Không Xứng

Chương 57




Trầm Khánh Khánh phát biểu xong, bên dưới tĩnh lặng haigiây, bỗng nhiên có người đứng dậy đầu tiên, vỗ tay thật mạnh. Trầm Khánh Khánhnhìn về phía người nọ, ngờ ngợ là Quân Quân. Sau đó, cả hội trường vỗ tay nhưsấm dậy. Trầm Khánh Khánh nắm chặt cúp, cô quay đầu lại nhìn Trữ Mạt Ly, anhđứng phía sau cũng mỉm cười, vỗ tay tặng cô.

Bắt gặp sự dịu dàng trong ánh mắt anh, trái tim chịu kíchđộng của Trầm Khánh Khánh cuối cùng cũng dần bình ổn. Đêm nay, cô có thể canđảm nói ra chuyện của mình trước mặt nhiều người như vậy, tất cả là vì cô biếtanh vẫn đứng sau cô, cô có thể không sợ bất cứ thứ gì.

Trầm Khánh Khánh vốn muốn nhận giải thưởng xong rồi lặng lẽrời đi, nhưng ở đây có rất nhiều phóng viên bất chấp đây là lễ trao giải, ốngkính máy ảnh liên tiếp đưa ra, theo sát Trầm Khánh Khánh, ánh đèn flash lóelên, micro, bút ghi âm… Không ngừng đặt câu hỏi, phút chốc hội trường rơi vàotrạng thái hỗn loạn điên cuồng.

“Cô Trầm, xin hỏi cô thật sự ly hôn sao? Đối phương có yêucầu bồi thường gì không?”

“Khánh Khánh, vừa rồi cô nói thực lòng gặp được chân tìnhthì yêu, có thể giải thích một chút là ý gì không, có phải ám chỉ ngài Trữkhông?”

“Cô không tiếp tục hợp đồng với Hoàn Nghệ, xin hỏi công tymới sẽ là công ty nào?”

“Vì sao phải rời khỏi Hoàn Nghệ? Sao Trữ tổng không giữ côlại?”

Ted, Thuyền Trưởng, Adavà vài bảo vệ cũng không ngăn được đám phóng viên kích động này, Trầm KhánhKhánh bị đám người vây quanh, đối mặt với đám phóng viên đang chen lấn, chỉthản nhiên mỉm cười nói: “Tôi nghĩ vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng.”

Một microphone xông tới trước mặt Trầm Khánh Khánh: “CôTrầm, cô với ngài Trữ yêu nhau có coi là ngoại tình không?”

Không đợi Trầm Khánh Khánh trả lời, Ted đã vọt tới trước mặtphóng viên này cắt đứt lời nói khó nghe của anh ta: “Ngại quá, chúng tôi sẽ sắpxếp trả lời ở bữa tiệc chúc mừng, đến lúc đó mời các bạn đến phỏng vấn.”

Nhưng tên phóng viên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lại muốn mởmiệng, đột nhiên, trong đám người tách ra một con đường, từ phía sau Trữ Mạt Lyrảo bước tới. Các phóng viên im lặng một giây, rồi đột ngột bấm máy ảnh điêncuồng.

Đối với cảnh này Trữ Mạt Ly nhắm mắt làm ngơ, anh đến bêncạnh Trầm Khánh Khánh, con ngươi đen liếc mắt qua phóng viên vừa đặt câu hỏi,tên phóng viên kia bỗng hốt hoảng, bất giác lui lại từng bước.

Trữ Mạt Ly nắm tay Trầm Khánh Khánh, dùng giọng nói trầm ổnnói: “Chúng tôi ở bên nhau là chuyện không có gì phải giấu diếm, cũng không có tìnhcảm vụng trộm gì, càng không phải là ngoại tình.”

Tất cả ống kính lập tức chụp lia lịa vào bàn tay hai ngườiđang nắm chặt.

Trữ Mạt Ly nói xong, anh kéo mạnh Trầm Khánh Khánh đi vềphía trước, mặc kệ có bao nhiêu phóng viên đuổi theo, đi nhanh ra ngoài, nhanhchóng lên xe, đóng cửa, ngồi vào.

Cách cửa xe, âm thanh huyên náo chói tai với ánh đèn flashchói mắt cuối cùng cũng bị ngăn lại bên ngoài, Trầm Khánh Khánh khẽ thở hắt ra:“Đám phóng viên này thật khó chơi…”

Nhưng, cô còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.

Trữ Mạt Ly hôn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, như phải hòa tancô ngay lúc này.

Sau một lúc lâu, anh lùi lại một chút, nhìn đôi mắt mê lycủa cô, dịu dàng nói: “Vừa rồi trên bục, anh đã muốn hôn em như vậy.”

“May mà anh không làm như vậy, nếu không hôm nay chúng tachỉ sợ không ra khỏi cái cửa kia.”

Anh đưa tay vỗ nhẹ vào gương mặt cô, yêu thích lại chăm chú,Trầm Khánh Khánh hơi mất tự nhiên nói: “Sếp à, cái vẻ này của anh như muốn ănem vậy.”

Trữ Mạt Ly hôn nhẹ lên hai má của cô, mờ ám nói: “Có thểchứ?”

Trầm Khánh Khánh đặt tay lên môi anh, lắc đầu: “… Khôngđược.”

Trữ Mạt Ly cầm tay cô đặt xuống một nụ hôn: “Vì sao? Chẳnglẽ vì mấy nữa anh không phải sếp của em?”

Ánh mắt Trầm Khánh Khánh chợt trầm xuống: “Em không muốntiếp tục hợp đồng, em muốn tự lập. Anh không tức giận chứ?”

“Sao phải giận, anh nói rồi, anh tôn trọng quyết định củaem.”

“Không hỏi em vì sao à?”

“Em không muốn bị người ta nói là thành công nhờ quan hệ củaanh, em muốn thử chứng minh năng lực của mình. Anh hiểu.”

Trữ Mạt Ly thật sự có thể hiểu rõ từng suy nghĩ trong lòngcô, đồng thời cũng tôn trọng cô, bảo vệ cô, tin tưởng cô, Trầm Khánh Khánh hạtầm mắt, nhìn bọn họ tay nắm tay, thầm thở phào, thấy thật cảm động.

Xe chạy đến cửa sau của đài truyền hình, Trầm Khánh Khánhđến đây đầu tiên vì cuộc hẹn.

Trữ Mạt Ly nhìn ra ngoài cửa xe: “Em đến đài truyền hình làmgì?”

“Chưa nói trước với anh, em nhận một buổi phỏng vấn, anh vềtrước đi, lát nữa gọi Ted tới đón em.”

“Anh phải quan sát.”

“Hả?” Trầm Khánh Khánh hơi khó xử, “Có thể sẽ phỏng vấn đếnkhuya, anh nên về trước đi.”

Trữ Mạt Ly tiến lại gần, cười nói: “Có chuyện gì anh khôngnghe được à?”

“Khụ khụ, sao có thể… À, anh nên về với Liễu Liễu.”

Trữ Mạt Ly sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Không liên quan, anh đãnói với con bé rồi, đêm nay ba ba phải ở với dì Khánh Khánh.”

“Ặc…” Người đàn ông này thật gian xảo.

Cuối cùng, hai người bọn họ cùng nhau xuống xe.

Đàm Mộ Văn thấy cô xuống xe lập tức chào đón, nhìn đến TrữMạt Ly ở phía sau, lập tức cười nói không rõ ý tứ: “Tôi nhận được tin, nghe nóianh ở trong lễ trao giải gây náo động một hồi.”

Trầm Khánh Khánh trả lời: “Cảm ơn cô đã khen, bởi vì náođộng một hồi, nên khi ra ngoài gặp chút phiền toái, tới muộn một chút, thật xinlỗi.”

“Cô cho tôi cơ hội phỏng vấn tuyệt vời như vậy, tôi nên cảmơn cô mới đúng.” Đàm Mộ Văn dẫn Trầm Khánh Khánh đi vào tòa nhà, “Tất cả đãchuẩn bị ổn thỏa, nói trước một chút, hôm nay bất kể tôi hỏi cái gì, cô sẽ trảlời đúng không?”

“Ừ.”

“Không kiêng kỵ gì sao? Câu hỏi của tôi rất sắc bén đấy.”

“Cô nắm được trọng tâm, tôi tin vào tác phong chuyên nghiệphàng ngày của cô.”

Đàm Mộ Văn cần lượt xem, mà Trầm Khánh Khánh cần một nơi cóthể thanh minh cho mình, hai người trao đổi nhu cầu.

Đàm Mộ Văn mỉm cười, lại nhìn Trữ Mạt Ly đằng sau, đành nóithầm: “Tôi có thể mời anh ta tham gia phỏng vấn không?”

Phỏng vấn được Trầm Khánh Khánh sẽ trở thành tiêu điểm,nhưng nếu có cơ hội phỏng vấn khối băng ngàn năm này, khiến đôi tình nhân vừacông khai chuyện tình chưa được 1 giờ tham gia vào chuyên mục của cô, điều đóthật sự rất…

“Anh ấy chỉ đến quan sát, đừng kéo anh ấy vào.”

Đàm Mộ Văn thấy Trầm Khánh Khánh nói như đinh đóng cột, đànhphải bỏ cuộc.

Lần phỏng vấn này Trầm Khánh Khánh đã sớm nghĩ tới, bước đầucông khai quan hệ trong lễ trao giải chỉ là thả con tép, bắt con tôm, mà muốnlàm sáng tỏ scandal gần đây với dư luận, cần mượn chuyên mục nhiều người xemcủa Đàm Mộ Văn, chủ đề chuyên mục cũng thật rõ ràng: một mặt khác của cô, TrầmKhánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh ngồi đối diện với Đàm Mộ Văn, cô vẫn chưathay trang phục, cúp cũng đặt giữa bàn trà, bên cạnh là hai máy quay, vài nhânviên điều chỉnh đèn và micro, Trữ Mạt Ly xuất hiện là việc bọn họ không đoántrước, vội vàng sắp xếp vị trí để anh ngồi cạnh Trầm Khánh Khánh.

Anh chỉ về phía đối diện Trầm Khánh Khánh, nói: “Tôi ngồi đốidiện cô ấy.”

Sau đó, anh lại đến bên cạnh Trầm Khánh Khánh, hơi cúi ngườikhẽ hỏi: “Anh nhìn em trả lời, sẽ không khẩn trương chứ?”

Bị anh nhìn thấu, Trầm Khánh Khánh trừng mắt liếc anh mộtcái: “Anh cứ im lặng ngồi đấy chờ xem.”

Trữ Mạt Ly mỉm cười với cô, đứng lên trở về vị trí.

Tiểu tiết thân mật của bọn họ được nhân viên nhìn thấy cả,Đàm Mộ Văn lại thấy rõ ràng hơn ai hết, còn thân mật hơn cả cô tưởng tượng,không chỉ có thân mật, còn có một cái gì khang khác.

“Có thể bắt đầu chưa?”

Trầm Khánh Khánh điều chỉnh bản thân, gật đầu: “Được rồi.”

Đàm Mộ Văn chỉ để lại hai thợ quay phim, những người khácrời khỏi trường quay.

“Nơi này chỉ có năm người chúng ta, tôi hy vọng lát nữachúng ta có thể nói chuyện thoải mái.”

Đàm Mộ Văn làm một bước dạo đầu đơn giản, đầu tiên chúc mừngcô giành được giải thưởng, sau đó nói về những việc nhỏ nhặt, vì hai người từnghọc chung, nên nói chuyện trường lớp vẫn rất tự nhiên. Đúng lúc này, Đàm Mộ Vănchuyển hướng: “Khi học đại học có một thời gian cô xin nghỉ học, nghe nói khiđó cô gặp tai nạn giao thông, sau đó thì gặp chồng mình, à, bây giờ nên gọi anhấy là chồng cũ phải không?”

“Vì bị thương khá nghiêm trọng, nên tạm nghỉ học, sau đó gặpanh ấy.”

“Bởi vì là người ngoài giới, nên vẫn không muốn công khaihôn nhân sao?”

“Loại áp lực này một mình tôi chịu là đủ rồi, cuộc sống củaanh ấy không thể vì tôi mà bị quấy rầy, lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy.”

“Là mối tình đầu phải không?”

Trầm Khánh Khánh hơi do dự, nhưng cũng không biết vì saomình do dự, sau đó mới nói: “… Phải.”

Trữ Mạt Ly hơi chau mày, buông chân trái đang vắt chéoxuống, thay đổi tư thế ngồi.

Đàm Mộ Văn tiếp tục nói: “Không có cách nào tiết lộ thânphận của anh ấy, vậy cô có thể miêu tả anh ấy là người như thế nào không?”

Trầm Khánh Khánh nghĩ nghĩ, nói: “Là một người khá hướngnội, anh ấy rất cẩn thận, làm chuyện gì cũng chu toàn, rất ưu tú.”

“Trước đó chắc cô chưa tiến vào giới giải trí, như vậy là aitheo đuổi trước?”

“Cũng không rõ lắm.”

“Tôi lại nghe nói là cô.” Đối với nợ cũ năm xưa, Đàm Mộ Vănnhớ rất rõ ràng.

Trầm Khánh Khánh cũng không kiêng dè: “Coi như thế đi.”

Đàm Mộ Văn cố tỏ vẻ hiếu kỳ: “Nghe cô nói như vậy, anh ấythật sự là một người biết chăm sóc người khác, cũng rất ưu tú, hơn nữa haingười đã ở chung tám năm, vậy thì nguyên nhân cô buông bỏ mối tình này là gì?Khi đó cô mới mười chín tuổi, mối tình đầu, cũng là người theo đuổi đối phươngtrước, hẳn phải là tình cảm khắc cốt ghi tâm, không muốn níu giữ sao?”

Câu hỏi của Đàm Mộ Văn dần trở nên sắc bén. Nhưng chính vìvậy mà Trầm Khánh Khánh mới đến.

Ống kính camera quay kỹ khuôn mặt Trầm Khánh Khánh, cô thảnnhiên nhìn về phía trước, nói: “Nói như vậy, nếu có thể, tôi vẫn không hy vọngtin tức tôi kết hôn bị truyền ra, cũng muốn lặng lẽ ly hôn. Lần này công khaithật sự khiến tôi gặp nhiều phiền toái, bởi vì người ngoài chỉ trích tôi rấtnhiều, cho rằng tôi bội bạc. Mọi người chú ý đến tôi như vậy ngược lại làm tôivừa mừng vừa sợ”, Trầm Khánh Khánh cười, lại mang theo vẻ chua xót, “Nhưng cũngcho tôi áp lực rất lớn. Trước đó tôi không thanh minh vì thấy đây là chuyệnriêng tư, hơn nữa nhắc tới người ngoại giới, tôi không muốn nhiều lời, nhưngxem ra tôi phải đứng ra nói vài lời, khi tin tức bị thổi phồng càng ngày càngthái quá, không bằng tự tôi công bố sự thật.”

“Theo lời cô nói, tình cảm tám năm không thể dùng một câu đểhình dung, trong chuyện này vô cùng phức tạp, có thể mọi người sẽ nghĩ tôi trốntránh trách nhiệm, nhưng tôi thật sự đã cố hết sức đã giữ gìn cuộc hôn nhân củatôi, chỉ tiếc thay ngay từ đầu đã bất đồng, khi hai người không thể giải quyết,tình cảm cũng ra đi. Tôi rất cảm ơn bức thư thanh minh anh ấy viết, thật tìnhthì không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói chúng tôi không hợp.”

Nói một đoạn dài, Trầm Khánh Khánh hít sâu một hơi, cô nóirất chân thành, Đàm Mộ Văn nhìn cô chăm chú, không thấy giống như nói dối, vìthế cô lại hỏi: “Vậy có phải vì đối phương chỉ là một người bình thường, cô làđại minh tinh, anh ta không giúp được cô, nên lấy lý do chia tay?”

Câu hỏi này đã trở thành thanh kiếm đâm thẳng vào động mạchcủa Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh mặt không đổi sắc nói: “Tôi nói khôngphải, chắc chắn có người sẽ thấy tôi thật giả tạo, nhưng tôi thật sự không nhưvậy. Nếu muốn chọn giữa sự nghiệp và gia đình, tôi sẽ không chút do dự mà chọngia đình. Nếu tôi chia tay vì anh ấy không giúp được mình, tôi sẽ không ở vớianh ấy tám năm.”

“Nói cách khác, bây giờ cô ở bên ngài Trữ, hoàn toàn khôngnhận được sự giúp đỡ hỗ trợ nào?”

Đàm Mộ Văn đúng là không cho Trầm Khánh Khánh chút mặt mũinào, trong trường quay này, cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ khiến khôngkhí ngập mùi thuốc súng.

“Lo lắng đến điều này, tôi mới quyết định tự lập, không kítiếp hợp đồng. Tôi rất muốn thử dựa vào bản thân bước đi từng bước. Đúng vậy,trước kia có không ít người nói tôi đi lên nhờ quy tắc ngầm, thật ra tôi coi nónhư truyện cười vậy. Nhưng, bây giờ quan hệ giữa chúng tôi quả thật rất đặcthù, người khác chắc chắn sẽ cho rằng tôi vì tiền, vì lợi ích mới ở bên anhấy.”

Đàm Mộ Văn truy hỏi: “Phải không?”

Trầm Khánh Khánh mỉm cười, hơi khinh thường, hòa hợp vớikhuôn mặt lạnh lùng của cô, dường như câu hỏi kia đang vũ nhục cô: “Tôi khôngcần người khác nghĩ thế nào, chỉ cần anh ấy biết tôi không như thế là đủ rồi.Anh ấy rất vĩ đại, là người đứng trên cao, không cần người khác chỉ dạy, tôibiết con đường phía trước không dễ đi, nhưng vậy thì sao chứ. Khi tôi quyết tâmở bên anh ấy, mới là thời kì đau khổ nhất, nên bây giờ tôi sẽ không vì gặp trởngại mà lùi bước. Người khác cho rằng tôi dễ thay lòng, thật ra tôi là ngườikiên định.”

Trữ Mạt Ly lẳng lặng nghe cô nói xong, khi cô nhắc tới QuýHàm thì vẻ mặt bất đắc dĩ, khi nhắc tới anh lại dịu dàng e thẹn, khi thể hiệnquyết tâm lại hơi cau mày, có lẽ vì khẩn trương quá mà nắm chặt hai tay, thếngồi cũng không thay đổi. Khi anh nghe được câu nói cuối cùng kia, tự đáy lònganh thấy nhiều năm cô đơn và kiên trì của mình thật đáng giá.

Trên thế giới này cô cũng là người hiểu anh nhất, anh chưabao giờ dạy cô người kiên trì thường cô độc, người cô độc thường thật tâm, khithật tâm gặp được thật lòng, sẽ thành tình yêu, cô hiểu điều đó; cũng chỉ cócô, có thể dùng kiên trì đổi lấy chân tình của anh.

Anh biết, lúc này đây, bất kể như thế nào cũng không thể mấtcô lần nữa.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Đàm Mộ Văn hơi đăm chiêunhìn bóng dáng Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh rời đi, xem ra cô thật sự khônghiểu Trầm Khánh Khánh, nói cô ta mưu mô, lại có lúc thẳng thắn hơn bất cứ ai,nói cô ta lạnh lùng, thật ra cô ta cũng dịu dàng, nói cô ta vong ân phụ nghĩa,nhưng cô ta vẫn dùng cách của riêng mình bảo vệ Quý Hàm. Quá khứ không hiểu,hiện tại cũng không hiểu, cô ta rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, chỉsợ chỉ có người cô ta yêu và người yêu cô ta biết được.

Nhưng đêm nay, cô hiểu rõ một điều, tình cảm hai người bọnhọ cũng không giống như người ngoài đồn thổi, ngay từ ban đầu cô đã cảm giácnhư vậy, ngoại trừ thân mật, khi đó bọn họ còn có tin tưởng và ủng hộ, bao dungvà thấu hiểu, chân tình và thật tâm tin cậy lẫn nhau, không cần phải khoe ra, bởivì từ mỗi chi tiết cũng có thể nhìn ra được.

Có thể sự cố chấp của Trầm Khánh Khánh đối với Quý Hàm làtình yêu của một cô gái trẻ tuổi, nhưng cô đối với Trữ Mạt Ly… càng giống mộtcô gái cả đời quyết chí thề không thay lòng đổi dạ.

Trữ Mạt Ly đưa cô vào trong nhà, đêm đã khuya, nhiệt độ rấtthấp, trên mặt đất đã kết thành những tầng sương mỏng.

Từ trường quay đi ra, Trầm Khánh Khánh không dám đối diệnvới anh, có lẽ đêm nay mới phá lệ thổ lộ chân tình, cô cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng mà, cô không biết, ngày này đối với anh mà nói, có ýnghĩa trọng đại thế nào.

Không biết vì sao, không ai muốn rời đi trước.

“Cái kia…” Trầm Khánh Khánh nhìn xuống giày mình khó khăn mởmiệng: “Anh định nói gì…”

Không biết có phải người này cố ý hay không, rõ ràng nghexong lời thổ lộ động lòng người của cô, vẫn chẳng thay đổi gì, nhưng anh vẫn cứcười, cũng không tỏ thái độ gì với cô.

“Nói cái gì giờ?” Trữ Mạt Ly chống cằm, “Chúc mừng cũng chúcrồi, cũng nói không giận em rồi, còn muốn nói gì nữa đây?”

Trầm Khánh Khánh bỗng ngẩng đầu, không tranh cãi, xiết chặtchiếc cụp trong tay, tay đau đến trái tim cũng đau luôn.

Thôi, cô gái tốt không so với đàn ông xấu.

Trầm Khánh Khánh mới vừa quay đi đã bị Trữ Mạt Ly kéo lại.

Anh giữ cằm cô, khóa lại ánh mắt cô, trong đôi mắt phượng ngậptràn hưng phấn: “Lời nói không bằng hành động.”

Nói xong, hôn môi không ngừng không cho Trầm Khánh Khánh cơhội để thở.

Trầm Khánh Khánh thật vất vả đẩy anh ra một chút: “Hay làanh muốn dùng quy tắc ngầm với em hả?”

Trữ Mạt Ly khẽ cong môi, thổi thổi khí bên tai cô: “Dù saotrong mắt người khác em cũng đã bị anh dùng quy tắc ngầm rồi, không bằng bâygiờ chúng ta để nó thành sự thật đi?”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, mặt nóng lên: “Thật ư?”

“Sợ rồi?”

Trầm Khánh Khánh xem thường: “Chỉ nghe khi khởi nghiệp bịông chủ dùng quy tắc ngầm, chưa nghe ai nói hết hợp đồng thì bị dùng quy tắcngầm.”

“Ha ha.” Trữ Mạt Ly buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô: “Nghỉngơi cho tốt.”

Đây là đùa giỡn cô sao?

Trầm Khánh Khánh đuổi theo chặn Trữ Mạt Ly lại, kiễng chânôm lấy cổ anh, khiêu khích: “Sếp à, dùng quy tắc ngầm với em đi.”