Không Yêu Lúc Sau

Chương 7: 7: Chương 4-1




Beta: Lam Ái (Linh Lam Gia Trang)

Editor: Tiêu Du

Vui lòng KHÔNG REUP TRUYỆN dưới MỌI HÌNH THỨC.

****************

Đây thực sự là một phòng bệnh cao cấp.



Lôi Diệp đau lòng hỏi thẳng phòng bệnh này mất bao nhiêu tiền.



Viên Miêu trả lời, "Không sao đâu mẹ, số tiền mà viện mồ côi đưa cũng đủ để thanh toán tiền phòng bệnh."

Lôi Diệp nói, "Vậy sau này cả nhà chúng ta sinh sống kiểu gì?"

Viên Miêu nhìn mẹ.



Tuy cô im lặng nhưng lại toát ra đôi chút lạnh lùng, "Con không làm chuyện trái với lương tâm.



Dù sao đấy cũng là tiền của viện mồ côi đưa để chữa bệnh cho Bình Bình.



Chuyện của sau này con sẽ nghĩ cách, hiện giờ con chỉ cần Bình Bình khỏe mạnh."

Lôi Diệp há mồm, không nói gì thêm.



Chỉ qua mấy câu nói, lại thấy loáng thoáng hình bóng của Viên đại tiểu thư ngày trước.



"Con mặc kệ, con nhất định phải kết hôn với Chư Nhất Hành." Đó là lời nói cuối cùng cô dùng để phản bác bố mẹ mình.



Lôi Diệp còn khuyên chồng mình giúp Viên Miêu, giờ nghĩ lại thật nực cười.



Sau khi Viên Miêu thu xếp mọi thứ xong xuôi, một nhân viên y tá đi vào hẹn thời gian kiểm tra sức khỏe.



Tuy một đống giấy tờ và bệnh án nằm trước mặt, thêm cả người y tá nói rất nhanh nhưng Viên Miêu vẫn kiên nhẫn lắng nghe chăm chú.



Sau đó, cô lật từng trang giấy đọc kỹ thời gian và yêu cầu rồi xác nhận lại với y tá.



Khi người y tá nói xong nội dung của trang cuối, cô ấy hài lòng gật đầu với cô một cái rồi đi ra ngoài.



Một nhà ba người cùng nhau ăn cơm.



Sau đó, lúc Lôi Diệp chuẩn bị về phòng trọ, Viên Miêu ở lại chăm sóc Bình Bình, cô dặn dò Lôi Diệp lúc đến mang theo sách của cô và Bình Bình, tiện đường mua giúp cô một chiếc sim mới.



"Con mua thẻ sim điện thoại mới làm gì?"

Viên Miêu thuận miệng trả lời, "Con muốn thay đổi một số dịch vụ điện thoại."

Buổi sáng cô thức dậy sớm, vừa rồi còn phải xoay xở thu xếp nên giờ cũng đã thấm mệt.



Cô tháo giày, nằm lên giường ôm Bình Bình vào lòng, một lớn một nhỏ ngủ thiếp đi.



Cô chỉ muốn sống một cuộc sống như vậy mà thôi.



Lôi Diệp mang đến đồ mà Viên Miêu cần.





Cô chỉ thêm số điện thoại của viện trưởng Dương vào danh bạ, trước khi dùng sim mới cô đã nhắn cho bà để thông báo mình đã đổi sim.



Còn sim cũ, cô thả xuống bồn cầu, giội nước cho nó trôi đi.



Viện trưởng thở dài, hỏi Bình Bình hiện giờ đang ra sao.



Viên Miêu đáp, thằng bé đang ở trong bệnh viện.



Viện trưởng nói giấy tờ nhận nuôi đã được nộp lên.



Cảm ơn cô, Viên Miêu.



Thứ ba là ngày kiểm tra sức khỏe.



Trừ khoảng thời gian đó, Viên Miêu sẽ dạy Bình Bình học, kể chuyện cho cậu bé hoặc cùng nhau chơi trò chơi.



Nỗi trăn trở được giải quyết nên Viên Miêu luôn tươi cười, còn Bình Bình vốn hay rụt rè giờ cũng đã thay đổi phần nào.



Hàng ngày Lôi Diệp đều nấu cơm, Viên Miêu bảo Lôi Diệp ăn cơm trước, ăn xong bà sẽ đem cơm tới bệnh viện.



Gia đình ba người cùng nhau dùng bữa, mặc dù món ăn đơn giản - chỉ có cơm và rau cải xanh nhưng bầu không khí lại rất vui vẻ hòa thuận.



Mỗi ngày, theo quy định, nhân viên y tá đều đến để kiểm tra.



Viên Miêu qua lần làm giấy khám bệnh hôm trước đã có kinh nghiệm, cô khôn khéo đưa cho y tá tất cả các giấy tờ cần thiết.



Người y tá vào xem, gật đầu hài lòng với Viên Miêu.



"Vào thứ tư trưởng khoa sẽ đến kiểm tra, nếu có thắc mắc gì cô có thể hỏi anh ấy." Sau mấy lần tiếp xúc, vì người y tá có ấn tượng tốt với cô nên tốt bụng nhắc nhở.



Viên Miêu cười đáp, "Cảm ơn cô."

Thông thường, các phòng bệnh cao cấp sẽ được kiểm tra trước.



Khoảng một tiếng sau khi y tá đi khỏi, có người đẩy cánh cửa bước vào, "Chủ nhiệm Tằng, đây là bệnh nhân được nhận nuôi để điều trị bệnh.



Cậu bé bốn tuổi ạ." Viên Miêu lúc này đang ôm Bình Bình đọc sách.



Nghe tiếng nói chuyện, cô ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt mình.



"Viên Miêu!"

Để Bình Bình ngồi trên giường, Viên Miêu đứng dậy, cười khách khí, "Chủ nhiệm Tằng."

Tằng Nhược An hướng mắt về phía thân hình bé nhỏ đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút nghi ngờ, "Đó là..."

"Là con trai tôi." Viên Miêu vừa nói xong câu này, có cảm giác đùi mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy.



Cô liền xoay người, cười một cái rồi nói, "Bình Bình, chú An tới để hỏi thăm sức khỏe của con, con mau chào chú đi nào."



Bình Bình rụt rè nói, "Con chào chú An."

Viên Miêu xin lỗi anh, "Thằng bé khá rụt rè."

Tằng Nhược An nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, "Đó là?"

"Thực sự là con trai tôi, không liên quan gì đến anh ta cả.



Anh không nên suy nghĩ nhiều." Cô vỗ nhẹ vào người Bình Bình, đi về phía trước rồi nói, "Nào, Bình Bình mau tới đây, cho chú An nhìn con một chút."

Tằng Nhược An kéo xe của bác sĩ lại gần.



Anh lấy ra giấy tờ, mỗi tờ đều có hình ảnh và chữ viết kết luận của các vị bác sĩ khác.



Tằng Nhược An hỏi, "Bẩm sinh đã có bệnh, sau khi sinh xong em không biết hay sao? Sao em không đưa thằng bé đi chữa trị sớm hơn?"

"Lúc đó tôi chưa có điều kiện nên bây giờ mới đưa thằng bé đi chữa bệnh được."

Tằng Nhược An nhíu lông mày nghi ngờ.



Anh ta lại hướng tầm mắt về phía Bình Bình, thấy Bình Bình đứng đằng sau Viên Miêu.



"Thời gian phẫu thuật là ngày nào?"

"Theo lịch là thứ 6."

"Do ai phẫu thuật?"

"Là bác sĩ Hầu."

Tằng Nhược An nhìn đồng hồ, "Sắp xếp lại lịch, buổi sáng thứ 6 tôi sẽ phẫu thuật."

"Không phải anh sẽ bay sang Mỹ để tham gia hội nghị học thuật vào hôm ấy hay sao?"

"Máy bay buổi chiều mới đến, nhất định sẽ phẫu thuật kịp.



Mau sắp xếp sớm một chút."

"Nhưng chủ nhiệm Tằng, đây là một ca mổ lớn, anh còn phải ngồi trên máy bay đi cả một đoạn đường dài..."

"Không sao."

Anh ta đến bên cạnh Viên Miêu, nhìn Bình Bình đang nấp sau lưng cô, "Bình Bình, mau bước ra đây nào, để chú An nhìn con một chút."

Bình Bình im lặng, không đi ra.




Viên Miêu nói nhỏ mấy lần, Bình Bình mới chịu ló mặt.



"Con mấy tuổi rồi?"

"Bốn tuổi ạ."

"Trước đây con có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?"

Bình Bình nhìn Viên Miêu, Viên Miêu giải thích, "Thằng bé không biết diễn đạt thành lời thế nào."

"Vậy bình thường em có hay thấy các biểu hiện của chỉ số nhịp tim tăng cao hay không? Biểu hiện qua các triệu chứng thế nào?

Viên Miêu cũng không biết trả lời ra sao.



Tằng Nhược An nhíu mày, nhìn hai mẹ con, "Một lúc sau anh quay lại gặp em."

Lúc Tằng Nhược An đến, kim đồng hồ đã chỉ số mười một.



Anh ta đứng bên ngoài cửa gương nhìn thoáng vào trong, Viên Miêu trông thấy anh ta thì liền dặn dò Bình Bình vài câu rồi tự mình đi ra.





Cô khép cửa, đi vào trong thang máy mới dừng bước.



"Vậy là hôm trước Nhược Cẩm tìm giường bệnh cho em?"

"Đúng thế, nhờ anh thay tôi gửi lời cảm ơn đến cô ta."

"Từ lúc nào hai người trở nên tốt với nhau vậy?"

Viên Miêu cười, "Trước kia đều do tôi không hiểu chuyện.



Nhưng thật ra cũng chỉ là một số chuyện linh tinh thôi."

Tằng Nhược An nhìn cô, "Chư Nhất Hành không biết chuyện hay sao?"

Viên Miêu nói, "Đây cũng là chuyện tôi muốn nói với anh.



Bình Bình là do tôi nhận nuôi từ viện mồ côi chứ không như anh nghĩ.



Vì vậy đứa trẻ này và Chư Nhất Hành không có quan hệ gì cả.



Tôi và anh ta", cô dừng lại một chút, "Làm sao có thể có con với nhau được chứ?"

"Vì sao em và anh ta không có con được?"

"Anh ta làm đủ các biện pháp để tránh thai.



Nói là còn trẻ, chưa muốn có con, muốn tận hưởng cuộc sống của hai người.



Thực ra như vậy cũng tốt", Viên Miêu cười giễu cợt một cái, "Tránh sau này vướng mắc."

Tằng Nhược An đi vào phòng bệnh nhìn một lượt, "Thật sao?"

Viên Miêu cười, "Chuyện này có gì mà tôi phải nói dối? Cho nên lúc anh hỏi tôi những triệu chứng trước đây của thằng bé, tôi thật sự không biết.



Hôm trước đi khám ở phòng bệnh, bác sĩ cũng có hỏi nhưng tôi cũng không trả lời được.




Đã làm phiền bác sĩ rồi."

Tằng Nhược An đã đọc giấy tờ nhận nuôi và giấy khám bệnh của cô nhưng cũng chỉ lướt qua.



Cho nên lúc anh đến kiểm tra mới phải hỏi lại thêm lần nữa.



"Vậy em được ra ngoài từ khi nào?"

"Cuộc sống trôi qua rất nhanh nên tôi không nhớ."

Tằng Nhược An nhìn cô, người trước mặt vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.



"Khi em còn trong tù anh cũng từng đến thăm em nhưng lại không thấy em đâu.



Tại sao lúc em được tự do lại không đến gặp anh?"

Viên Miêu cười, "Lúc đó tôi mất điện thoại di động, học hành lại không giỏi nên trí nhớ có hạn, làm sao tôi có thể nhớ số liên lạc của từng người chứ?"

"Em cũng có thể tới bệnh viện để tìm anh."

"Khi đó tôi còn không biết anh làm việc ở đây." Viên Miêu trả lời, "Nếu không vì giường bệnh, tôi cần gì phải tìm tới Tằng Nhược Cẩm chứ?"

"Em..."

"Lần này tôi quay về đây là để chữa bệnh cho Bình Bình.



Tôi cũng đã hẹn mấy người bạn rồi.



Chờ thêm mấy tháng, đến khi sức khỏe của Bình Bình hồi phục, tôi sẽ cùng bọn họ kinh doanh."

Tằng Nhược An há miệng.



Lời chưa kịp nói đã nuốt ngược vào trong bụng.



"Viện mồ côi hỗ trợ chi phí chữa bệnh của Bình Bình.





Tôi chỉ dùng để chi cho việc đó nên không cần tiết kiệm.



Sau này tôi có thể tự mình đi làm kiếm tiền."

Tằng Nhược An trầm mặc.



"Giữa thằng bé và Chư Nhất Hành không có quan hệ gì cả, tôi và Chư Nhất Hành cũng không có con cái với nhau.



Tôi chỉ hy vọng anh cứ xem như chưa từng quen biết với tôi, cũng không nói chuyện này với bất kỳ ai.



Tôi cũng đã nói với Tằng Nhược Cẩm rồi.



Bây giờ không giống với ngày trước nữa.



Mẹ tôi", cô dừng một chút rồi nói tiếp, "Cũng không mong sẽ gặp lại người quen, nhờ anh cả."

Nghe Viên Miêu tự mình nói mấy câu này, Tằng Nhược An không nói được gì nữa.



Cô chính là đang cầu xin anh, mặc dù vậy, anh vẫn cảm thấy không vui.



Thang máy kêu một tiếng "ting", cửa thang máy mở ra, Lôi Diệp bước tới, nhìn thấy Viên Miêu liền gọi cô lại.



Hai người quay đầu lại, Lôi Diệp giật mình, "Nhược An?"

"Bác gái."

Lôi Diệp nhìn Viên Miêu, Viên Miêu cười, "Mẹ, đây là trưởng khoa tim mạch, chủ nhiệm Tằng."

Tằng Nhược An nhìn Viên Miêu, Lôi Diệp khẽ gật đầu.



Theo phản xạ, Lôi Diệp giấu bình giữ nhiệt đang cầm trong tay đi.



Tâm tình Tằng Nhược An bỗng trở nên phức tạp, anh gật đầu tạm biệt, "Bác gái, Viên Miêu, con đi trước ạ.



Hai người hãy chuẩn bị, sáng thứ 6 sẽ phẫu thuật."

Vừa nói xong anh ta liền xuống cầu thang.



Lôi Diệp nhìn theo bóng lưng của anh ta, "Vì con quen biết với nó nên mới đưa Bình Bình đến đây điều trị bệnh sao?"

"Vậy mẹ nghĩ xem chúng ta phải đi đâu chứ?" Viên Miêu nhận lấy hộp cơm trong tay Lôi Diệp, "Bây giờ chi phí các phòng bệnh rất đắt đỏ, vì sao anh ta phải giúp nhà mình? Phải rồi, Bình Bình nói thích ăn đùi gà, mẹ có đem tới không? Thằng bé có vẻ rất mong đợi đến bữa trưa."

"Vậy ai giúp con tìm giường bệnh?"

"Con được người quản lí phòng giúp."

Tằng Nhược An vừa đi vừa suy nghĩ về những điều Viên Miêu nói với mình.



Lời của cô rất thật, khiến người nghe không thấy bất kỳ một sơ hở nào, hơn nữa vẻ mặt của cô trông cũng rất trung thực.



Lúc đi qua cửa tòa nhà, anh ta ngẩng đầu lên nhìn lên tường.



Tên và hình chụp chân dung của tất cả bác sĩ và phương pháp trị bệnh của họ đều được dán và ghi chú sẵn.



Ngoài ra, tên các bệnh nhân nhận chữa bệnh từ đầu đến cuối cũng đều có trên đó.



Vẻ mặt của Tằng Nhược An bỗng xuất hiện rất nhiều cảm xúc đan xen.



Chuyên mục tâm sự cuối chương: Mấy bạn thấy nam8 quen không nhỉ ta? Chương sau mẹ nam8 sẽ xuất hiện=))).



Mấy chương sau rất dài, tụi mình edit xong 1 chương cũng mất 1 -2 ngày, chị beta cũng bận nên chương mới mình sẽ đăng chậm, xin lỗi mấy bạn nhiều a..