An Nhiên nhìn cái tay kia một chút, ngón tay thon dài, móng tay được cắt sửa sạch sẽ, có vẻ khỏe mạnh có sức sống.
Thấy cô chậm cháp không đáp lại, người thanh niên kia mỉm cười nắm lấy tay cô, sau đó buông ra nhét tay vào trong túi quần, tự mình giới thiệu: “Khâu Khanh, lần đầu gặp mặt."
Nam Tịch Tuyệt kéo An Nhiên, An Nhiên thuận thế ngồi vào bên cạnh anh, ánh mắt rơi trên người Khâu Khanh ngồi đối diện, mất tự nhiên nở một nụ cười cứng ngắc.
An Lâm Lâm đã sớm không nhịn được chờ đúng thời cơ nhào vào trong lòng An Nhiên, “Mẹ, đây không phải là cậu sao?” Con mắt bé mở rất to, trên mặt mang vẻ hả hê, nhìn An Nhiên, chờ đợi được khen ngợi.
An Nhiên đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại của con gái, để che giấu sự run rẩy của mình, cô vuốt vuốt tóc con gái, cố gắng bình tĩnh nói: “Không phải. Lâm Lâm nhận nhầm người rồi."
Nét mặt An Lâm Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nhưng, thật sự rất giống mà. Chỉ là chú này không đeo mắt kính!"
"Lâm Lâm. . . . . . Thật ngoan." An Nhiên khen ngợi con gái một câu, An Lâm Lâm lập tức cười híp cả mắt, đẩy tới đẩy lui làm nũng trong lòng cô. An Nhiên trầm mặc nhìn Khâu Khanh, thật sự là. . . . . . Rất giống. Khư vừa nhìn thấy cậu ta, cô còn tưởng rằng Khâu Thiểu Trạch còn sống!
Nam Tịch Tuyệt ôm cô, tâm tư đang nhảy loạn của cô dần dần trở nên bình tĩnh. An Lâm Lâm từ trong lòng cô nhảy xuống, lấy ly trà trong khay mà thím Lưu vừa mang tới đưa lên miệng cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ uống một ngụm trà đi."
Vẻ mặt bất ổn của cô khẳng định Lâm Lâm đã cảm nhận được. An Nhiên ôm lấy con gái, nhấp một ngụm trà trong tay bé, tien thể bình ổn lại vẻ mặt. Khẩu Thiểu Trạch đã chết rồi, cho dù người thanh niên trước mặt này có dáng dấp giống hắn nhưng cũng không phải là hắn.
Cô bình tĩnh lại, cũng giống như người trong nhà gọi Khâu Khanh. Sự tức giận trên mặt bà Nhập Hồng cũng dần biến mất.
Nam Tĩnh muốn giữ Khâu Khanh ở lại ăn cơm tối, nhưng bị cậu khéo léo từ chối. Cả nhà tiễn cậu ta tới cửa, đột nhiên Khâu Khanh nháy mắt với An Nhiên, đầu khẽ hất về phía hành lang bên kia. An Nhiên dụ Lâm Lâm đi ra chỗ Nam Tịch Tuyệt, do dự đi theo cậu ta.
Cuối hành lang hơi tối, vẻ mặt Khâu Khanh cũng có chút đen tối không rõ. An Nhiên nhìn, cảm giác được nụ cười của cậu ta lúc này có chút miễn cưỡng, thậm chí còn lộ ra chút khổ sở.
An Nhiên rất tò mò về cậu ta. Nghe cách nói chuyện của cậu ta và cha con Nam Tĩnh thì biết được là cậu ta là con trai một người bạn của Nam Tĩnh, cha cậu là người Hoa, mẹ là người Pháp. Về mẹ của Khẩu Thiểu Trạch, An Nhiên không biết gì cả, liệu có phải, Khâu Khanh và Khâu Thiểu Trạch là họ hàng?
Khâu khanh thở dài một tiếng, cắt đứt sự thất thần của An Nhiên. Cậu nhìn cô, trong ánh mắt vậy mà lại lộ ra vẻ ghen ghét.
"Nam Tử thật sự rất thích cô?" Giọng nói của hắn cứng nhắc, lại còn rất khó chịu.
An Nhiên nhàn nhạt gật đầu một cái.
Sắc mặt Khâu Khanh càng khó coi hơn nữa, "Cô sinh đưa bé cho anh ấy?" Không đợi An Nhiên trả lời, cậu ta đã tự nói, "Vấn đề đứa bé tôi đã cân nhắc qua, nếu anh ấy muốn tôi không ngại nhận nuôi một đứa. Nhưng anh ấy không đồng ý. . . . . ." Nói đến đây, cậu ta ảo não nhìn An Nhiên, "Thôi, cô không cần phải hiểu. Tôi tới là để nhìn một chút!"
Hắn kiêu ngạo quay đầu đi, An Nhiên đứng trong bóng tối rất lâu, đến khi Khâu Khanh lái xe ra khỏi biệt thự, cô mới trầm mặc đi ra.
Sự trầm tĩnh của An Nhiên cả Nam Tịch Tuyệt và An Lâm Lâm đều nhìn thấy trong mắt, buổi tối lúc đi ngủ, hai cha con một lớn một nhỏ rất biết điều lên giường, một người an tĩnh dựa vào đầu giường, một người tự vào bên người cha xoa nắn quả bóng.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào chưa dứt, quyển sách trong tay Nam Tịch Tuyệt đã lâu chưa có lật sang trang khác, Lâm Lâm cũng không nghịch bóng nữ, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng lên.
Khi An Nhiên lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, thấy Lâm Lâm vẫn còn ôm quả bóng của bé, mặt không khỏi trầm xuống, "Sao lại mang bóng lên giường?"
An Lâm Lâm lập tức nghe lời vứt quả bóng xuống dưới giường, từ trong chăn chui ra bổ nhào lên người cô, "Mẹ bế!"
"Được, mẹ bế." An Nhiên ôm lấy Lâm Lâm, cân nhắc, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Hai ngày không có bế con, hình như đã nặng hơn rồi." Cô bế con gái lên giường, Nam Tịch Tuyệt nhích ra, nhìn hai mẹ con nằm xuống liền giơ tay tắt đèn.
Trong lòng An Nhiên có tâm sự, sau khi dỗ Lâm Lâm ngủ, lăn qua lộn lại thế nào cũng không buồn ngủ. Cô không ngừng nghĩ tới sống mũi rất cao, thân thể cường tráng, tứ chi hữu lực, vòng eo mạnh mẽ của Nam Tịch Tuyệt. Thân thể và diện mạo như vậy, không chỉ phụ nữ yêu thích mà ngay cả đàn ông cũng rất có sức hấp dẫn, khó trách cái tên Khâu Khanh đó......Chẳng qua không biết là anh có sở thích này hay không?
Trong đầu An Nhiên lộn xộn những tư tưởng không thông suốt, càng nghĩ càng biến thái, cuối cùng không nhịn được cắn chăn cười khanh khách.
Cô cười đến mức bả vai rung lên, Nam Tịch Tuyệt lại nghĩ rằng cô núp trong chăn khóc thầm, đau lòng ôm lấy cô, đưa tay lau mặt cho cô nhưng giống sờ thấy nước mắt ướt át giống như dự đoán, ngược lại An Nhiên kéo lấy bàn tay anh che miệng mình cười to.
Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc: "Em. . . . . . cười cái gì vậy?"
An Nhiên cố gắng hạ thấp giọng: "Cười anh rất có sức hấp dẫn nha!" Cô nghiêng người ôm lấy hông anh, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ không che giấu được, "Nói cho em nghe một chút về chuyện tình của anh và Khâu Khanh đi, em muốn nghe."
"Cậu ta?" Nam Tịch Tuyệt có chút không vui, lạnh nhạt nói, "Không có gì, chỉ là hai nhà biết nhau, anh và cậu ta cũng quen biết nhau. Ừ, trước đây bọn anh thường liên lạc qua thư từ, anh và cậu ta trao đổi thư hai năm đấy." Nhớ tới việc Khâu Khanh cố chấp muốn viết thư, trên trán Nam Tịch Tuyệt xuất hiện hai vạch đen.
Lúc đó hai người bọn họ đều là thiếu niên trẻ tuổi, cũng rất hứng thú với việc viết thư. Chỉ là sau này thư của Khâu Khanh thay đổi méo mó, luôn viết những câu giống như thư tình, anh cảm thấy thiếu niên này không có chừng mực, dần dần cũng không liên lạc với cậu ta nữa. Lúc trước vì muốn mua quà tặng cho An Nhiên, anh đến Pháp có gặp qua cậu ta một lần, ai ngờ cậu ta lại đối với anh không khách khí, Nam Tịch Tuyệt cũng lười phí tâm qua lại với cậu ta. Ai biết cậu ta nghe được tin tức của anh từ đâu, lại vẫn đàng hoàng đến làm khách.
An Nhiên cười đến cả người run rẩy, Nam Tịch Tuyệt nhìn bộ dáng cô không giống như không vui, thần kinh buông lỏng ra, hôn một cái lên gương mặt cô, "Chuyện này có gì buồn cười?"
An Nhiên cố gắng kéo căng mặt, "Không có." Cô tìm được môi của anh, hôn lên.
Đối với sự chủ động của cô, Nam Tịch Tuyệt không bao giờ cự tuyệt, hai người môi lưỡi dây dưa, quần áo cũng bị cởi ra gần hết. Sau khi Nam Tịch Tuyệt thử tiến vào, thử dò xét tốc độ, thấp giọng thở dốc bên tai cô: "Hôm nay hình như có gì đó không giống."
Cả bụng bị lấp đầy khiến cho An Nhiên không nhịn được muốn rên rỉ, cô vịn vào anh, nũng nịu hỏi: "Không giống ở điểm nào?"
Anh chống lên trán cô, hai tay ôm lấy đầu cô, chậm chạp bắt đầu luật động, giọng nói nóng như lửa, "Rất mềm, lại còn chặt muốn chết. . . . . ." Cảm giác cụ thể anh không miêu tả ra, chỉ cảm thấy tối nay An Nhiên đặc biệt mềm mại, nằm ở dưới thân anh, ta cần ta cứ lấy, chặt chẽ bao bọc lấy anh, quấn anh, quả nhiên muốn đem anh hòa tan.
"Anh nhỏ giọng một chút!" An Nhiên nhắc nhở anh. Lâm lâm vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, cô rất sợ sẽ bị con gái nhìn thấy.
Nhưng Nam Tịch Tuyệt lại không cho là đúng, nhất thời từ trong cơ thể cô lui ra ngài, không đợi cô trở lại bình thường, ở tỏng chăn lật người cô lại, đè ép tiến vào cô từ phía sau.
Cơ bụng rắn chắc của anh theo động tác ra vào không ngừng va chạm vào mông cô, âm thanh “bành bạch” càng ngày càng vang, An Nhiên vừa xấu hổ vừa vội, lại không thể tránh thoát, không thể làm gì khác là tự lừa dối mình, vùi mặt vào trong gối.
Anh vẫn chưa kết thúc, tối hôm qua còn chưa đủ sao? An Nhiên nghĩ, lại cảm thấy thứ trong cơ thể cô trướng hơn nóng hơn vài phần, không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Sau khi phóng thích ra, Nam Tịch Tuyệt nằm trên người cô không chịu xuống, thỏa mãn khẽ cắn ngực cô, "Tiểu Nhiên, sinh thêm cho anh một đứa nữa đi."