"An Lâm Lâm!"
Nghe thấy có người gọi, An Lâm Lâm không tình nguyện buông cánh tay ra, chép miệng "Muốn ăn bánh bao, không muốn ăn cơm." Cô nhặt quả bóng của mình lên, ôm lấy, xoay eo, có vẻ cực kỳ uất ức. Nhưng cô giáo đang gọi, cô dùng vẻ mặt đau khổ hướng về phía Nam Tịch Tuyệt lè lưỡi, sau đó xoay người chạy đi.
Nam Tịch Tuyệt nhìn cô bé hoảng hốt chạy thẳng vào trong phòng học, sau khi cất xong quả bóng, lại chạy đến chỗ một đám bạn nhỏ khác cùng nhau xếp hàng. Người mới vừa rồi gọi cô là một cô giáo khá lớn tuổi, nghiêm nghị nhìn cô một cái, nói: "An Lâm Lâm, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, đã nói mấy lần rồi."
An Lâm Lâm cúi đầu, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. Cô cảm thấy cô giáo Lý có vẻ nghiêm khắc với cô hơn so với những người bạn khác, giống như có vẻ không thích cô cho lắm. Cô ngoan ngoãn đứng xếp hàng, lại không khỏi ngẩng mặt lên nhìn bộ ngực bé xíu của cô giáo Lý, càng không khỏi nhớ mẹ, nghĩ muốn mẹ ôm, còn có thể sờ Mễ Mễ từ cổ áo mẹ. . . . . .
Nam Tịch Tuyệt vội vã đi mua bánh bao nóng hổi, chạy qua hai con đường mới phát hiện là mình căn bản không biết xung quanh đây có cửa hàng bán bánh bao nào hay không, sau khi đi loạn một lúc liền giữ chặt một bác gái vừa đi thể dục buổi sáng trở về "Dì, xin hỏi xung quanh đây có cửa hàng bán bánh bao nào không?"
Bác gái nhìn thấy một đại suất ca( trai đẹp) như vậy, mừng rỡ híp mắt lại "Phải đi khá xa mới có đấy." Bà đem bánh bao nóng hổi mà mình vừa mới mua được đưa cho Nam Tịch Tuyệt "Ở đây dì cũng có, đói bụng thì cứ cầm lấy ăn trước đi."
"Cám ơn." Nam Tịch Tuyệt nhận lấy bánh bao, đem toàn bộ đồ ăn sáng đã nguội lạnh mà mình xách theo đưa cho bác gái "Dì cầm cái này đi, hâm nóng lại còn có thể ăn, cám ơn." Anh vội vàng móc ra một tờ tiền dấu vào túi ni lon kín đáo đưa cho bà, sau đó lập tức không thấy bóng dáng nữa.
Bác gái nhìn chằm chằm tờ tiền trong tay, lật qua lật lại xem xét một một lúc lâu, than một tiếng "Tiền nước ngoài nha ....!" Bà vội vàng chạy theo hướng Nam Tịch Tuyệt rời đi khoảng mấy bước, kêu mấy tiếng "Ai, chàng trai, trai đẹp, cậu có muốn cưới vợ không? Tôi có một đứa con gái xinh đẹp giỏi giang. . . . . . !"
Thời điểm Nam Tịch Tuyệt trở lại cửa nhà trẻ, An Lâm Lâm đã ăn cơm xong, đang ngồi ở trong phòng học để học bài.
Cô ngồi gần cửa sổ, Nam Tịch Tuyệt đứng ở ngoài cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của cô.
Cô giáo Lý đã chú ý tới anh một hồi lâu rồi, lần này lại nhìn thấy anh tới đây, cảnh giác đi tới "Vị tiên sinh này, bây giờ còn chưa đến thời gian đón con, xin không nên quấy rầy trường học của chúng tôi." Mặc dù dáng dấp của người đàn ông trước mắt này không tồi, nhưng cà vạt bị méo lệch, quần áo xốc xếch không chỉnh tề, vô cùng khả nghi. Trong vườn trẻ này đều là bảo bối của các cấp lãnh đạo trong thành phố C, nếu có bé nào xảy ra chuyện, bà thật sự không kham nổi.
Nam Tịch Tuyệt cười lớn, rất nghe lời mà rời đi. Sau khi vượt qua một con phố, anh dựa vào tường, bưng kín mặt, anh chỉ là quá kích động. Thế nhưng nhóc con kia vẫn nhận ra anh, điều này nói rõ, trong lòng Tiểu Nhiên vẫn còn có anh, anh còn có cơ hội. . . . . . Nhất định là như vậy!
Điện thoại di động của anh vang lên, thấy là Lục Nhược, anh không khỏi thất vọng "Chuyện gì?"
Ở đầu dây bên kia Lục Nhược "Oa oa" kêu loạn "Lão đại, tôi mặc kệ, anh mau trở lại đi, tôi sắp bị tên lưu manh Cố Lãng kia khi dễ đến chết rồi."
"Chuyện nhỏ nhặt này cũng lấy ra làm phiền tôi!" Nam Tịch Tuyệt nói xong liền muốn cúp điện thoại.
Lục Nhược lòng đầy căm phẫn: "Các người đều là một đám bạch nhãn lang. Lão đại, lúc trước, thời điểm anh còn chưa biết sống chết, là ai cả ngày loay hoay vất vả phục vụ anh ăn uống vệ sinh chứ?"
Nam Tịch Tuyệt trực tiếp ngắt điên thoại. Lúc này, dù chuyện có lớn đến đâu thì cũng đều kém hơn Tiểu Nhiên và con gái của anh.
Hiện tại tâm trạng của anh rất phức tạp, lại cực kỳ huyền diệu. Cho tới nay, ở trong lòng anh An Nhiên bất quá cũng chỉ một đứa trẻ, nhưng hôm nay cô đã sinh cho anh một cô bé đáng yêu như vậy. . . . . . Mấu chốt chính là, cô bé này lại chính là con của anh!
Có trời mới biết khi anh nhìn thấy tấm "Ảnh gia đình" mà Cố Lãng gửi tới thì trong lòng anh là cái tư vị gì. Tô Nam một tay ôm An Nhiên, một tay kia nâng Lâm Lâm. Lúc đó, anh cảm thấy trong lòng mình giống như bị đập một cái rất mạnh, đau đến không thở được.
Thế cục bên bang C vừa mới ổn định lại, anh một khắc cũng không chờ đợi được, lập tức thu thập đồ đạc bay đến Trung Quốc. Đến thành phố S lại phát hiện đã quá chậm, An Nhiên đã theo Tô Nam trở về thành phố C, anh đã đến vô ích.
Anh mua lại quán rượu mà An Nhiên đã từng hát, khi sửa chữa lại, thì phát hiện thấy sợi dây chuyền mà anh đưa cho cô ở một góc bẩn thỉu dơ dáy .
Lúc xế chiều, An Nhiên đến công ty, biết cô trở lại, tổng giám đóc Vương viện cớ đi ra ngoài. Trong lòng ông cũng khổ sở, vốn là tìm được người thừa kế mới biết trân quý cỡ nào, cô chịu từ tổng bộ tới đây, ông chỉ kém coi cô như Phật gia mà cung phụng. Hơn nữa An Nhiên còn dẫn theo hai nhân viên mới đến, cũng đều là người có triển vọng, ông chà sát hai tay chuẩn bị đem ba người bọn họ đào tạo thành ba trụ cột chính của công ty. Nhưng lúc này, tổng bộ lại cử một kẻ Phách Vương( kẻ ngang ngược) đến khiến ông buộc phải đuổi người.
Tổng giám đốc Vương đành phải đóng dấu, lấy vấn đề tác phong để "xin" An Nhiên "Nghỉ ngơi" một thời gian.
Nguy Vi và Mạc Ma vẫn luôn đi theo bên cạnh An Nhiên, thấy cô đã trở lại, Nguy Vi đang gục xuống bàn ngủ gật liền bật dậy, cùng Mạc Ma chạy đến phòng làm việc của An Nhiên.
Nguy Vi là một cô gái lanh lợi, học chuyên ngành tiếng Pháp, sau khi nán lại ở nước Pháp hai năm, lưu luyến nhớ người thân trong nhà nên trở về, hai mắt to, làn da trắng mịn, là một mỹ nữ điển hình, chỉ cần Mạc Ma không ở trong trạng thái làm việc, liền biến thành một người bí ẩn, mặc dù nếu tính ra thì còn lớn hơn An Nhiên mấy tuổi, nhưng vẫn luôn cung kính gọi cô một tiếng "Chị An" .
Hai người còn chưa đi vào phòng làm việc, liền nhìn thấy An Nhiên đi ra. Nguy Vi vui mừng nghênh đón "Chị An, hoan nghênh trở lại." Mạc Ma sử dụng ánh mắt biểu đạt anh cũng rất vui mừng.
An Nhiên gật đầu một cái "Tổng giám đốc Vương đâu."
Nguy Vi bĩu môi "Ông ta ư, bàn chân giống như được bôi dầu vậy—"
Mạc Ma nói: "Chuồn rồi."
Sau khi An Nhiên dặn dò chuyện công việc với hai người bọn họ xong, cũng không nán lại ở công ty nữa, liền bắt taxi đến nhà trẻ, dọc theo đường đi đều suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Lâm Lâm về chuyện cô và Tô Nam ly hôn.
Cô tới tương đối sớm, xuống xe, hai chân mềm nhũn khiến cô suýt nữa quỳ trên mặt đất, tối qua làm quá mức khiến cô cứ đi một bước lại đau một bước.
Cô giáo Lý thấy An Nhiên, rất khách khí mở cửa cho cô, hơn nữa còn mời cô vào phòng làm việc.
An Nhiên không khỏi lo lắng hỏi bà: "Cô giáo Lý, Lâm Lâm không có việc gì chứ?"
"Cô bé không có việc gì." Giọng nói của cô giáo Lý cực kỳ gượng gạo.
Vừa vào phòng làm việc, An Nhiên liền nhìn thấy Lâm Lâm đang đứng cúi đầu ở bên trong. Thấy cô, vành mắt của con bé liền đỏ ửng, mềm mại lên tiếng gọi: "Mẹ." Sau đó liền nhào vào trong lòng cô.
An Nhiên nhìn sắc mặc không tốt của cô giáo Lý, liền không nuông chiều cô, cũng không ôm cô vào lòng, dắt cô đến trước mặt cô giáo đứng ngay ngắn.
Cô giáo Lý đang cân nhắc không biết nên mở miệng như thế nào cho phải, An Lâm Lâm đã sợ hãi chủ động nhận tội trước "Mẹ, Lâm Lâm sai rồi, Lâm Lâm không bao giờ nữa sờ loạn Mễ Mễ nữa." An Lâm Lâm khẩn trương ôm chân An Nhiên, thút thít nói "Lâm Lâm sờ Mễ Mễ của cô giáo Lý, cho nên bị đưa đến đây, Lâm Lâm không phải cố ý, chỉ là nhớ mẹ."
An Nhiên nhìn vẻ mặt của cô giáo Lý cũng biết nguyên nhân không phải là vì chuyện này, chỉ là nghe Lâm Lâm nói như vậy, dở khóc dở cười vỗ vỗ mặt của con bé "Về sau không được làm như vậy nữa, biết không?"
Lâm Lâm vội vàng gật đầu, nhìn An Nhiên khom người xuống, hai cái móng vuốt lại nhanh chóng hướng vào trong ngực cô "Mẹ, sờ sờ."
An Nhiên nghiêm mặt, lấy tay cô ra ngoài "Đàng hoàng một chút, cô giáo Lý. . . . . ."
Lúc này cô giáo Lý mới lấy lại tinh thần, bà hắng giọng, nói: "Cô An, rất xin lỗi, An Lâm Lâm không thể tiếp tục học ở đây được nữa."
"Cái gì?" An Nhiên cực kỳ kinh ngạc "Cô giáo, Lâm Lâm đã làm cái gì không đúng sao?"
Cô giáo Lý lắc đầu một cái "Không phải, không phải, Lâm Lâm là một đứa trẻ rất đáng yêu. Chỉ là. . . . . . Cô cũng biết, nơi này của chúng tôi là nhà trẻ của cán bộ viên chức, nhưng theo tôi được biết, cô và con trai của thị trưởng Tô đã ly hôn, hơn nữa Lâm Lâm lại đi theo cô, như vậy cô bé không còn được coi là con em của cán bộ nữa, theo quy định thì không thể tiếp tục học ở đây được."
Cô giáo Lý đã làm ở đây 20 năm, là giáo viên, đồng thời cũng là hiệu trưởng. Hiện nay, xã hội cạnh tranh quá kịch liệt, để đứa trẻ được đi nhà trẻ, các bậc phụ huynh cơ hồ phải tranh chấp, cúi đầu để đưa con mình vào. Số học sinh mà nhà trẻ quy định lại có hạn, hai ngày nay chính ủy Hứa ở khu Bắc muốn đem cháu trai của mình đến đây, bà cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp để giảm bớt số lượng trẻ đi.
Đối với lời nói của cô giáo Lý, An Nhiên không có lời nào để nói. Cô cố gắng thử xin cho Lâm Lâm "Hiệu trưởng, bà xem Lâm Lâm ở chỗ này cũng đã được một thời gian dài, có thể dàn xếp thử một lần xem sao? Phí tài trợ hay những cái khác đều không thành vấn đề."
Vẻ mặt cô giáo Lý lập tức căng thẳng "Ngân sách trong trường học đều được nhà nước trợ cấp, cho nên không cần phí tài trợ gì cả. Cô An, giáo dục của đứa bé là một vấn đề lớn, chúng ta làm cha mẹ, phải ăn nói làm sao cho phải mới đúng."
An nhiên ở trong phòng làm việc xin xỏ nửa ngày, Cô giáo Lý vẫn không chịu thu nhận Lâm Lâm. Không có biện pháp, cô không thể làm gì khác ngoài việc làm thủ tục thôi học cho Lâm Lâm.
Nhà trẻ này nằm trong một khu nhà tốt nhất của thành phố C. Hàng ngày An Nhiên đi làm vội, cô để Lâm Lâm ở chỗ này cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng hôm nay. . . . . .
Cô giáo Lý dẫn An Nhiên đến phòng nghỉ của các bạn nhỏ, giúp cô thu dọn đệm giường nhỏ của Lâm Lâm, gối đầu, đồ chơi, quần áo,… tất cả mọi thứ đều thu thập.
Lâm Lâm ôm quả bóng của mình đứng ở một bên nhìn, miệng vểnh lên thật cao. Mặc dù cô không phải quá hiểu, nhưng nghe một lát, cũng đại khái hiểu được hình như mình không thể tiếp tục học ở đây được nữa.
Lâm Lâm còn nhỏ, toàn bộ đồ dùng cũng chỉ vỏn vẹn một cái ba lô nhỏ. An Nhiên đeo lên vai, một tay dắt Lâm Lâm, tạm biệt cô giáo Lý rồi rời đi.
Lâm Lâm nhìn An Nhiên không vui, xoa nắn quả cầu trong khủy tay, nói: "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy ba."
"A." An Nhiên không yên lòng đáp lại một tiếng, Tô Nam lại tới nhìn con bé sao?
"Mẹ được phát tiền lương chưa? Lâm Lâm muốn ăn chocolate Richart!" Cô cắn cắn đầu ngón tay, hâm mộ nói. Hôm nọ, lúc ngủ trưa, trong lớp có một bạn nữ mang theo chocolate từ nhà tới, bạn ấy chỉ cho những bạn nữ chơi thân với mình một phần nhỏ. Lâm Lâm liền nhớ kỹ cái tên đó.
Cô đột nhiên dừng bước, ngồi xổm xuống, chỉnh lại cái mũ hình quả dưa ở trên đầu cô bé, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của cô, ôm cô vào trong ngực "Lâm Lâm muốn ăn cái gì, mẹ đều mua cho con."
Cô vô cùng oán hận mình không tốt. Con gái đi theo cô, không có một nhà trẻ tốt để học, muốn ăn cái gì ngon còn phải suy tính đến tiền lương của cô. Cô ôm con gái, càng ôm càng cảm thấy bất lực. Cô muốn cho Lâm Lâm tất cả những điều tốt nhất, nhưng lại lực bất tòng tâm.
"Mẹ, là ba, người đó có phải là ba không?" An Lâm Lâm nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt đứng ở ngay sau lưng An Nhiên.
An Nhiên thừa dịp cúi đầu xoa xoa mắt, muốn để cho mình có thể đỡ chật vật một chút, quay đầu lại cười nói: "Tô. . . . . . , tại sao là anh?"
Cô có chút tức giận hỏi Lâm Lâm: "Con gọi người đó là gì?"
An Lâm Lâm không dám lên tiếng nữa.
"Tiểu Nhiên. . . . . . ." Nam Tịch Tuyệt có nhiều chuyện muốn nói với cô, thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ(mọi lời nói) đã đưa tới khóe miệng, nhưng một chữ anh cũng không nói ra được. Anh ở bên này chần chừ một lúc, nhìn cô đi vào, rồi mang con gái đi ra ngoài.
Tiểu Nhiên của anh thật sự đã trưởng thành rồi!
An Nhiên bưng lấy mặt của Lâm Lâm: "Con thích người này làm ba sao?"
An Lâm Lâm gật đầu một cái "Thích, ba còn suất sắc hơn so với trong hình."
An Nhiên cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên ôm lấy Lâm Lâm, nâng người lên, đưa cô bé đến trong ngực Nam Tịch Tuyệt "Đây là con gái của anh, không tin thì có thể đi làm giám định. Anh dẫn con đi đi, để cho nó được học trong nhà trẻ tốt nhất, tiểu học tốt nhất, trung học, đại học. . . . . . Mua chocolate đắt tiền cho con ăn. . . . . ." An Nhiên quay mặt đi, không thể tiếp tục nói được nữa. Cô che miệng, xoay người, vội vã đi về phía trước.
"Tiểu Nhiên!" Nam Tịch Tuyệt ôm Lâm Lâm đuổi theo.
"Mẹ đừng đi!" Lâm Lâm giãy dụa từ trên người Nam Tịch Tuyệt trượt xuống, sải bước chân ngắn ngủn chạy đuổi theo "Mẹ đừng đi, Lâm Lâm sẽ không tham ăn nữa, Lâm Lâm cũng sẽ không sờ Mễ Mễ nữa, mẹ. . . . . . !"
An Nhiên qua ngã tư đường, kế tiếp lại đúng lúc là đèn đỏ, Nam Tịch Tuyệt đành phải kéo Lâm Lâm lại. Trơ mắt nhìn An Nhiên lên xe taxi.
"Mẹ. . . . . . Oa a!" Mắt thấy mình bị vứt bỏ, Lâm Lâm há miệng khóc lớn "Con muốn mẹ!"