Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 5




“Hải Băng! Rốt cuộc rồi em cũng về! Em có biết Dương Duy anh nhớ em lắm không?” Bệnh nhân nhẹ nhàng vòng ra phía sau rồi bất ngờ ôm chầm bác sĩ bày tỏ nỗi lòng sầu khổ.

Bấy lâu ôm hình, ôm bóng, mắc bệnh tương tư ngày đêm sắp hóa thành người ngơ ngẩn. Nay ôm được một bóng hình thật, Dương Duy như kẻ chết đuối vớ được phao. Tất cả tế bào trên thân thể anh lập tức nở bung giữ chặt lấy tấm bùa hộ mạng. Tim khát yêu, tay khát ôm, môi khát ngàn nụ hôn cho vơi nỗi lòng thương nhớ bấy lâu.

Ngọc Dao mãi nhìn vào bệnh án một bệnh nhân vừa gửi e mail sang, cô không kịp trở tay. Chỉ kịp 'ưm' lên một tiếng.

Đây là lần thứ ba trong một buổi sáng Ngọc Dao gặp phải một kẻ mạnh. Dù bản thân đã thủ sẵn ít thế võ để phòng ngừa khi gặp bệnh nhân lên cơn. Nhưng gặp phải bệnh nhân này, cô vô phương tự cứu.

Một vòng ôm cứng như thép. Một đôi môi mang lửa bùng cháy rất nhanh nuốt chửng đôi môi lạnh lẽo của Ngọc Dao. Hai bàn tay chống lên vòm ngực săn chắc hòng kéo giãn khoảng cách hai đôi môi bị tay anh khóa chặt. Cô phản kháng bao nhiêu, người đang ôm cô điên tiết dày xéo bấy nhiêu.

Một nụ hôn như cướp mạng chưa đủ, một bàn tay của Dương Duy bắt đầu chạy loạn lung tung. Cơn khát nhớ như đồng ruộng gặp đại hạn. Nước đổ xuống bao nhiêu cũng không lấp đầy hàng triệu triệu đường rãnh khô nứt nẻ vì nắng hạn kéo dài.

Lần sờ bên ngoài không thõa mãn bao nhung nhớ. Từng chiếc cúc áo blouse trắng từ từ được một bàn tay tham luyến cởi bung. Vừa cởi đôi môi đang ngậm một đôi môi khẽ nói: “Em luôn nói, em đã đủ lớn. Muốn anh yêu em bằng cách yêu một người đàn ông dành cho một người phụ nữ ở trong lòng. Vậy hôm nay...cho anh!”

Hai từ 'cho anh' rơi vào tai Ngọc Dao như Thiên Lôi vừa giáng búa xuống đầu cô. Cô bừng tỉnh từ trong cơn mê dùng sức phản kháng. Nhưng sức một cô gái làm sao thắng nổi sức mạnh của cơn sóng bạc đầu. Rất nhanh cô bị anh quấn chặt và nhấn chìm xuống chiếc ghế mây.

Môi anh, lưỡi anh, tay anh như mang độc dược tưới lên toàn thân thể Ngọc Dao khiến cô từ phản kháng chuyển thành buông bỏ. Từng lớp áo được lột bỏ, cơ thế trắng ngà của cô gái ẩn dưới làn nước xanh như gọi như mời.

Lần này Dương Duy không từ chối, anh thuận theo khao khát cháy bỏng của con tim. Đôi môi nóng rời đôi môi trái tim xinh đẹp, lướt xuống bờ vai trắng nõn, gặm nhắm xương vai xanh và lần tìm đến đôi bồng đào mê người.

Nếu ai đó nói ái ân là liều thuốc an thần cực tốt thì Ngọc Dao giờ này đã tin. Mọi tế bào căng cứng ở não, mọi áp lực chèn ép ở tim...cuối cùng đã được làm dịu lại.

Mọi xúc cảm dường như nở bung khiến tạo ra muôn vàn khoảng trống cần phải lấp đầy. Theo nụ hôn kéo dài xuống dưới, Ngọc Dao thật sự chịu hết nổi.



Mà người đàn ông đang cần mẫn kiếm ăn cũng nhận ra rằng, anh cần ăn một miếng lớn mới đủ lấp đầy cái bụng đói.

Khi mảnh vải cuối cùng được cởi bỏ cũng là lúc hai tâm hồn xa lạ phải nương tựa vào nhau. Họ cùng phối hợp với nhau, cùng dìu nhau bơi qua con sóng to nhất mà từ trước đến nay cả hai mới nếm trải.

Càn quét hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng cơn cuồng phong cũng đi qua. Anh ôm thân thể mềm oặt trút lời tận đáy lòng: “Chúng mình cưới nhau thôi!”

Người ở dưới thân thể cường tráng của anh lặng im không nói.

“Sao thế Hải Băng? Em không muốn làm cô dâu của anh nữa à?” Dương Duy hai bàn tay mân mê hai má người tình. Ánh mắt ngập tràn yêu thương khóa chặt một đôi mắt long lanh: “Đồng ý làm vợ anh nha, Hải Băng yêu dấu!” Anh cúi đầu đặt thêm lên môi cô một nụ hôn.

Lần này, người phía dưới nghiêng mặt né tránh. Anh còn chưa kịp đưa tay xoay lại thì nghe cô lạnh lùng nói: “Hải Băng của anh đã chết rồi! Chết trong lòng biển lạnh. Tôi không phải là Hải Băng. Tôi là Ngọc Dao!”

Lần này búa Thiên Lôi giáng xuống đầu Dương Duy. Anh chống tay nâng người nhìn thẳng vào gương mặt cô.

Một phút. Hai phút. Ba, bốn, năm phút...Mười phút. Dương Duy bất ngờ ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế lớn. Anh nhìn cơ thể mình. Rồi nhìn lại cô gái bên cạnh. Anh thảng thốt không thôi.

Đôi mắt sắc sảo thông minh của Ngọc Dao thâu tóm hết toàn bộ biểu cảm trên mặt anh. Cô khẽ nhếch bên mép. Rồi tự nhiên ngồi dậy, nhặt lại mớ trang phục vương vãi dưới nền, thuận tay rút chiếc ví lấy ra hai tờ polymer mệnh giá lớn đặt vào tay anh: “Tiền boa cho anh! Anh làm rất tốt! Nhưng rất tiếc tôi không sài lại đồ cũ! Nên bái bai không hẹn ngày gặp!” Cô thẳng lưng đi luôn trước mặt anh. Khi chuẩn bị bước vào một cánh cửa, cô dừng lại: “Phiền anh đi tìm bác sĩ khác! Tôi là lang băm!

À còn nữa, đây không phải lần đầu tiên của tôi nên anh không cần trưng ra bộ mặt sợ ôm trách nhiệm!”

Dương Duy nhìn sững theo cô. Anh còn sốc chưa tỉnh. Nghe cô nói vậy, anh liếc mắt nhìn xuống chiếc ghế mây màu trắng. Trên chỗ cô nằm còn vương lại vết máu đỏ. Một màu đỏ làm đau cả hai mắt anh.