Không Yêu Lúc Sau

Chương 80: 80: Chương 31-1




Buổi ra mắt tập mới nhất chương trình của Vân Tâm, sôi động khác thường.

Tên của Viên Miêu đã xuất hiện rõ ràng trên mục tổng biên tập, phần bình luận giải thích của Lưu Nhạc Băng ngày càng cẩn thận, thời điểm cuối cùng, còn đặc biệt cảm ơn “người sáng tạo” Viên Miêu, nói không có cô, cũng chưa chắc có chương trình này.

Viên Miêu đặc biệt cảm ơn Lưu Nhạc Băng, cô tải đoạn video này xuống, rồi đăng lên khoảnh khắc: “Băng Băng anh đẹp trai nhất.” Kèm thêm nhãn dán hai trái tim.

Lưu Nhạc Băng đã để lại lời nhắn bên dưới: “Ôi mẹ ơi, cảm động chết tôi.



Hôn hôn.” Ngay sau đó kèm thêm vào hai biểu cảm hôn.

Ngay sau đó Âu Hải Minh bình luận: “Hai người này, không cảm thấy tục tĩu quá sao? Không che đậy một chút sao?”

(Đoạn này theo qt là d.â.m đ.ã.n.g mà mình thấy hơi kỳ nên sửa nha.)

Tất cả các nhân viên của Vân Tâm đều sôi nổi nhắn lại: “Tôi đã sớm biết hướng dẫn Lưu và hướng dẫn Viên có quan hệ không bình thường.” “Rải hoa rải hoa, lúc nào phát kẹo ăn?”

Lưu Nhạc Băng nói: “Được rồi.” sau đó tại công ty Vân Tâm gửi ra một phong bao lì xì lớn, mọi người cướp bao tiền lì xì, rất náo nhiệt.

Trương Thư Văn cũng nói thêm trên Wechat của Viên Miêu: “Sớm biết cô rất xuất sắc, rất vui vì trong đội có một người như cô.”

Viên Miêu nói: “Chỗ nào chỗ nào, chương trình hay hay dở, điều quan trọng nhất là hoạt động của nó.



Cô đối với chương trình hoạt động mọi người rất rõ ràng, còn hy vọng sẽ chỉ dẫn nhiều hơn trong tương lai.”

Cuộc sống là hy vọng, phải không?

Viên Miêu gửi tin nhắn WeChat cho Chư Nhất Hành: “Nếu anh có thời gian tìm trường mẫu giáo ở Giang Thành cho Bình Bình, xin hãy thúc giục tôi, tôi dự định quay trở về.”

Chư Nhất Hành không có gọi lại cho cô, thứ sáu gọi điện thoại cho cô: “Hôm nay anh trở về Giang Thành.”

Viên Miêu buột miệng nói: “A? Anh trở về nhanh như vậy?”

Đầu bên kia là giọng cười nửa miệng của Chư Nhất Hành: “Anh nên hiểu em nhớ anh, vẫn không muốn anh trở về?”

Viên Miêu cắn môi, không nói lời nào.





Thành thật mà nói, cô chỉ nghĩ đến Bình Bình.

“Buổi chiều anh sẽ đi đón Bình Bình.”

Viên Miêu “Ồ” một tiếng.

Chư Nhất Hành cười: “Nghe có vẻ như em không vui.”

Viên Miêu cắn môi: “Thật ra thì anh cũng có thể không cần vội vã như vậy….”

“Anh cũng đã mấy ngày không gặp Bình Bình.”

Viên Miêu không nói gì.



“Không bỏ được thằng bé như vậy, không bằng chuyển tới sớm hơn một chút?”

“Không.”

“Tình nguyện sống ăn nhờ ở đậu?”

“Tôi rất nhanh sẽ trở về Giang Thành.”

“Sau đó? Sau khi trở lại em sẽ làm gì?”

Viên Miêu không trả lời anh ta.



Làm gì khi cô trở lại? Cô mừng vì cô không bỏ nhà ra đi, vì cô quá lười di chuyển tới lui.



Vì vậy, cô cay đắng nói: “Anh là một kẻ lưu manh.”

Giọng nói của Chư Nhất Hành nghe có chút hả hê trên nỗi đau của người khác: “Liên quan gì đến anh?”

“Đều là tại anh, bị người ta đuổi tới đuổi đi.”

“Anh? Nếu như không có anh, có lẽ em sẽ không từ nhân viên quèn ở Đỉnh Hồ trở nên nổi tiếng như vậy? Hay là bán vé trong rạp chiếu phim? Vẫn là cùng Bình Bình chia li? Hay là….”



“Anh không nên nói.



Tại sao anh không nói ——” cô không có nói tiếp.

Ngược lại Chư Nhất Hành không có truy cứu, chẳng qua là vui mừng nói: “Anh đã nói, tất cả mọi thứ của em, anh cũng sẽ trả lại cho em.



Cuộc sống của em, công việc của em, con của em, bao gồm, nhà của em.” Anh ta trầm giọng cười: “Cũng bao gồm anh.” Giọng nói của anh ta xuyên qua điện thoại, dường như sát ở bên tai, chạm đến trái tim.



Giọng anh ta lưu luyến: “Miêu Miêu, em có muốn anh không? Hả?’ cũng khiến trái tim Viên Miêu đập loạn nhịp khó hiểu.



Cô bình tĩnh lại: “Mấy giờ anh đến?”

“Anh đến hơi muộn một chút.” Giọng điệu của anh ta rất dễ chịu: “Em đi trước, anh đi tìm hai người.” Dừng một chút, anh ta nói: “Ở trước cổng trường mẫu giáo chờ anh, không cho phép ôm con trai anh rời đi trước.” Sau đó lại đổi giọng: “Ngoan, chờ anh về.”

Lòng của Viên Miêu bấc giác mềm nhũn ra, cô khẽ ừ một tiếng, tắt điện thoại.

Thật ra thì cứ tiếp tục như vậy, cũng rất tốt, không thể quá tham lam.

Viên Miêu nói với Lôi Diệp, tối nay Bình Bình không trở về, ba thằng bé sẽ đến đón nó.




Sắc mặt Lôi Diệp tái nhợt, cũng không có nói gì khác.



Viên Miêu nói rằng không có tiền ở đây: “Nếu anh ta tới, con cũng không đón Bình Bình được.”

Lôi Diệp không nói gì.

Viên Miêu lấy cớ ra ngoài làm việc, ra cửa thật sớm, đợi ở cổng trường, mới tiến lại gần, không lâu sau, cô liền nhìn thấy một đám trẻ nhỏ đang xếp hàng đi ra.



Viên Miêu bế Bình Bình, hai mẹ con rất tình cảm.

“Hôm nay ba tới đón con.”

“Phải không ạ?” Bình Bình vui sướng nói: “Ba đã trở lại ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau về nhà ạ?”

Viên Miêu khổ sở nuốt vị đắng vào trong cổ họng: “Ừ, vẫn không thể.”

“Tại sao? Mẹ, không phải mẹ với ba sống chung với nhau rất tốt sao?”

“Nhưng mà mẹ —— “

“Bình Bình.” Giọng nói của Chư Nhất Hành cắt ngang lời nói của Viên Miêu, tay anh ta xách đồ chơi, giơ tay lên lắc nó.

“Người máy biến hình.” Đôi mắt của Bình Bình sáng lên, thằng bé thoát khỏi vòng tay của Viên Miêu, đi tới cầm lấy nó.

Viên Miêu nhìn ba con vui sướng, trong lòng nghĩ, là đúng, đưa Bình Bình cho Chư Nhất Hành, là đúng.


Ba con thân mật một lúc, Chư Nhất Hành nói: “Đi thôi?”

Viên Miêu từ chối: “Hai người đi thôi.” Nhưng ánh mắt của cô lại nhìn Bình Bình, mặt đầy lưu luyến không thôi.

Chư Nhất Hành nói: “Bình Bình, tối nay con có muốn ăn cơm cùng mẹ không?”

“Muốn ạ.”

Chư Nhất Hành nhìn cô: “Hiếm khi ở cùng nhau, đừng mất hứng, ừm?”

Bình Bình cũng nhào tới, ôm chân cô: “Mẹ.”

Trong lòng Viên Miêu rối loạn một lúc.

Chư Nhất Hành ôm Bình Bình: “Được rồi, cứ như vậy đi.



Ba biết mẹ con tạm thời không thể chấp nhận được, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm trước đi.”


Một lớn một nhỏ tha thiết nhìn cô, Viên Miêu không còn lựa chọn nào khác, đành phải gọi điện thoại.

“A lô? Mẹ, con gặp một người bạn học cũ, tối nay con không thể về ăn cơm được.”

Lôi Diệp cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận miệng nói một câu.



Viên Miêu nói: “Trong tủ lạnh có thức ăn, mẹ đừng làm như vậy, tự mình nấu đồ ăn.”

Lôi Diệp nói: “Được rồi.”

Tắt điện thoại, Viên Miêu cảm thấy có chút áy náy, luôn cảm thấy có lỗi với Lôi Diệp, Bình Bình reo hò: “Mẹ ơi, chúng ta có thể ăn tối cùng với nhau rồi.”

Chư Nhất Hành đã mở cửa xe: “Đi, đi về nhà.”

Ngay trước mặt Bình Bình, Viên Miêu không nói được gì.



Cô đỡ Bình Bình lên xe, Chư Nhất Hành đã ngồi vào ghế lái.

Viên Miêu đóng cửa xe, hỏi ngắn gọn: “Đi ăn ở chỗ nào?”

Chư Nhất Hành trả lời đơn giản, anh ta đã khởi động xe: “Về nhà.”

Viên Miêu không nói được gì nữa.

Trường mẫu giáo tan học sớm, vẫn chưa tới giờ tan làm.



Dù sao sinh sống ở Vân Thành rất lâu, nơi nào cũng quen thuộc.



Chư Nhất Hành trực tiếp lái xe đi siêu thị: “Đi, đi xuống mua thức ăn.”

Viên Miêu dắt Bình Bình, Chư Nhất Hành đẩy xe mua đồ theo ở phía sau, một gia đình ba người điển hình.



Viên Miêu dừng bước đi, nhìn cái này cái kia, Bình Bình kiễng chân, đỡ lấy mép kệ bên kia, nhìn Viên Miêu chọn đồ.



Mỗi lần Viên Miêu chọn món đồ nào đó, tiện tay đưa một cái, Chư Nhất Hành liền cầm lấy, bỏ vào trong xe đồ, phối hợp rất chặt chẽ.

Sau khi lái xe vào tiểu khu, màn đêm đã buông xuống, xung quanh ngôi nhà có ánh đèn, trong lòng Viên Miêu dâng lên cảm giác đã mất mát từ lâu: Nhà.

Xuống xe, Bình Bình nắm tay Viên Miêu, mặt đầy vui vẻ: “Mẹ, tối nay con có thể ăn cơm mẹ nấu sao?” Viên Miêu nhìn thằng bé, một chút xíu bất an trong lòng kia cũng biến mất.