Không Yêu Lúc Sau

Chương 61: 61: Chương 23-3




Anh ta nhìn cô, cũng không nói gì.



Viên Miêu nói tiếp: “Về phần Nhược An, tôi rất biết ơn anh ấy.



Nếu như không có anh ấy, tính mạng của con tôi sẽ còn gặp nguy hiểm.



Đối với Nhược Cẩm cũng vậy.



Năm đó nếu không phải Nhược Cẩm đưa tôi vào tù, chuyện này tôi đã hiểu ra.



Mà nếu như không phải Nhược Cẩm cho tôi mượn tiền, Bình Bình cũng không có khả năng làm phẫu thuật nhanh như vậy.



Cho nên, tôi cảm ơn Nhược Cẩm, cũng cảm ơn Nhược An.”

Viên Miêu nhìn xung quanh bọn họ: “Tôi đã nói rõ chưa? Hy vọng đây là lần cuối cùng bốn người chúng ta dây dưa quan hệ.



Cuộc sống thật đẹp, không cần đâu.” Cô gật đầu một cái: “Bình Bình đã đứng ở một bên rất lâu, trẻ con, tôi sợ thằng bé sẽ khóc, các người trò chuyện, tôi đi trước.” Nói xong, cũng không có đợi ai nói chuyện, liền bước chân rời đi.

Một cơn gió thổi qua, mang theo âm thanh tiếng khóc của Tằng Nhược Cẩm.

Viên Miêu ôm Bình Bình về đến nhà, lúc Lôi Diệp mở cửa chỉ thấy có hai người bọn họ, có chút ngạc nhiên, còn nhìn về đằng sau một chút: “Nhược An đâu?”

Viên Miêu đóng cửa lại: “Anh ấy gặp người quen, nên không tới đây ạ.”

Lôi Diệp ồ một tiếng, kêu Bình Bình đi ăn cơm.

Một đêm yên tĩnh, như bình thường ăn cơm, xem ti vi, kể chuyện cho Bình Bình, cho Bình Bình đi tắm, nhìn Bình Bình chìm vào giấc ngủ.





Lôi Diệp có thói quen ngủ sớm, Viên Miêu dọn dẹp nhà một chút, tắm rửa cho Bình Bình vào lúc mười giờ, chuẩn bị đi ngủ.



Cô mới tắt đèn, có tiếng chuông điện thoại, là Chư Nhất Hành.

Cô không ấn nghe, chẳng qua một lúc lại có tin nhắn đến: “Là muốn tôi đi lên gõ cửa nhà?”

Cô trả lời: “Có chuyện gì, ngày mai hãy nói.”

“Xuống.”



Viên Miêu đứng thẳng người trong vài phút, sau đó lật người ngồi dậy, xuống giường.

Đầu mùa đông buổi tối có chút gió lạnh, mới vừa xuống một chút đã nghe thấy mùi thuốc lá.



Lạnh khiến cô co rụt cổ lại, cô đang do dự không biết Chư Nhất Hành đang ở chỗ nào, đột nhiên có cánh tay kéo lấy cô, cô sợ hét ‘A’ lên một cái, đã bị người đó ôm vào trong lòng.

Cô bình tĩnh lại, khuôn mặt của Chư Nhất Hành hiện ra trước mặt của cô.



Cô thoát khỏi anh ta, có chút chật vật: “Anh buông tôi ra.” Anh ta giữ không vững, buông cô ra, cô lùi về phía sau mấy bước.



Anh ta đang hút thuốc, nhìn cô, vẫn không nói chuyện.

Có gió thổi tới, cô cảm thấy rất lạnh.




Cô đang mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, tất nhiên không có ý định ở lại lâu.



Ngọn lửa tức giận của anh ta đột nhiên nổi dậy.

“Lên xe.” Anh ta nói ngắn gọn.

Cô quay đầu đi: “Không được, anh nói nhanh đi, tôi sẽ vào nhà.”

“Vậy nếu tôi không nói thì sao?”

“Vậy tôi vào nhà.”

Anh ta đột nhiên đưa tay ra, kéo cô, nụ hôn từ trên trời rơi xuống.



Mới vừa hút thuốc, cả người của anh ta cũng toàn mùi thuốc lá, chợt phả vào miệng, lẫn khí lạnh, làm cô muốn ho khan.



Theo bản năng cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng lại khiến anh ta ôm chặt hơn, cơn ho đã bị dập tắt trong cổ họng, trong cổ họng, trong phổi, trong lồng ngực.



Cô càng dùng sức đẩy, anh ta hôn càng chặt, cuối cùng cô chịu thua, để mặc anh ta.

Lúc buông cô ra, cả hai đều thở dốc.



Cô quay người đi, cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa.




Anh ta lại châm một điếu thuốc, hút vài hơi, hai người cứ đứng như vậy.



“Tôi không nói với cô nên tránh xa anh ta một chút?”

Viên Miêu dĩ nhiên biết chuyện này: “Anh ta” là ai, chỉ trả lời đơn giản: “Bình Bình cần một ngôi nhà để sống.”



“Tôi nói cho cô biết, nhà của cô là nhà của tôi, hộ khẩu của mẹ cô cũng ở đó.”

“Vậy thì sao? Anh muốn làm gì?”

“Tôi vẫn luôn cho rằng cô không thích Giang Thành.



Nếu cô nguyện ý ở lại nơi này, vậy ngày mai tôi tìm người dọn dẹp, dọn về nhà của chính cô.”

“Không cần.”

Anh ta nhìn cô, khiến cô sợ hãi: “Cô định làm loạn với tôi đến cùng sao?”

“Có phải anh muốn tôi và anh cãi nhau mới vừa lòng?”

“Cô có ý gì?”

“Ý của tôi chính là tôi chịu đủ rồi.



Nếu anh muốn làm gì, tùy theo ý của anh.



Dù sao làm như vậy cũng không kéo dài được mười năm.”


Sắc mặt của Chư Nhất Hành thay đổi: “Viên Miêu, cô nói lại lần nữa.”

“Tôi nói, tôi chịu đủ rồi.



Xin anh và Tằng Nhược Cẩm đừng có xuất hiện trước mặt của tôi nữa.”

Anh ta cười ha ha: “Là cô cảm thấy Nhược An có thể giúp đỡ cô? Vẫn nghĩ rằng, anh ta thay cô trả tiền cho Tằng Nhược Cẩm, anh ta có thể giúp cho con cô an toàn tính mạng?”

“Cái gì?” Viên Miêu có chút khó hiểu: “Nhược An thay tôi trả tiền cho Nhược Cẩm?”

Khóe miệng của Chư Nhất Hành đầy chế giễu: “Ồ? Đúng vậy, Nhược An là người đa tình, dĩ nhiên sẽ không nói cho cô biết.”

Viên Miêu nhớ tới, buổi tối ngày hôm qua, Tằng Nhược An đã khuyên cô nên dịu dàng với Chư Nhất Hành, trong lòng nghĩ thay Tằng Nhược An là không đáng giá, cũng rất mạnh mẽ nói: “Anh đừng nói anh ấy như vậy.”


“Làm sao, tôi nói anh ta, cô không thích?”

Viên Miêu lùi về đằng sau một bước:” Tôi chẳng qua là cảm thấy rất nhàm chán, anh còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi phải đi rồi.”

“Nếu như cô không muốn cãi nhau với tôi, hãy rời khỏi đây.



Nếu không…” Anh ta không có nói tiếp.

“Chư Nhất Hành, anh tha cho tôi có được không? Cái đó là nhà của chúng tôi, bây giờ nếu để cho mẹ tôi ở, mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào? Bà ấy sẽ cảm thấy rất kỳ lạ? Bà ấy sẽ hỏi tôi, là ai làm? Anh để cho tôi trả lời mẹ tôi như thế nào?”



Chư Nhất Hành thẳng thắn nói: “Là tôi làm, không được sao?”

Viên Miêu giống như nghe được một câu truyện cười lớn: “Anh? Anh là cảm thấy mẹ tôi sống lâu, muốn bà ấy tức chết?”

Chư Nhất Hành hút thuốc, không nói gì.

Viên Miêu nói: “Chư Nhất Hành, coi như là tôi cầu xin anh.



Anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhưng cầu xin anh không nên đến làm phiền bọn họ.



Năm đó anh có thể bỏ qua cho chúng tôi, tôi rất cảm ơn anh.



Nhưng nếu đã bỏ qua, anh có thể tiếp tục nhân từ như vậy được không?”

“Để cho cô trở lại nhà của cô, chính là không nhân từ?”

“Anh còn muốn tôi phải nói như thế nào?”

Anh ta quay người đi: “Cô có thể nói, là Tằng Nhược An mua.”

Viên Miêu gần như bật cười: “Tôi ở nhà của Nhược An, anh không đồng ý, nhất định muốn tôi phải ở trong nhà của anh mua, lại nói là Nhược An mua?”

Anh ta hút một hơi thuốc lá, ném thuốc lá ở trên đất, rồi dùng chân dẫm mạnh xuống nói: “Tôi chỉ muốn mọi thứ trở về vị trí cũ.”

Viên Miêu cũng không trả lời anh ta: “Anh còn có việc sao? Nếu không, tôi phải đi lên rồi.”

“Cô phải dọn khỏi đây, chuyển về nhà của mình.”

“Chư Nhất Hành!”

“Không còn chỗ để nói chuyện.



Nếu như chiều mai cô không có chuyển đến, tối mai tôi sẽ đích thân đến dọn.”.