Ngọc Dao cứ ngỡ mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức đó. Cô không ngờ Dương Duy thế mà khom người bế Hải Băng.
Giây phút anh chuẩn bị nhấc bước chân, Ngọc Dao, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ông xã, bà xã ở đây mà! Anh bế ai đó?”
Bàn chân Dương Duy hóa đá. Cánh tay anh chừng như muốn buông.
“Anh mà bỏ em xuống...bí mật anh muốn cất giấu sẽ được phanh phui!”
Dương Duy nhìn Hải Băng thầm đánh giá độ xác thương lời cô ta vừa nói. Bắt gặp ánh mắt bất chấp tất cả sẵn sàng hủy diệt mọi thứ nếu anh khăng khăng làm theo ý, Dương Duy nghiêng đầu nói với Ngọc Dao: “Chân cô ấy bị đau. Em về phòng, rồi anh về!”
Ngọc Dao cuộn chặt hai bàn tay, đôi mắt ngấn lệ, cố níu kéo: “Em đứng đây đợi anh, vợ chồng mình cùng về!”
Dương Duy tự nhiên cáu: “Không cần thiết! Anh tự biết đường!”
“Ông xã!”
“Ngoan nghe lời!”
Nói dứt lời, Dương Duy bế người đi.
Qua bờ vai anh, Ngọc Dao thấy đôi mắt đắc ý và nụ cười nhếch mép của cô ta.
Cô không cam: “Ông xã! Anh nhớ mau! Em đợi anh!” Ngọc Dao đi theo anh thêm vài bước, nói sau bóng lưng thẳng tắp đang ôm người tình cũ hướng về bãi đỗ xe. Cô lặng người nhìn chiếc BMW rời đi ngay trước mắt.
Không biết chồng cô đưa ả tình nhân về đâu và làm gì? Mà cô đợi mãi vẫn không thấy anh trở lại.
Bình minh đã qua tự đời nào. Nắng nhuộm vàng thảm cỏ. Nắng gay gắt lấy đi những vệt mồ hôi chảy dài xuống má Ngọc Dao. Cô vẫn đợi ở đó. Mặc người qua lại xầm xì, bàn tán. Đầu tê liệt chẳng nghĩ được điều gì. Tim đau, lòng đau. Đôi chân dần tê cứng mất đi cảm giác, sức lực cũng cạn dần theo ánh mặt trời ngả về tây.
Rầm!
Ngọc Dao ngã sóng soài xuống vạt cỏ. Cô ngất đi trong tiếng gọi í ới của những du khách có mặt ở khu nghỉ dưỡng ngày hôm đó.
Cô mê man trong bao lâu?
Đến khi mở mắt thấy trần nhà trắng toát, một bóng lưng khoác chiếc áo blouse trắng đứng ở giường bên và chai dịch truyền nhỏ từng giọt, từng giọt theo sợi dây truyền vào thẳng tĩnh mạch bàn tay trái, Ngọc Dao mới ý thức được: mình đang nằm viện.
Cô hoang mang chưa biết vì sao thì nghe một giọng nam mừng rỡ: “Ngọc Dao, em tỉnh rồi!” Là tiếng của Thiên An.
“Anh Hai, là anh à? Sao em lại vào đây?”
Thiên An đôi mắt không giấu được niềm vui, bàn tay dịu dàng vén mớ tóc vướng trên trán cô: “Em gái ngốc, không là anh thì em tưởng là ai hở? Em bị kiệt sức và sốc nhiệt đó!”
“Vậy à?” Giọng cô nhẹ tênh.
Thiên An véo nhẹ gò má cô, quan tâm: “Em có biết, sốc nhiệt dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Nếu mọi người ở đó xử lí không kịp thời, em có thể bị di chứng thần kinh, tổn thương đa cơ quan, thậm chí là mất mạng!”
Trước đôi mắt lo lắng thái quá của Thiên An, cô chỉ cười, kéo lấy tay áo anh trai: “Không phải em đã khỏe rồi sao? Anh đừng chau mày nữa! Anh yên tâm, em qua đại nạn vẫn còn cái mạng thì xá gì ba việc nhỏ này!”
Thiên An cười, chiều theo cô: “Em thật biết cắt sự quan tâm của anh! Em ngủ thêm đi! Anh Hai về hầm món súp em yêu thích.”
Ngọc Dao xúc động: “Thiên An, có anh thật tốt!”
Nụ cười trên môi Thiên An càng đậm: “Thôi đừng lấy lòng! Em ngủ chút đi ha! Ngủ dậy sẽ có món súp bào ngư!”
Đợi bóng lưng Thiên An khuất sau cánh cửa, nụ cười gượng trên môi Ngọc Dao cuối cùng cũng tắt lịm. Cô gọi cô y tá còn ở trong phòng, hỏi thăm: “Con tôi...”
Cô ý tá đoán biết cô muốn biết điều gì, nói luôn: “May mắn là chồng chị đưa hai mẹ con vào viện kịp thời nên em bé vẫn ổn!”
“Cô nói chồng tôi...đưa vào đây sao?”
“Đúng rồi! Bộ ảnh không nói gì với chị hả?” Cô y tá trưng ra bộ mặt ái mộ: “Chồng chị đúng là một người đàn ông tốt! Ảnh khóc suốt thời gian chị lịm người đấy! Mà tôi mới thấy ảnh còn ngồi đây, giờ đi đâu rồi?”
Ngọc Dao biết, cô y tá đã nhận nhầm Thiên An. Trái ngược với vẻ mặt tràn đầy hâm mộ của cô y tá, Ngọc Dao không giấu nổi vẻ băn khoăn.
Mang mớ suy tư, Ngọc Dao không thể yên tâm nằm tĩnh dưỡng. Cô rút chiếc kim truyền, xuống khỏi chiếc giường bệnh nhân, rồi lẻn đi về một góc khuất hành lang.
Cô trở lại khu nghỉ dưỡng trong ánh chiều tà. Một người tham gia sơ cứu cô lúc xế không khỏi ngạc nhiên, thốt lên: “Cô gái, cô ổn rồi à?”
Cô cười nói với người ta tiếng cảm ơn. Và không quên khỏi thăm: “Lúc tôi ngất, ai đưa tôi vào viện ạ?”
Người ấy cởi mở, cười mừng cho cô đã sớm bình phục. Rồi thủng thẳng kể cho cô nghe: “Lúc cô ngất, tụi tôi dựa vào các số cô lưu trong danh bạ để tìm người quen. Sau ba cuộc gọi vào số 'chồng yêu' không kết nối, tụi tôi gọi cho anh Hai cô.”
Chỉ với nhiêu đó thôi nhưng lượng thông tin người ấy cho đủ để cô biết, điện thoại Dương Duy đã khóa nguồn. Và anh chưa hề quay lại nơi đây để tìm cô như lời hứa!