đây, tôi cũng đến gần đây tìm bằng hữu, cô giúp tôi nhìn xem địa chỉ này đi như thế nào?" Nói xong cô ta chìa ra cuốn sổghi chép.
Giấy trắng mực đen, mặt trên rành mạch viết một cái địa chỉ mà tôi vô cùng quen thuộc.
"Cô đến từ Mỹ? Muốn tìm Mặc Vũ? ――" kỳ thực vấn đề tôi muốn hỏi là " Cô vàanh ta có quan hệ gì?" , nhưng thế nào cũng không hỏi ra lời được.
"Cô quen biết Phí Ân?" mắt cô ta tròn xoe, lại cố ý làm ra cái biểu tình lã chã chực khóc, "Cư nhiên Phí Ân ở Trung Quốc quen bạn gái xinh đẹp nhưvậy, không phải là tôi đã bị đá hay sao?"
"Bị đá?" Là ai bị nốc-ao còn không chắc chắn, suy nghĩ thiếu chút nữa tôi đã không cẩn thận nói ra khỏi miệng.
"Phí Ân sang Trung Quốc một năm, cũng chỉ có lễ giáng sinh năm ngoái trở vềvài ngày, còn đều sử lý công việc, thân là vị hôn thê của anh ấy, tôi có thể không lo lắng sao, đương nhiên muốn tới xem một lần."
Cô ta là vị hôn thê của hắn! Lòng bỗng lặng xuống, lúc này tôi mới phát hiệnra mình hiểu biết rất ít về Mặc Vũ, , mỗi lần nói chuyện phiếm, tôi luôn luôn hướng hắn kể về cuộc sống nhiều điểm tích của tôi, nhưng lại chưatừng muốn tìm hiểu cuộc sống của hắn, vẫn là do tôi ngoan cố cho rằngđây là cuộc sống chung không có tình yêu, khăng khăng khép kín tình cảmcủa chính mình, hiện giờ vị hôn thê của hắn đã tới đây, vừa lúc tôi cóthể buông tay, nhưng vì sao trái tim lại nặng nề lạnh lẽo như vậy, là do trận mưa này đi, cho nên cái đó không liên quan đến cô ta, cũng khôngliên quan đến hắn.
Xem tôi nửa nagỳ không nói lời nào, Thúy Tâycẩn thận quan sát đánh giá vẻ mặt của tôi nói "Cô là bạn của Phí Ân sao? Hay vẫn là . . ."
"Tôi với anh ta ở chung một chỗ." Tôi nhìnthẳng vào mắt cô ta, cố gắng hết sức điều chỉnh ngũ khí của mình chothực bình thường.
"Cái gì? . . . . Hai người ởt chung một chỗ?"Tôi không thể nói chính xác phản ứng của cô ấy nói lên điều gì, tạm thời coi như vợ cả kinh ngạc đi, chẳng qua là cô ta không nên khoa trươngnhư vậy mà la lớn lên đi, dẫn đến ánh mắt chú ý của mọi người với chúngtôi.
"Mưa đã tạnh, có thể đi rồi." Nói xong tôi một mạch đi rangoài, nói vạy cô ta lập tức liền đuổi kịp theo, về phản ứng lúc sau của cô ta, tôi có đoán cũng không ra, nhưng nhìn khí chất cùng giáo dục của cô ta, hẳn là sẽ không đến mức ngay giữa đường lớn mà mắng to hồ lytinh đi.
"An Tĩnh, cô đi chậm một chút đi, cô là phải về chỗ của Phí Ân đi." Cô ta cố gắng đuổi kịp bước chân của tôi, "Cô và Phí Ânthực sự ở chung một chỗ sao? Không biết anh ấy sẽ có biểu tình như thếnào khi nhìn thấy hai chúng ta cùng về nha."
Tôi nhìn cô ta,trên mặt không chút oán hận đó kỵ, biểu tình duy nhất phải nói là . . .đang tính kế! Theo trực giác của tôi là xem nhẹ, chẳng qua là đại lãođang bị đảo lộn lên, từng tế bào não đều tràn ngập một chuyện, hắn có vị hôn thê.
Cửa lớn phòng trọ không khóa, tôi đẩy cửa, lập tức bị một cánh tay kéovào trong lồng ngực, ngẩng đầu liền chạm ngay phải khuôn mặt tràn đầytức giận.
"Em vì sao lại chạy ra ngoài? Em có biết anh ở đây lolắng từ trưa tới giờ không, muốn đi ra ngoài tìm em lại sợ em đột nhiêntrở về không có chìa khóa vào nhà."
Tôi nhẹ nhàng tránh ra ôm ấp của hắn, "Phía sau còn có người." Cũng giống như Thúy Tây, tôi cũngmuốn biết khi hắn nhìn thấy vị hôn thê này sẽ có biểu tình gì.
"Phí Ân, tại sao khi thấy em bộ dáng lại giống như không cao hứng. Khôngtính cho em cái Hun hay sao?" Thúy Tây vẫn hi hi cười ôm cửa nhìn chúngtôi.
"Em chạy tới đây làm cái gì?" Mặc Vũ nhíu chặt mày.
"Em là khâm sai đại thần, phụng chỉ tuần sát. Xem coi anh ở trong này làm cái gì?"
Mặc Vũ chỉ trả lời một câu; "Nhàm chán."
Thúy Tây tựa như đã quen thuộc với thái độ này của hắn, không bắt bẻ lại hắn nhún nhún vai, "Tóm lại em đã đến đây rồi, phòng của anh ở đây đủ lớnđi, sẽ không đến mức đuổi em đi thuê khách sạn chứ?"
"Tạm thờiem ở đây không thành vấn đề, chẳng qua là nên an phận một chút cho anh,đừng có kiểu ban đêm lệch múi giờ ngủ không được đến quấy rầy ngườikhác." Hắn cư nhiên đồng ý để cô ta ở đây, lòng trĩu nặng. Hai cô gáicùng một người đàn ông ở dưới một mái nhà, lại là quan hệ xấu hổ nhưvậy, cho dù xã hội thượng lưu không lạ gì, tình nhân, bạn gái bí mật đầy rẫy ra, cho dù hắn có thể làm theo ý mình, cô ta có thể không coi ai ra gì, nhưng tôi lại không thể vô tâm đến vậy. Xem ra thật là lúc phải rời đi rồi.
Đang hoảng hốt, Mặc Vũ kéo tôi lại, vuốt vuốt tóc cảutôi, "Vừa rồi có bị nhiễm mưa hay không?" Hắn đối mặt với hai người phụnữ, cư nhiên lại vẫn có thể ôn nhu nói chuyện với tôi như vậy.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không có gì, đồng thời không không dấu vết mà lới rộng khoảng cách với hắn.
Thúy Tây bên kia đã muốn kêu to, "Không cần có niềm vui mới đã vội quênngười cũ, thói quen không tốt, rõ ràng em là danh ngôn chính thất, nhưng ngay cả hỏi anh cũng không hỏi một tiếng a." Nói xong cô ta đi tới gần, "Toilet ở đâu, em phải sửa soạn một chút, cũng không nên để cho Phí Ânthân yêu nhìn đến cái dạng này của em." Nói xong, cô đỏi khách thành chủ đi thẳng vào, cuối cùng còn không quên cho tôi một ánh mắt khó hiểu.
Tôi lẳng lặng nhìn Mặc Vũ, hắn tựa hồ cũng không có ý định giải thích vớitôi, ngược lại cau mày hỏi lại: "Nói một chút, buổi chiều đi làm gì? Sắc mặt của em rất khó coi, có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Lòng tôi có chút không được tự nhiên, vì sao hắn có thể coi như không cóchuyện gì chứ, mà tôi tựa như mắc phải sai lầm gì cần hướng hắn giảithích một phen vậy.
"Người nên giải thích là anh đi."
"Anh có gì mà phải giải thích, đang yên đang lành không lý do chạy đi rangoài, hại người khác lo lắng từ trưa đến giờ hình như là em không phảilà anh đi." Trên môi Mặc Vũ nở một nụ cười trào phúng, loại này chỉkhiến tôi càng thêm căm tức.
"Tôi cũng không đi đâu, chẳng qualà không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này." Tôi lạnh giọng nói,khiêu khích mà nhìn hắn, tôi nói sai sao, mà hắn lại dùng loại ánh mắtcăm tức này nhìn tôi, nghĩ đến đó, tôi không sợ chết bồi thêm một câu:"Còn tiếp tục ở đây, tôi sẽ điên mất."
Tôi lập tức cảm thấy cổtay bị hung hăng siết chặt, nhìn ra được hắn thực đang tức giận, lạimang theo thất vọng nói không nên lời, nhưng kìm nén cái gì cũng khôngnói, chúng tôi liền cứ như vậy mà giằng co, lòng tôi lại không ngừngnhắc nhở chính mình: 'rời đi đi, mày đối diện với người này không mộtchút lưu luyến'. Chẳng qua là chua xót từ đáy lòng lại không ngừng dânglên, ngày càng lớn, dường như sắp xông lên mắt.
"Các người saolại như thế, mới nói mấy câu đã không lên lời, sao lại cứ ngơ ngác đứng ở đây?" Thúy Tây dường như không cảm giác được không khí căng thẳng xungquanh.
"Thúy Tây, ở đây không có chuyện của em, vào phòng đi."
Thúy Tây bất mãn nói thầm, "Chẳng qua em vừa mới tới đây, còn không biếtphòng của em ở đâu. Người ta chẳng qua chỉ muốn hỏi một chút có áochoàng tắm hay mấy thứ tương tự hay không cho em mượn, thay thế cho quần áo ướt sũng trên người."
"Tủ âm tường bên phải toilet tất cảđều còn mới cô lấy đi." Tôi cố gắng biến mình thành chủ nhà, đồng thời ý đồ đem cánh tay bị Mặc Vũ nắm chặt dứt ra, lại bị hắn nắm càng chặthơn.
"Cảm ơn." Thúy Tây đang muốn xoay nười, lại liếc mắt mộtcái mờ ám nhìn vẻ chúng tôi, không ngờ lại quay lại, cô ta giơ một ngóntay, chọc chọc mu bàn tay Mặc Vũ, "Không cần dùng lực lớn như vậy, đốixử với phụ nữ có thai phải ôn nhu một chút có biết hay không?" Nói xongcô ta nghiêng đầu cười với tôi, "Ngại quá, tôi xem túi áo khoác của côcó phiếu xét nghiệm nên lỡ lấy ra xem." Nói xong cô ta lấy phiếu xétnghiệm từ trong áo khoác cầm bên người giơ ra, lại đưa nó vào tay MặcVũ, "Chuẩn bị làm ba ba, cất giữ làm kỷ niệm đi."
"Vừa rồi không cố ý nghe được đối thoại của hai người, Phí Ân, đừng lo lắng, nữ nhâncủa anh sắc mặt không tốt là bởi vì em nói với cô ấy em là vị hôn thêcủa anh, còng đang ăn dấm chua của em, hiện tại anh phải cố gắng mà dỗdành cô ấy một phen." Nói xong, cô ta giống như nhớ ra cái gì đó dặn dòMặc Vũ một câu, "Nhớ kỹ phụ nữ đều thích nam nhân ôn nhu, nhất định phải ôn nhu, anh trai yêu quý của tôi ạ."
Nó xong cô ta xem nhưkhông có chuyện gì đi vào toilet, căn bản không để ý tới mình vừa némhai quả bom nguyên tử uy lực đến mức nào, chỉ để lại hai người tựa nhưhôn mê ngu ngốc đứng tại chỗ.
Cô ta gọi hắn là anh trai? Thì phải nói cô ấy chính là . . . . của hắn. . . . tôi cư nhiên bị người ta vui đùa lớn như vậy.
Chờ tôi phục hồi lại tinh thần, chống lại cặp mắt của Mặc Vũ, trong đôi mắt kia rõ ràng kinh hỉ viết: "Thật vậy chăng?"
Không nghĩ tới tình cảm của tôi bị người khác đùa giỡn như vậy, tôi giống như là trước mặt mọi người thầm nghĩ phải lập tức tránh né đi: "Em mệt mỏi, em đi trước nghỉ ngơi một chút."
Tôi còn chưa có chuẩn bị thậttốt để nói cho hắn, hắn cũng đã biết, điều này khiến tôi có chút trở tay không kịp, đành phải giả ngủ.
Nằm ở trên giường, tim lại nhịnkhông được cứ đập thình thịch không ngừng, tôi đem chăn trùm kín cảngười, kỳ quái bản thân sao lại khẩn trương như vậy, tôi lại không cólàm sai chuyện gì a.
Một khi Mặc Vũ biết được đồng nghĩa với cómột số việc tôi không thể tiếp tục trốn tránh, tôi khống chế không đượcmà hốt hoảng.
Qua nửa ngày, mới nghe được tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, toàn thân tôi căng thẳng tóc gáy dựng lên, không biết hắn sẽ nói gì với tôi.
Giường bên cạnh hơi lún xuống, tôi cảm giác được nửa người hắn nằm bên cạnh tôi.
Mặc Vũ nhẹ nhàng mà lật lên một góc chăn, lập tức tôi hít phải một cỗ khílạnh, lúc này mới ý thức được tôi sớm đã đem mình buồn chết ở trongchăn.
"Nghe người làm nói buổi chiều trước khi ra khỏi nhà emcòn chưa ăn cơm trưa, trước ăn no đã rồi hãy nghỉ ngơi, em muốn ra ngoài ăn hay là kêu đầu bếp đến nhà nấu, nếu muốn thế nào nghĩ nhanh mộtchút, để kêu người mang đến." Nguyên lai tưởng hắn sẽ truy hỏi vấn đềgì, không nghĩ tới cái gì hắn cũng không nhắc tới.
Ngữ khí củahắn thực nhẹ nhàng, không có lấy một tia khác thường, thật giống như đối thoại lơ đãng ngày thường, điều này khiến tôi có thể thở phào nhe nhõmmột hơi, nhưng không hiểu sao lại có chút thất vọng.
Nghĩ đếnThúy Tây từ xa tới làm khách, không lý nào lại bắt người ta ở nhà cùngchúng tôi "Tĩnh dưỡng." , huống chi mấy ngày nay cho dù là ngủ bù , tôicũng thấy đã ngủ đủ rồi, "Đi ra ngoài ăn đi, coi như là đón tiếp ThúyTây."
"Anh nghĩ em sẽ tức giận nó, không nghĩ tới em lại có khíphách như vậy." Không biết là do tôi mẫn cảm hay sao mà cảm thấy miệnglưỡi hắn như là của người khác vậy.
"Em tại sao phải sinh khívới cô ấy, nếu sinh khí cũng là do tức hai người đi." Ai kêu hắn đồngmưu với Thúy Tây nói những lời đó làm cho người ta hiểu lầm.
"Chuyện này không kiên quan đến anh, là em mang nó về đây, ở trong nhà anh chỉsố thông minh của Thúy Tây được chứng nhận là thấp hơn người thường, anh không nghĩ nó làm sao lại lừa được em." Hắn cố bày ra vẻ mặt vô tội.
"Anh là đang gián tiếp nói em thiếu thông minh sao?" Tôi oán hận nhìn vẻ mặt cười cợt không tốt lành gì của hắn.
Hắn không nói gì, chẳng qua là một mực mỉm cười, tôi bỗng nhiên ý thức được bản thân đã thản nhiên đối mặt hắn, thật không hiểu vừa rồi do quá khẩn trương gây nên hay sao. Nói chuyện thoải mái như vậy, lại nhớ tới giống như ngày trước, tôi cười khổ, hắn luôn có thể khống chế hết thảy đúngtheo ý hắn.
Ngoài cửa vang kên tiếng đập cửa, nơi này không cóngười thứ tư xuất hiện, tất nhiên là Thúy Tây, tôi nhìn Mặc Vũ vẫn miễncưỡng tựa vào chỗ bất động như trước, đành phải ngồi dậy sửa sang mộtchút quần áo rồi ra mở cửa.
Thúy Tây nhìn tôi lại nhìn Mặc vũ,lè lưỡi, "Ngại quá, quấy rối hai người trên giường tìm hiểu lẫn nhau."Trời ạ cô ta nhất định phải ăn nói kinh động người khác như vậy mới được sao?
Tôi khó xử nhìn Mặc Vũ liếc mắt một cái, hắn tựa hồ đãthành thói quen, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Về sau em sẽ rõ,Thúy Tây là người không nói được tiếng Trung Quốc."
"Ai nói vậy, An có thể làm chứng, cho tới bây giờ, còn chưa có nghe thấy ai bảo emkhông phải người Trung Quốc, hơn nữa em có nói sai gì đâu, chẳng lẽkhông phải hai người vừa mới ở trên giường tìm hiểu trao đổi sao?"
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Thúy Tây, tôi chỉ biết bối rối mà gật đầu,đúng đúng rồi, đại tiểu thư cô ta nói gì cũng không sai, Hán ngữ của côấy nói được một cấp lớn, ý tứ cũng như vậy, chẳng qua là ai có thể làmcho cô ấy hiểu được, cách nói của tiếng Trung không phải là như vậy.
Ánh mắt trêu tức của Mặc Vũ dời từ trên người tôi chuyển sang Thúy Tây, "Nói nhanh, lần này em lại muốn mượn cái gì?"
"Vẫn là anh trai hiểu ý em nhất, em muốn mượn quần áo, em không thể mặck đồ ngủ ra ngoài shopping được."
Tôi dẫn cô ấy đến phòng thay quần áo thông với phòng ngủ, tôi chỉ chỉ mộtloạt quần áo bên phải, "Những thứ này đều chưa từng có mặc qua, dángngười chúng ta không khác là mấy, cô mặc hẳn sẽ không có vấn đề gì."Phòng thay đồ cách một thời gian liền tự động được bổ sung thêm một sốquần áo mới, thậm chí còn có linh kiện thay thế, cũng không cần tôi lođến.
Thúy Tây giơ tay lướt qua lại, "Cư nhiên đều là Donair, hắn chính là nhà thiết kế tay sai của anh trai," Cô ta cười hề hề, "Khôngnghĩ tới anh trai lại để ý cả đến những việc nhỏ như thay nữ nhân phốihợp quần áo."
Mặc Vũ dựa vào cửa lạnh lùng phán một câu, "Nếu như không muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài, tốt nhất lập tức cầm quần áo rời đi."
Thúy Tây lè lưỡi, vội vàng gỡ xuống hai bộ quần áo, tôi nhìn ra được cô tađối với Mặc Vũ còn có thêm"Kính sợ" , "Trước mắt tôi mượn hai bộ này,chờ ngày mai mua quần áo xong tôi sẽ trả lại cho cô."
Chần chừ một chút, tôi có chút hồ đồ, "Hành lý của cô đâu? Có muốn tìm người giúp cô mang đến?"
"Toàn bộ hành lý của tôi cô đều thấy nha." Biểu tình của cô ta giống như vừa nghe thấy một vấn đề vớ vẩn.
Tôi sửng sốt, chẳng lã cô ấy đang chỉ cái túi nhỏ cướp về từ trên tay tên trộm vặt sao?
"Đứa ngu ngốc này ra ngoài chưa bao giờ mang hành lý, nó nhớ rõ mang tiền bỏ trong túi đã là khá lắm rồi." Mặc Vũ trả lời nghi vấn trong lòng tôi.
"Trước mặt An giở trò mắng em ngu ngốc, thật không để cho người ta chút thểdiện." Thúy Tây vội vàng biện hộ, "Không phải tôi quên mang hành lý,chẳng qua là không muốn mang, du lịch lạc thú không phải là làm dukhách, mà là trải nghiệm cuộc sống của dân bản xứ, vì vậy, đi Ne-pan sẽmặc váy hoa lớn, ẤN Độ sẽ mặc đồ của phụ nữ Ấn, cool nhất vẫn là đi ẢRập, có thời gian dài đến cả tháng ngày nào tôi cũng đều dùng cái khănche mặt, cái kiểu mình nhìn thấy người khác người khác lại không nhìnđược mình, cảm giác thực sự mới mẻ."
Nhìn thấy sự vui sướng cùng hưng phấn từ ngũ quan của cô ấy toát ra, tôi tuyệt đối tin tưởng ThúyTây là một người có thể chân chính trải nghiệm cuộc sống lữ hành lạcthú, chẳng qua là tôi đang tò mò cô ấy đến Trung Quốc sẽ mặc cái gì.
"Anh vẫn còn may mắn là nó còn chưa có nghĩ đến sẽ đi Châu Phi thăm bộ lạc thổ dân nguyên thủy."
Tôi nhịn không được nhìn Mặc Vũ cười, chính xác, tới nơi đó cái gì cũng không cần phải mặc.
Mặc Vũ lại kéo tôi đi ra khỏi phòng thay quần áo, vứt cho Thúy Tây một câu: "Cho cô 10 phút thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, còn có buổitối cô ngủ tại phòng phía bắc kia."
"Hì hì, em đã chọn căn phòng tốt nhất cho chính mình rồi, không có cách xa, ngay tại căn phòng sát vách của hai người."