Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 11




Dưới trời đêm, con tim không ngừng thổn thức. Dương Duy khẽ khàng ôm lấy mặt cô, đôi mắt động tình bện chặt vào bờ mi đang run run như đôi cánh bướm, trượt dần xuống sống mũi thon rồi dừng lại ở bờ môi trái tim quyến rũ động lòng người.

Có trời đêm minh chứng, ba mươi ngày qua anh khát khao ôn lại cảm giác mềm mại ấy như thế nào? Sự mềm mại ngọt lịm đến mê hồn!

Anh nghiêng đầu, chóp mũi khẽ lướt qua vờn nhẹ gò má trắng thơm. Mặt sát mặt, da kề da. Hơi thở anh quyện vào hơi thở cô.


Sự va chạm này khiến con tim Ngọc Dao run rẩy. Con tim bắt đầu loạn theo sự áp sát của anh. Lý trí dần mơ hồ trôi xa khi môi anh chạm vào và lăn trên cánh môi cô. Từ nhẹ nhàng trêu đùa đến lăn nghiền chiếm đoạt. Men tình ái cuốn hút khó cưỡng nên đôi môi cô bị anh nuốt chửng hoàn toàn.

Đôi chân Ngọc Dao dần rệu rã không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể mềm oặt. Rất nhanh vòng tay anh áp sát vào lưng cô, kéo cơ thể không xương sít sao vào lồng ngực rộng. Nơi có trái tim đang đập loạn từng hồi mạnh mẽ.

Cách hai lớp áo nhưng Ngọc Dao vẫn cảm nhận được sức nóng từ lồng ngực săn chắc. Nóng đến bỏng rát da thịt cô.

“Ngọc Dao, anh nhớ em lắm!” Giọng anh trầm ấm khàn đi do động lửa tình.

Cô cười không nói.

Một nụ cười dưới ánh đèn đẹp đến xao lòng. Môi anh không kiềm được lại ngang nhiên chiếm lấy. Theo nụ hôn sâu, anh bế cô đạp cổng vào nhà.

Trên chiếc giường êm ái. Môi và tay anh một lần nữa phát thảo toàn bộ cơ thể yêu kiều của người con gái.

Cô không ngừng run rẩy theo sự di chuyển mang lửa của anh. Khác với lần trước, lần du ngoạn này Ngọc Dao cảm nhận được rõ ràng hơn tình cảm nồng nàn anh trao cho cô.

Giây phút anh chôn sâu vào cơ thể cô, anh cuối cùng cũng thốt lên năm tiếng: “Anh yêu em, Ngọc Dao!”

Cô như được lấp đầy tất cả. Từ khoảng trống tâm hồn đến thể xác. Cô có cảm giác mình đang bay lơ lửng trên chín tầng mây. Cô vội ôm chặt lấy tấm lưng anh, bám víu cơ thể mình vào vòm ngực cường tráng.

Khi cơn sóng tình dần lắng xuống. Cũng là lúc Ngọc Dao nhận ra: Đời này cô chỉ có thể gả cho anh!

Nên khi nghe anh hỏi: “Làm vợ anh nha?”



Cô đã không hề do dự mỉm cười gật đầu.

Dương Duy dường như rất vui. Anh hôn cô thêm cái rồi vươn cánh tay dài kéo chiếc áo sơmi trắng lấy ra một vật lồng vào ngón áp út cho cô.

“Ngày mai chúng ta đi Ủy ban đăng kí nhé!”

“Kết hôn ạ?”

“Ừm! Đăng kí trước rồi anh sẽ bù cho em đám cưới sau.”

Cô có chút hụt hẫng.

Dương Duy như hiểu được. Anh ôm cô vào lòng giải thích: “Do anh đang bận một việc. Đợi việc ấy kết thúc, anh trở về đền cho em đám cưới rình rang!”

Anh đã nói vậy. Ngọc Dao không buồn nữa. Thay vào đó cô thấy lo. Cô ôm lấy mặt anh gấp gáp: “Việc gì vậy? Có thể nói em biết được không?”

Anh cầm lấy hai bàn tay cô. Ôm cô vào lòng, trấn an: “Một việc nhỏ thôi. Em đừng lo.”

Dẫu vậy, Ngọc Dao vẫn không yên tâm cho lắm. Nhưng thấy anh giấu không muốn nói, cô cũng chẳng tiện hỏi nữa.

Cô chỉ dặn anh: “Anh nhớ chăm chỉ làm xong việc trở về sớm với em...và...nha!” Cô giấu lại tin vui. Vì sợ anh không yên tâm khi làm việc.

Tuy anh không nói. Nhưng cô mơ hồ hiểu: việc nhỏ mà anh làm thật ra không nhỏ một chút nào!

Cô chỉ là đang phân vân: Không biết anh vẫn là một viên cảnh sát hay là một ông chủ trong thế giới ngầm?

Vì mớ sẹo trên cơ thể anh đã minh chứng cho tất cả.

Như muốn cắt đi chuyện này. Anh đổi sang đề tài khác: “Anh bế em đi tắm nhé?”

Anh hỏi là chỉ hỏi cho có lệ. Bởi cô còn chưa lên tiếng, anh đã bế cô vào phòng tắm.



Anh cẩn thận kì cọ, dịu dàng xoa sữa tắm cho cô. Ngọc Dao e ngại: “Thôi, anh để em tự!” Cô có phải là trẻ hai tuổi đâu chứ!

Nhưng anh lại gạt đi: “Cơ thể em còn chỗ nào anh không thấy đâu mà mắc cỡ! Để anh tắm cho em!”

Kinh nghiệm rút ra được từ khi gặp anh, Ngọc Dao để mặc anh muốn làm gì làm. Bởi, cô biết: Dù cô có phản đối cũng dư thừa!

Anh nhẹ nhàng lau khô cơ thể cô. Khoác cho cô chiếc áo choàng tắm. Rồi lại lấy máy sấy, sấy khô mái tóc ngang lưng.

“Như thế này, em có cảm giác mẹ đang chăm sóc con!”


Anh cười: “Nói tào lao! Anh sao làm mẹ em được. Em phải nói là: Ông xã chăm sóc vợ yêu!”

“Ông xã?”

“Còn không phải? Qua hết đêm nay điều đó sẽ thành hiện thực! Ngày mai em phải gọi anh là chồng!

Chồng chăm sóc vợ là một việc nên làm!”

Ngọc Dao không biết ngoài kia người ta chăm vợ kiểu gì? Riêng cô, anh chăm đúng kiểu: lo từ đầu tới chân.

“Há miệng anh đút!” Dương Duy thổi phù phù thìa cháo mống giò hầm hạt sen đưa tới gần miệng cô.

Ngọc Dao lại nói: “Thôi, anh để em tự ăn!”

“Ngoan, há miệng ra!” Anh kiên quyết không chịu.

Cô đành ngoan ngoãn vâng lời.

Thế là đêm đó tô cháo thơm ngon chui tọt vào bụng cô bằng con đường chồng bón. Không biết đời cô rồi có được mãi hạnh phúc mãi như thế này không?