Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 260: Không Đề




Trên Phong Ma Sơn danh phận của Trần Duyên chỉ thấp hơn sư phụ hắn, đưa ra lệnh bài thân phận. Không ngoài ý muốn hai tên tiểu đệ tử Luyện Khí kì run rẫy cuối đầu thập phần kính sợ.



- Tiểu tế, không ngờ uy vọng của chàng lại lớn tới vậy. Ta cùng Ảnh nhi vốn là người ngoài nhưng có thể một đường đi thẳng tới đây không ai ra mặt ngăn cản.



Ngọc Ánh mĩ mục chớp động, nàng mang một tấm lụa mỏng giấu đi nhan sắc khuynh thành không khỏi kinh ngạc. Chỉ riêng những tiểu gia tộc bài xích ngoại nhân một thì các thế lực lớn lại gấp trăm, gấp ngàn lần. Không thể chứng tỏ thân phận, bước chân vào lãnh địa chính là nữa bước khó đi huống chi nàng cùng Lệ Ảnh có thể tùy ý qua lại tại nơi hạch tâm Ma Kiếm Tông này.



- Ha ha ha nhạc mẫu tỉ tỉ chớ coi thường, từ lúc chúng ta tiến vào trăm dặm Ma Kiếm Tông đã cho người theo sát. Chỉ là Phong Ma Sơn này là nhà của ta, các sơn phong khác nếu không xảy ra tai hại động trời thì bọn chúng cũng lười xen vào.



Trần Duyên hướng nhị nữ ôn tồn giảng giải.



- Các ngươi còn không nhanh tránh ra, Trần Duyên hắn đã về lại sơn phong, tin tức tình báo của ta không thể sai được.



- Ngô sư thúc, Trần sư thúc đường xa trở về e rằng không thể…



Trần đại sắc lang tận tình gia chủ thập phần hào hứng cùng hai vị thê tử tuyệt mĩ từng bước thả bộ ngắm nhìn phong cảnh nên thơ mà hắn hết sức tâm đắc. Bỗng nhiên từ phía sơn môn tiếng náo động càng lúc càng lớn. Trần Duyên có chút mất hứng, nắm tay hai nàng muốn đi qua nơi khác nhằm tránh bị người bên ngoài làm đánh mất tâm tình.



Người không tìm phiền phức nhưng phiền phức lại vô tình tìm tới hắn. Một vệt sáng chói mắt lao nhanh như mũi tên tiến đến chổ Trần Duyên.



- Bạch Long bái kiến đại sư huynh.



Nói không ngoa khi chúng đệ tử đặt danh xưng cho nàng là Tiểu Long Nữ, 15 năm trôi qua nhan sắc của nàng ngày một thăng hạng. Mang trên người bạch y từ đầu tới chân, tuy không lộ da thịt ra bên ngoài nhưng chỉ riêng ánh mắt làm lòng người mê muội, nụ cười kiều mị cũng đủ khiến nam nhân phủ phục dưới chân cầu xin để được làm hộ hoa xứ giả.





- Nhiều năm không gặp, tu vi của Bạch sư muội đã tịnh tiến rất nhiều. E rằng cũng sắp vượt qua kẻ làm sư huynh này rồi.



Nàng tay áo thướt tha nhẹ nhàng se se lọng tóc mỉm một nụ cười khuynh thành. Nàng những năm qua sau khi tiêu hóa hoàn toàn kì ngộ có được trong Cấm Địa, thực lực phi mã tăng lên. Bạch Long trước kia trật vật trước cấp hai Đinh đẵng yêu thú nhưng hiện nay chỉ tùy tiện phất tay cũng đủ để diệt sát chúng mười lần.



Nhưng đứng trước Trần Duyên, Bạch Long không có nổi nữa thành thủ thắng. Tuy ngoài miệng ngợi khen, nàng lại nhìn ra từ sâu trong mắt hắn chưa từng xem trọng thực lực của nàng. Trước kia cũng vậy, bây giờ lại càng không.




- Sư muội không dám, biết được tin đại sư huynh xuất hành trở về ta năm xưa nhận được ơn tài bồi cũng nên ra mặt bái kiến. Còn Như Phong sư huynh cùng Tưởng Lệ sư tỉ đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không thể kịp thời thỉnh an xin đại sư huynh xá tội.



- Tưởng Lệ lẽ nào…



Lệ Ảnh nhiều năm không gặp nữ nhi vừa nghe Bạch Long nhắc tới liền không kiềm được muốn tiến lên dò hỏi. Cũng may Trần Duyên nhanh trí đứng ra ngăn cản, nếu không thân phận trưởng lão Dược Sơn Phái của Ngọc Ánh rất có thể bị tra ra.



- Vị cô nương này là…



Bạch Long mỉm cười chấp tay.



- Hai vị cô nương này là bằng hữu mà ta quen được trên đường, cùng trò chuyện tâm ý rất hợp nên muốn ngõ ý mời họ tới động phủ của ta bàn luận.



Trần Duyên tâm không loạn tùy ý bịa ra cái cớ nữa thật nữa giả.




- Bạch Long sư muội, nếu ta đoán không sai sư muội hẵn là đã trở thành Tử Bào đệ tử. Đã cất công tới đây không chỉ đơn thuần để chào hỏi ta đi!!!



- Đại sư huynh anh minh, ta tới đây có thứ mà Tứ Trưởng Lão muốn trao tận tay cho huynh.



Trần Duyên sắc mặt nghiêm lại.



- Sư phụ? Người không phải là đã bế quan rồi hay sao. Không lẽ có điều gì bất trắc?



- Đại sư huynh quá lo, chỉ là năm xưa trước khi phong ấn động phủ Tứ Trưởng Lão đưa cho ta ngọc giản này cùng lời dặn dò phải chính tay giao lại cho đại sư huynh.



Bạch Long tay ngọc pháp lực thu phóng tự nhiên, ngọc giản trôi lơ lững đáp xuống lòng bàn tay của hắn. Cất ngọc giản vào túi trữ vật, lúc này không tiện để Trần Duyên cặn kẽ tra xét.




- Ngoài kia có náo động lớn như vậy người tới chủ đích là nhắm vào ta đi?



- Không sai, hắn là một tên Tử Bào đệ tử danh tự là Ngô Hồng Hải.



Trần Duyên nhướng mày.



- Ngô…hắn là người của Ngô gia?




- Ngô Hồng Hải chỉ là con cháu chi gia, không thuộc Ngô gia đại tộc. Hắn từ lâu đã nhắm tới sư huynh muốn tỏ rõ thành ý với Bát Trưởng Lão.



Ngô gia là gia tộc thâm căng cổ đế, cấm rễ tại Ma Kiếm Tông trên cả vạn năm. Trong dòng lịch sử hào hùng của mình, có một vị mang huyết thống Ngô gia trở thành tông chủ Ma Kiếm Tông. Thời gian tàn nhẫn không chừa một ai, Ngô gia huy hoàng năm xưa nay đã không còn.



Kẻ lợi hại nhất của Ngô gia lúc này chỉ còn Bát Trưởng Lão Ngô Hành tu vi nghe đồn đã đột phá Kim Đan trung kì đỉnh phong. Nhưng phong mang vẫn còn đó, một vài vị tiên tổ nghe nói vẫn còn chưa chịu tạ thế, dùng mọi thủ đoạn kéo dài hơi tàn thủ hộ Ngô gia.



- Thực lực…xem như là trung đẵng đi. Đáng tiếc là hắn vì muốn cưỡng ép đột phá mà tổn hao hết tiềm lực. Đó là nguyên nhân chính khiến Bát Trưởng Lão đã lâu không thèm lí tới hắn.



Bạch Long trầm tư.



- Ngô gia tài tuấn ta chỉ hứng thú với Ngô Thiên mà thôi, mặc kệ hắn.



Trần Duyên phủi tay, mỉm cười cùng hai vị thê tử tiếp tục hưởng ngoạn mặc cho Ngô Hồng Hải ngoài sơn môn la lối.



- Đại sư huynh không lí tới ngươi nhưng không có nghĩa rằng Bạch Long này cũng đồng dạng. Hôm nay ta phải để những sơn phong kia biết được sơn môn Phong Ma Sơn ta không phải là nơi tùy tiện để ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi.



Bạch Long phất tay áo, ưu nhã phóng người lên phi kiếm. Nàng sát khí nhè nhẹ thoát ra hướng thẳng tới kẻ không biết trời cao đất dày kia.