Không Yêu Lúc Sau

Chương 4: 4: Chương 2-2




Ngày hôm sau, khi Viên Miêu còn đang ngủ, nghe thấy tiếng ho khan liền bật dậy, quả nhiên thấy mẹ đang ho đến mức mặt đỏ ửng.



Viên Miêu rót một ly nước đưa cho mẹ, vỗ nhẹ sau lưng, mãi một lúc sau Lôi Diệp mới ngừng.



Bà cảm mạo nhiều ngày rồi, vì muốn tiết kiệm tiền nên không chịu uống thuốc, càng không chịu đến bệnh viện.



"Mẹ đánh thức con à." Lôi Diệp áy náy.



"Không sao đâu mẹ." Viên Miêu không để bụng.



Những ngày sống trong tù đã làm cô rơi vào trạng thái thần kinh suy nhược, nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc.



Mặc dù đã mấy năm trôi qua, đôi khi tỉnh giấc, cô vẫn là nghĩ rằng mình đang trong tù, mất nửa ngày mới có thể nhớ ra mình đang ở đâu.



Bữa sáng là món bánh màn thầu nguội ngắt vì bếp ga trong nhà không bắt được lửa.



Cái bếp này là hàng second-hand nên chỗ đánh lửa thỉnh thoảng lại hư.



Viên Miêu xem mãi một lúc vẫn không sửa được.



Loại này là bếp kiểu cũ nên từ lâu đã không còn bán linh kiện thay thế, Viên Miêu sau nhiều lần thử hết cách này đến cách khác vẫn không được nên cô bất đắc dĩ phải ra ngoài mua cái khác.



Gần nhà là nơi người lao động nhập cư tập trung sinh sống nên thị trường hàng second-hand tương đối phát triển.



Lúc đang đứng trong chợ, Viên Miêu nhận được một cuộc điện thoại.



"Xin chào."

"Viên Miêu?"

"Ai vậy ạ?"

"Đừng giả vờ, cô còn không biết tôi à? Tằng Nhược Cẩm đây."

Quả thật Viên Miêu giả vờ, cô biết đối phương chính là Tằng Nhược Cẩm.



Ngẫm lại mới thấy trước đây mình sống quá nhàm chán rồi nên mới xem Tằng Nhược Cẩm là đối thủ.



Giữa hai người luôn ngầm cạnh tranh nhau: kiểu tóc của ai đẹp hơn, quần áo của ai thời thượng hơn, giỏ xách của ai mới là bản giới hạn, hoặc ai mới có thể chiếm được trái tim của Chư Nhất Hành.



Do đó, khi gia đình cô xảy ra chuyện, Tằng Nhược Cẩm mới nói, “Tôi từng hỏi cô anh Nhất Hành sao có thể kết hôn với cô được chứ, lý do chính là thế này đây.”

Đó là ngày cô chờ Chư Nhất Hành lâu thật lâu nhưng anh không đến.



Trời mưa to lắm, cô lại không cầm theo ô nên cả người ướt đẫm.





Mà lúc ấy, Tằng Nhược Cẩm, với vẻ mặt khinh thường, mặc một chiếc váy vàng sặc sỡ, ngồi trong một chiếc xe vàng sặc sỡ.



Chính những lời ấy đã khiến cô phát điên, đi thẳng đến phòng ngủ của Chư Nhất Hành.

Tình cảm thời niên thiếu nhiều sâu nặng, nhưng kỳ thật, có nhất thiết phải như vậy không?

“Việc gì?”

Tằng Nhược Cẩm hừ một tiếng, “Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Viên Miêu dứt khoát đồng ý, “Được.”

Rất nhiều năm rồi Viên Miêu không đến một nơi xa hoa như vậy.



May mắn cho cô, ở những nơi thực sự cao cấp, trừ khi trần truồng thì cho dù khách hàng mặc quần áo không sang trọng họ vẫn sẽ nhận vào.



Cùng lắm thì có sự phân biệt trong cách phục vụ, hoặc sẽ dòm ngó một chút và đương nhiên rồi, những cái liếc mắt ấy chưa chắc đều có ý tốt.



Tằng Nhược Cẩm đang khuấy cà phê, thấy Viên Miêu tới nhưng không động đậy cơ thể dù chỉ một chút.





Nhìn thấy Viên Miêu phảng phất vẫn còn nét ưu nhã giống năm đó đang bình tĩnh ngồi xuống, cô ta cố tình hỏi, “Thế nào? Lâu rồi không tới đây ư?”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ cô thẳng thắn thật đấy.”

“Không có gì để tôi không thành thật cả.”

“Cô uống gì? Ha, không cần lo lắng, tôi trả tiền.”

Viên Miêu cười, “Một ly nước sôi để nguội.”

“Ôi chao, đây chính là có chí khí sao? Đáng khen.”

“Không có gì, tôi biết ở chỗ này dù cho uống nước sôi để nguội vẫn phải trả tiền.



Tôi uống vì đấy là thói quen trong nhiều năm.



Đương nhiên, với tôi mà nói, những món khác cũng mắc thật.”

Tằng Nhược Cẩm nghiêng đầu, nhìn cô đầy nghi hoặc.



Việc tối hôm qua trên đường về Chư Nhất Hành không nói lời nào khiến Tằng Nhược Cẩm còn cho rằng Viên Miêu chỉ đang giả vờ, hôm nay quan sát, rõ ràng vẫn như vậy.



“Cô đừng hòng qua mặt tôi.”


Nước được mang đến, Viên Miêu lịch sự cảm ơn, uống một ngụm rồi mới trả lời, “Tại sao tôi phải qua mặt cô kia chứ?”

Tằng Nhược Cẩm hừ một tiếng, tiếp tục khuấy cà phê.



Hai người đều như vậy nên bầu không khí dần trở nên yên tĩnh.



Cuối cùng, vẫn là Tằng Nhược Cẩm nói trước, “Cô nhận thức rõ ràng về sự thất bại của mình, thật hiếm thấy.



Nếu đã như vậy chúng ta cũng không cần quanh co nữa.





Cô hẳn cũng biết, giữa cô và Nhất Hành không có khả năng, về cơ bản không cùng một cấp bậc.”

Cô ta nói xong thì nhìn Viên Miêu.



Viên Miêu không trả lời, chỉ nhìn vào cốc nước của mình.



“Này, tôi đang nói với cô đấy.”

“Sao cơ? Nếu cô biết tôi và anh ta không có khả năng thì cô sốt sắng làm gì?”

“Cô! Ai sốt sắng chứ?”

“Vậy hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi… tôi thường xuyên đến công ty của Nhất Hành nên không muốn thấy cô.”

“À.”

Tằng Nhược Cẩm đợi một lúc, không nhịn được lại nói, “Cô nói gì đi chứ.”

Viên Miêu cười với cô ta, trong nụ cười không mang theo ý thù địch nào, “Nói thật, Tằng tiểu thư, tôi chỉ cần một công việc có thể giúp tôi chăm sóc gia đình thôi.



Tôi cảm thấy cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Tằng Nhược Cẩm như bị nói trúng tim đen, “Ai nghĩ nhiều chứ? Tôi nói rồi, tôi chỉ chê cô phiền phức, không muốn thấy cô mà thôi.”

Viên Miêu nhún vai, “Vậy bây giờ cô muốn tôi làm gì?”

“Cô không được đến đó làm.”

“Lý do?”

“Bởi vì tôi ghét cô.”

Viên Miêu ra chiều suy nghĩ, “Quả thật tôi cũng không muốn đi, dù sao đó cũng là chồng cũ của tôi.



Vừa phải ở cùng một mái hiên, vừa phải làm cấp dưới cho anh ta, thật sự có đôi chút bối rối.



Nhưng mà,” cô dừng một chút, “Tôi muốn kiếm tiền nuôi gia đình.



Cô cũng biết đấy, tôi không có tiền.”


“Hừ,” Tằng Nhược Cẩm lạnh lùng nói, “Biết ngay trong mắt cô chỉ có tiền.” Giọng điệu không che giấu sự khinh thường, “Nói đi, bao nhiêu tiền cô mới chịu từ bỏ?”

“Một triệu.”

*Một triệu tệ tương đương với hơn 3 tỷ 270 triệu VNĐ.



“Cái gì? Viên Miêu, cô điên à?”

“Sao nào? Cô cảm thấy Chư Nhất Hành không đáng giá một triệu?”

“Đừng có thừa cơ lừa gạt!”

“Tôi lừa gạt sao? Nếu cô chinh phục được anh ta rồi thì việc gì phải tìm đến tôi?”

“Cô!”

“Tôi có thể tặng kèm chút bí mật của Chư Nhất Hành.”

“Bí mật?” Tằng Nhược Cẩm ngờ vực.



“Ví dụ như … Chư Nhất Hành thích tư thế nào.”



Mặt Tằng Nhược Cẩm đỏ ửng, “Đồ hạ lưu, sao tôi phải biết mấy thứ đó?”

Viên Miêu nói nhẹ nhàng, “Mấy thứ đó… tôi e rằng rất nhiều mỹ nhân sẵn sàng bỏ hơn một triệu để biết đấy.



Cô thật sự không cần ư?”

Tằng Nhược Cẩm cắn môi nghĩ ngợi, “Một triệu thì một triệu.” Cô ta lại nheo mắt nhìn Viên Miêu, “Bây giờ cô đã thành ra như vậy, tôi còn phải để ý suy nghĩ của cô sao?”

“Bao giờ thanh toán?”

Tằng Nhược Cẩm lo sợ Viên Miêu đổi ý, vội nói, “Cô mưu sinh cũng không dễ dàng gì, tự mình đi xe buýt đến có tiếc tiền không? Nếu vậy hôm nay tôi lập tức đáp ứng cho cô.”

Viên Miêu không nói hai lời, lấy ra giấy ghi số tài khoản.



Tằng Nhược Cẩm trong lòng có chút bồn chồn, nhưng một triệu đối với cô ta cũng không phải là số tiền quá lớn, do vậy tuy rằng thấp thỏm do dự, cô ta vẫn cầm lấy di động rồi nhấn nút chuyển khoản.



Chuyển được một nửa, cô ta nói, “Không được, cô phải cầm một triệu này rời khỏi Vân Thành.”

“Việc đấy thì không thể.” Viên Miêu quyết đoán trả lời.



Tằng Nhược Cẩm thu điện thoại về, “Vì sao không thể?”

“Từ khi đến đây tôi không hề quay về Giang Thành, vốn hai người đến Vân Thành sau tôi.



Tôi không thể lại chuyển đi nữa, vất vả lắm tôi mới yên ổn cuộc sống ở đây, nếu bây giờ đi tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa.”

Giọng nói kiên quyết của Viên Miêu khiến Tằng Nhược Cẩm nhất thời cũng không nghĩ ra được thêm lý do.



“Nếu vậy…” Tằng Nhược Cẩm đắn đo, quên mất người đối diện là đối thủ của mình.



Cuối cùng, cô ta hạ quyết tâm, “Nếu tôi cho cô hai triệu, cô có thể rời đi không?”

Chính mình của năm xưa cũng có bộ dạng hệt như vậy.



Viên Miêu nhìn Tằng Nhược Cẩm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Tằng Nhược Cẩm không biết cô suy nghĩ gì, “Này, không nghe thấy gì à?”

“Đồ ngốc… Một trăm nghìn.”

* Một trăm nghìn tệ tương đương hơn 327 triệu VNĐ.



Tằng Nhược Cẩm nghĩ ngợi, “Được.”

Viên Miêu không đăng ký dịch vụ nhận tin nhắn của ngân hàng.



Tằng Nhược Cẩm cho cô nhìn xác nhận chuyển khoản trên điện thoại, cô vẫn không yên tâm.



Vừa hay bên cạnh có máy ATM, sau khi hai người cùng nhau kiểm tra, Viên Miêu đặt thẻ vào trong giỏ, chân thành nói, “Cảm ơn cô.”

Cô muốn rời đi nhưng bị Tằng Nhược Cẩm gọi lại, “Này, không phải cô đã bảo… Anh ấy có bí mật sao?”

Viên Miêu cười, dừng chân lại, “Cô nghe cho kỹ.



Chư Nhất Hành có nhiều điểm cố chấp, nhưng không nên làm trái.




Lề lối sinh hoạt của anh ta kỹ lưỡng, thích món ăn thanh đạm, không thích ăn thịt lắm, rau củ nhất định phải là loại hữu cơ, trái cây nhất định phải tươi ngon.



Anh ta thích ăn nho nhất nhưng không thích trên vỏ dính nước, vì vậy cô phải dùng khăn giấy lau khô.



Trong tủ lạnh tuyệt đối không được có mùi lạ.





Anh ta cũng ưa chuộng sữa bò tươi nhập khẩu từ New Zealand, không uống nước trái cây và cà phê…”

Cô bỗng nhớ tới khoảng thời gian xa xăm kia.



Khi đó vào mỗi buổi sáng, cô đều lao vào bếp xay cà phê cho anh.



Cô gái của những năm tháng đó tuy rằng kiêu ngạo tự phụ nhưng trong lòng luôn tràn đầy hạnh phúc.



Kì thực, cô chỉ là người đơn thuần, không một chút ác tâm.



Chư Nhất Hành căm hận cha cô, nhưng cô, lại thật lòng yêu anh.



“Nói tiếp đi, chưa gì đã ngừng rồi?” Viên Miêu nêu ra nhiều ý, Tằng Nhược Cẩm lo không nhớ hết nên đã dùng điện thoại ghi âm ngay từ khi bắt đầu.



Viên Miêu mỉm cười, tiếp tục nói, “Anh ấy chỉ uống một loại cà phê, cũng yêu cầu duy nhất một cách pha chế, cô chỉ cần theo đó mà làm.”

Thước phim sinh hoạt của hai người từng chút từng chút một hiện ra rồi hoàn nguyên lúc nào không hay.



Hiện tại khi quay đầu hồi tưởng, cô tự hỏi, vì sao cô của dĩ vãng ấy không nhận ra, anh thực sự không yêu mình?

Quả thật, có những lúc anh cười dịu dàng với cô, có những lúc anh khiến cô vui vẻ.



Chỉ là, chỉ là, vì lý do gì mà thời điểm ấy, cô không thể nhận ra, anh thực sự không hề yêu thương cô?

Viên Miêu nén tiếng thở dài, kết thúc lời nói của mình.



Tằng Nhược Cẩm tuy vậy vẫn cầm di động trên tay, đứng yên chờ đợi.

“Còn nữa không?”

“Không.



Nghĩ không ra.”

Khuôn mặt Tằng Nhược Cẩm ửng đỏ,

"Không phải cô đã nói, anh ấy… anh ấy vẫn còn bí mật sao?”

Viên Miêu bật cười.



Nhìn Tằng Nhược Cẩm đang bực bội, cô nói nhanh, “Được, được, tôi nói cho cô.



Anh ấy…”

Cô đã cho rằng chuyện đấy là chuyện có thể tùy tiện nói ra, người này cũng là người có thể tùy tiện cho biết, chẳng thành vấn đề gì.



Song đến khi muốn nói, cô lại phát hiện mình rất khó mở miệng.



Nhìn vào ánh mắt chờ mong của Tằng Nhược Cẩm, Viên Miêu nỗ lực nói, “Anh ấy thích khống chế, còn có…” Phần này khiến cô ngập ngừng.



Tằng Nhược Cẩm thúc giục, “Nói mau.”

“Hết thảy các tư thế yêu cầu cao, anh ấy đều thích thử.”

“Chuyện đó anh ấy… khỏe không?”

“Khỏe.”

Tằng Nhược Cẩm ngượng ngùng, “Chuyện đó… anh ấy có đặc biệt ham thích không?”

Viên Miêu nhìn cô ta, vô thức bật cười, trả lời, “Có.”.