“Tìm được người tên Chu Tú rồi, dựa trên lời khai của cô ấy xác nhận nạn nhân tên Viên Tiểu Binh, tình nghi mà chúng tôi bắt được tên Tạ Kiều nhưng Chu Tú khai không phải Tạ Kiều giết Viên Tiểu Binh. Chúng tôi đang điều tra camera có liên quan…”
“Tạ Kiều đã ngất xỉu vì kiệt sức, giờ đang nằm ở bệnh viện thị trấn, có cảnh sát trông coi. Hả? Sức khỏe sao rồi? À không sao, đã tỉnh lại rồi. Chúng tôi định chờ sức khỏe anh ta ổn hơn sẽ đưa anh ta về sở lấy lời khai.”
“Vụ án lần này có liên quan tới tàng trữ súng trái phép, tính chất nghiêm trọng… Sếp Tang sắp tới ạ? Được, vậy anh tới sở trước nhé?”
Kỳ Tang vừa gọi điện với cảnh sát địa phương, vừa tăng tốc chạy đến thôn Dũng Tuyền. Khi anh tới sở cảnh sát, khẩu súng rơi xuống lòng sông đã được vớt lên.
Kiểm tra súng xong, Kỳ Tang nhanh chóng loại trừ khả năng Hứa Từ là hung thủ giết Viên Tiểu Binh. Lý do rất đơn giản, trong hộp đạn của khẩu súng chỉ thiếu một viên đạn. Camera trên cầu tuy mờ nhưng vẫn quay được cảnh xảy ra trên cầu. Viên đạn thiếu ấy là do Viên Tiểu Binh bắn.
Dù giờ vẫn chưa rõ Hứa Từ cướp súng từ tay Viên Tiểu Binh để hỏi cái gì nhưng nếu hộp đạn không thiếu hai viên, không có chứng cứ chứng minh Hứa Từ có hai khẩu súng thì viên đạn trên đầu Viên Tiểu Binh không phải do Hứa Từ bắn.
Cảnh sát địa phương nói: “Coi như người tên Tạ Kiều này may mắn. Lỡ Viên Tiểu Binh từng dùng khẩu súng này rồi, không đầy đạn, Tạ Kiều không thể khai rõ thì sẽ phải đợi kiểm tra thuốc súng, phân tích đường đạn nữa…”
Kỳ Tang lắc đầu, anh chỉ màn hình: “Thân thủ này của Tạ Kiều rõ ràng có luyện tập rồi, anh ta dễ dàng khống chế được Viên Tiểu Binh, muốn giết hắn cũng dễ. Nếu anh ta muốn làm vậy thì có thể động thủ khi ở trên cầu. Hoặc là sau khi hai người ngã xuống nước, anh ta nhân cơ hội động thủ rồi coi như tai nạn. Tại sao anh ta phải nổ súng giết người? Điều này không hợp lý. Theo tôi thấy chính anh ta là người cứu Viên Tiểu Binh. Lấy được camera trên sông chưa?”
Kỳ Tang vô thức nhăn mày, dường như anh thấy gì đó, tua chậm video xem lại.
Anh nhìn thấy Viên Tiểu Binh lái motor tới, khống chế Chu Tú trước, sau đó Hứa Từ giơ hai tay từ từ đi tới trước mặt hắn, mạo hiểm thế chỗ cho Chu Tú. Không nhìn rõ mặt Hứa Từ cũng khó đoán được biểu cảm của anh ta, nhưng từ tình huống cho thấy anh ta rất đáng mặt đàn ông.
Càng trùng lặp với quan điểm ‘làm cảnh sát là vì tôn nghiêm của pháp luật’ mà Hứa Từ phát biểu trên lớp tám năm trước.
Chẳng ngại sự thật trái ngược với phán đoán bản thân, Kỳ Tang vẫn cố chấp cho rằng Tạ Kiều chính là Hứa Từ. Mà lúc này, sự ‘cho rằng’ ấy càng kiên định hơn nữa.
Lát sau, Kỳ Tang tới phòng thẩm vấn gặp Chu Tú.
Chu Tú căng thẳng đứng dậy, câu đầu tiên hỏi là: “Ừm… sếp Tạ sao rồi?”
Kỳ Tang: “Anh ta không sao. Tại sao cô tới thôn Dũng Tuyền, tại sao Tạ Kiều lại đi cùng, rốt cuộc cô và Viên Tiểu Binh đã làm gì?”
Chuyện tới nước này Chu Tú cũng không thể giấu giếm nữa, cô ta kể toàn bộ mọi việc từ cuộc điện thoại đó của Viên Tiểu Binh.
Nghe xong ánh mắt Kỳ Tang vẫn không hiện lên vẻ nhẹ nhõm, ngược lại đôi mày càng nhăn chặt hơn: “Ý cô là Tạ Kiều muốn tống cô vào tù, vì đoán được đám người đó muốn giết cô sao?”
“Vâng.” Chu Tú cắn môi, vẻ mặt đau khổ cùng cực: “Thực ra tôi cũng không ngờ Viên Tiểu Binh lại quá nghe lời bọn chúng… anh ấy còn hùa theo chúng hại tôi. Sếp Tạ nói chúng muốn đổ tội lên đầu tôi, còn định giết tôi để không ai đối chứng…”
Kỳ Tang im lặng, vẻ mặt nặng nề: “Không… không chỉ cô mà cả Viên Tiểu Binh, bọn chúng cũng muốn giết người diệt khẩu.”
Trong hồ Vân Mộng ở núi Bạch Vân, đội trục vớt tìm được hai chiếc vali, lần lượt thuộc về Lưu Na và một bạn học. Có thể thấy tối đó người Viên Tiểu Binh gặp không chỉ mình Lưu Na. Sau khi Lưu Na bị giết, bạn học của cô bé rất có thể đã chạy thoát.
Tại sao phải bày ra một hiện trường phạm tội màu mè như vậy? Tại sao nhất định phải đưa cái xác về biệt thự?
Sau lưng Viên Tiểu Binh có một tổ chức tội phạm nào đó, việc này coi như đã có lời giải đáp.
Có một nhóm người, bọn chúng giết người xẻ xác xong thì bắt Viên Tiểu Binh từng làm bảo vệ trên núi Bạch Vân, hết sức quen thuộc với địa hình tìm một chỗ thích hợp để chôn xác.
Viên Tiểu Binh đã làm theo, nhưng không ngờ nửa đêm lại bị hai người khác bắt gặp. Hắn ta ngu dốt lại manh động, chưa kịp bàn bạc đã giết người diệt khẩu, nhưng xui rủi hắn ta không giết được cả hai, Lưu Na chết, người còn lại thì bỏ chạy.
Trong lúc hoảng loạn, chắc Viên Tiểu Binh đã gọi điện cho đám người đó hỏi xem nên xử lý thế nào. Đối phương sẽ hỏi, người chết là ai, nếu cô bé bỏ nhà đi, không ai biết cô bé tới đây thì chôn chung với đống xác kia là được. Nhưng khi kiểm tra chứng minh thư trong ví tiền của nạn nhân, Viên Tiểu Binh phát hiện cô bé chính là Lưu Na, mục tiêu mà bản thân định bắt cóc lần này.
Lưu Na lên núi Bạch Vân cùng team building, toàn bộ nhân viên siêu thị Bắc Thủy đều biết. Nếu cô bé biến mất, sáng mai cảnh sát sẽ lục soát núi. Nếu chỉ lục soát núi thì thôi, cứ ném xác xuống vực núi cách xa hồ Vân Mộng là được, cảnh sát phát hiện thi thể thì cũng không thể mò ra mảnh xác dưới hồ Vân Mộng.
Nhưng giờ lại có một nhân chứng bỏ chạy rồi.
Người đó đã thấy cảnh Viên Tiểu Binh ném mảnh xác vào trong hồ Vân Mộng, còn nhìn thấy hắn ta giết Lưu Na. Có lời khai của người đó, cảnh sát không chỉ vớt được mảnh xác dưới hồ mà còn tìm ra thân phận của nạn nhân bị xẻ xác.
Viên Tiểu Binh đã làm hỏng chuyện rồi.
Có lẽ Viên Tiểu Binh còn biết được bí mật của đám người đó nên bọn chúng lập tức quyết định đẩy tội giết người cho Viên Tiểu Binh, sau đó giết người diệt khẩu.
Không chỉ Viên Tiểu Binh, có khi bạn gái hắn là Chu Tú cũng biết gì đó nên chúng định giết luôn cả Chu Tú. Thế là chúng chỉ thị qua điện thoại, bảo Viên Tiểu Binh gom xác của Lưu Na và những mảnh xác chưa kịp chìm xuống hồ về biệt thự tạo hiện trường giả.
Chúng lừa Viên Tiểu Binh để hắn ta cho rằng phòng kín kia là để giá họa cho Chu Tú, sau đó sẽ giúp hắn giết Chu Tú diệt khẩu.
“Chuyện tới nước này cũng hết cách rồi. Mày phải để con Chu Tú chịu tội thay mày, không thì mày ngồi tù mọt gông.” Có lẽ chúng đã khuyên Viên Tiểu Binh như vậy. Hoặc chúng trực tiếp uy hiếp Viên Tiểu Binh: “Đổ tội cho con Tú thì mày và bọn tao mới an toàn. Không thì bọn tao sẽ giết mày, ai cũng hết đường sống rồi.”
Dù thế nào, Viên Tiểu Binh không hề nhận ra ý đồ của chúng với mình mà đồng ý đổ hết tội cho Chu Tú.
Máu giả, chữ máu đều ở trên xe Viên Tiểu Binh. Có lẽ những thứ đó được dùng để đối phó người khác nhưng vừa khéo lại hữu dụng vào lúc này. Còn về bức tranh được tìm thấy trong ngăn bàn của Lưu Na, có thể bọn chúng đã tìm người, hoặc chính Viên Tiểu Binh trà trộn vào trường học nhét vô ngăn bàn.
Tối hôm xảy ra vụ án, Viên Tiểu Binh hành động theo đúng lời dặn của chúng, tới bước này, kế hoạch của chúng đã hoàn thành một nửa. Giờ chúng chỉ cần đợi, đợi Viên Tiểu Binh giết Chu Tú. Đến khi chuyện thành, chúng sẽ ra tay bóp chết con cờ là Viên Tiểu Binh. Dù sao Viên Tiểu Binh chơi bời cờ bạc còn vay nặng lãi, tới lúc đó đẩy cho đám vay nặng lãi hoặc dàn cảnh tai nạn là êm xuôi mọi việc.
Chu Tú và Viên Tiểu Binh là hung thủ giết chết Lưu Na và một nạn nhân chưa rõ thân phận. Sau đó hai người nảy sinh mâu thuẫn, Viên Tiểu Binh giết Chu Tú rồi gặp tai nạn bỏ mạng.
Không có kẻ tình nghi nào để cảnh sát điều tra tiếp.
Kế hoạch vốn dĩ hoàn hảo, nhưng Hứa Từ xuất hiện phá hỏng hết thảy.
Chu Tú không chết.
Nước cờ tới đây thì hỏng bét khiến chúng hết đường xoay trở, để tránh Viên Tiểu Binh tiết lộ thêm nhiều bí mật, chúng đành chọn cách đơn giản thô bạo là giết người rồi tính tiếp. Ngặt nỗi Hứa Từ đã lo chu toàn mọi thứ. Cậu canh chuẩn thời gian gửi tin nhắn cầu tiếp viện cho Kỳ Tang, bảo vệ Chu Tú, bản thân và cả Viên Tiểu Binh.
Có điều cậu không ngờ chỉ còn hai ba phút nữa cảnh sát tới, bọn chúng lại dám ra tay nổ súng bắn chết Viên Tiểu Binh.
Kỳ Tang thở phào, nhìn Chu Tú: “Tạ Kiều có nói lý do anh ta làm thế không?”
Chu Tú nhíu mày, bản thân cô không tin nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: “Anh ấy bảo vì tiền thưởng… anh ấy muốn đòi lại 16 triệu tệ.”
Cũng không biết tại sao, Kỳ Tang bỗng thấy bực mình và tức giận. Một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng làm anh bất an.
Chu Tú nói tiếp: “À anh ấy còn bảo…”
Kỳ Tang: “Bảo gì?”
Chu Tú: “Anh ấy bảo anh là một cảnh sát tốt. Dù tôi có thành nghi phạm nhưng chỉ cần tôi không phải hung thủ, anh cũng sẽ không hàm oan cho tôi…”
Phòng thẩm vấn không còn ai nói chuyện, lặng ngắt như tờ, im ắng tới nỗi nghe rõ tiếng hít thở của bản thân cũng như tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỳ Tang đi tới hành lang, không nhịn được mà rít một hơi hút ba điếu thuốc.
Đây là chuyện rất ít thấy ở Kỳ Tang.
Trong số đội hình sự ở cục cảnh sát thành phố Cẩm Ninh, đội 2 toàn dân nghiện thuốc, khẩu hiệu của họ là: phá vụ án khó nhất, thức buổi đêm mệt nhất, hút thuốc nặng đô nhất. Phòng làm việc lúc nào cũng nặc mùi khói, các đồng nghiệp nữ than trời than đất, thay nhau nộp đơn xin chuyển đội.
Đội 3 của Kỳ Tang lại hoàn toàn ngược lại. Chủ yếu là vì Kỳ Tang yêu cầu nghiêm khắc, một đống quy tắc trên trời dưới đất như không được phép yêu đương, không được hút thuốc.
“Phá án cần gì? Cần logic, cần lí trí! Yêu đương khiến người ta mụ mị, khiến người ta sa lầy, khiến người ta đau khổ! Mới tí tuổi đầu đừng đòi yêu đương, chăm chỉ làm việc cho tôi!”
“Thuốc là cái gì? Hút nhiều ung thư phổi biết chưa? Chúng ta là cảnh sát sao có thể chết sớm hơn tội phạm được? Không ai được hút thuốc!”
Những lời này được truyền ra từ đội ba, nghe đồn là danh ngôn của Kỳ Tang.
Thế là những người xin chuyển đội cũng không muốn tới chỗ Kỳ Tang, đội 1 trở thành điểm dừng chân của họ.
Nói ra thì, Kỳ Tang đặt nhiều quy tắc như vậy cũng có lý do. Vì phó cục Vinh Dũng thích anh như nào thì cục trưởng Trương Vân Phú ghét anh như thế đó.
Đội ba được thành lập vào năm ngoái.
Trước đó trong cục chỉ có hai đội, xét theo lực lượng cảnh sát đúng là cần mở rộng thêm nhưng để hai đội kia cố gồng thì cũng được, nên lúc đó không nhất thiết phải lập đội ba.
Vinh Dũng coi trọng năng lực của Kỳ Tang, đề nghị thành lập đội ba, đồng thời đề cử Kỳ Tang làm đội trưởng. Trương Vân Phú thì phản đối việc này. Theo ông ta tuy năng lực cá nhân của Kỳ Tang ổn nhưng tính cách nóng nảy khó gần, còn hay cố chấp với quan điểm bản thân, giống như một cái gai trong đội vậy, không dạy được.
Người như thế sao có thể quản lý cấp dưới?
Cuối cùng Trương Vân Phú miễn cưỡng đồng ý thành lập đội ba nhưng đồng thời cũng nhét vào đám tay mơ và người mà đội khác không cần như Lý Chính Chính, Bách Xu Vi cho Kỳ Tang, cố ý làm khó anh.
Kỳ Tang không có kinh nghiệm dẫn đội nên đành lập quy tắc nghiêm, ít nhất cũng kiên trì được tới giờ.
Dưới tình huống như vậy, Kỳ Tang rất hiểu lấy mình làm gương, nhiều năm qua vẫn đơn côi lẻ bóng và gần như không hút thuốc trước mặt người khác.
Sống vô cùng khắc kỷ.
Nhưng hôm nay ngực anh thật sự rất khó chịu, hút ba điếu vẫn chưa khuây khỏa.
Anh quyết định tới bệnh viện thăm Hứa Từ.
Bệnh viện thị trấn rất nhỏ, cơ sở vật chất cũng đơn sơ. Bước qua cửa sắt, đi một lúc Kỳ Tang lại lùi về. Anh rẽ sang cửa hàng cạnh phố, mua giỏ hoa quả và một bó hoa tươi. Một tay xách giỏ trái cây, một tay ôm hoa tươi, Kỳ Tang bước vào bệnh viện thị trấn.
Khi đứng trước tòa bệnh viện, anh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe đỗ ở cửa. Đó là một chiếc xe Lamborghini rất sang trọng, hoàn toàn tách biệt với nơi này.
Kỳ Tang nhăn mày, rảo bước tới trước cửa phòng bệnh, chuẩn bị gõ cửa vào thì nghe thấy bên trong có giọng của đàn ông:
“Anh Tạ sao rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”
“Em đã mời bác sĩ Vương tới đây. Bác sĩ ở nông thôn không đáng tin, để bác sĩ Vương khám cho anh. Sau đó chúng ta về bệnh viện thành phố Cẩm Ninh, em cũng đã liên hệ bác sĩ rồi.”
“Phía cảnh sát anh đừng lo, em sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh.”
Ngoài phòng bệnh, Kỳ Tang nhíu mày chặt hơn. Trong phòng bệnh của Hứa Từ có người, hơn nữa còn là một cậu ấm.
Hửm? Lamborghin dưới lầu là của cậu ta sao?
Kỳ Tang tạm thời không vào phòng bệnh.
Anh quay người xuống lầu, trong lòng càng thêm bực dọc, hút thêm hai điếu thuốc nữa. Lúc này anh thấy một chàng trai trẻ cao ráo đẹp trai bước ra từ bệnh viện, ngồi lên chiếc Lamborghin rồi rời đi. Anh im lặng nhìn chiếc xe đó, cuối cùng xoay lưng đến phòng bệnh của Hứa Từ.
Vừa tới hành lang, anh lại gặp một người trẻ tuổi mặc vest, đầu tóc gọn gàng sặc mùi doanh nhân giống với ‘Tạ Kiều’ bước vào phòng bệnh Hứa Từ trước.
Khi tới trước cửa phòng, Kỳ Tang vô thức nghe lén người trong đó nói gì: “Sếp Tạ, tôi gọt táo cho anh nhé. Giờ ăn hay uống nước trước?”
“Anh không sao thật chứ? Nhìn sắc mặt anh… còn khó chịu ở đâu không?”
Kỳ Tang càng bực bội hơn, muốn hút thêm mấy điếu nữa nhưng anh đột nhiên phát hiện mình tới đây để tra án. Anh có đủ lý do để vào phòng bệnh này.
Thế là anh gõ cửa ba tiếng, nói to: “Cảnh sát tới tra án!”
Kỳ Tang đẩy thẳng cửa vào, biểu cảm như thể ‘ông đây to nhất’. Khí thế ngông nghênh ấy lập tức xìu ngang khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt đen láy của Hứa Từ.
Anh vội nhỏ giọng, khóe môi cười mỉm: “Anh Tạ, không phiền anh chứ?”
Cảnh sát tra án, Mạnh Vũ đành phải rời đi.
Trước khi đi còn cảnh giác nhìn Kỳ Tang mấy cái, nói: “Sức khỏe sếp Tạ còn rất yếu, mong anh chú ý đừng sử dụng từ ngữ quá gay gắt làm anh ấy kích động.”
Kỳ Tang hoàn toàn ngó lơ cậu ta. Anh nhìn một vòng, thấy mấy giỏ hoa xnh đẹp và các loại thực phẩm bồi bổ cao cấp ở đầu giường, so sánh với bó hoa và giỏ trái cây anh mua đúng là không thể so được.
Kỳ Tang đặt hai món đó xuống, gãi đầu, ánh mắt dừng ở đĩa hoa quả trên bàn cạnh giường bệnh.
Táo được cắt thành từng miếng nhỏ nhưng có vẻ Hứa Từ vẫn chưa kịp ăn.
Kỳ Tang bốc quả táo từ giỏ trái cây của mình, ngồi trước mặt Hứa Từ gọt táo. Trong quá trình gọt còn không quên đẩy đĩa táo cắt sẵn kia ra chỗ khác.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gọt táo.
Gọt táo xong, Kỳ Tang cắt thành từng miếng, dùng dao gọt hoa quả ghim một miếng đưa tới bên miệng Hứa Từ.
Hứa Từ ngẩng đầu nhìn anh, hé miệng ăn táo.
Kỳ Tang hỏi hắn: “Thấy sao?”
Hứa Từ: “Hơi chua.”
Đặt táo và dao gọt xuống, Kỳ Tang rót cho Hứa Từ cốc nước: “Khụ… thế thì đừng ăn nữa. Lần sau mua loại tốt hơn cho cậu.”
Sau đó Hứa Từ tựa vào thành giường, im lặng nhìn Kỳ Tang.
Kỳ Tang lại hỏi: “Sức khỏe sao rồi? Có bị thương không?”
Hứa Từ lắc đầu: “Không sao, sặc nước, lúc cứu người bị mất sức. Giả bộ bị nặng là vì không muốn tới phòng thẩm vấn.”
Kỳ Tang cười: “Lần này thì thành thật hơn rồi, rõ ràng là giỏi nói dối lắm.
Hứa Từ không tiếp lời, nhận lấy cốc nước Kỳ Tang đưa uống một ngụm, cảm ơn rồi nhìn anh: “Hút thuốc à?”
Kỳ Tang kéo cổ áo lên ngửi: “Hửm? Mùi nặng vậy à? Có làm cậu ngạt không?”
Hứa Từ lắc đầu: “Không. Lâu lâu tôi cũng hút một điếu.”
Kỳ Tang hỏi rất tự nhiên: “Cậu học hút thuốc từ khi nào thế?”
“Biết hút từ cấp ba. Tuổi dậy thì trốn bố mẹ hút.” Hứa Từ trả lời rất nhanh: “Anh hỏi câu này như thể chúng ta quen từ trước rồi vậy.”
Lần này tới Kỳ Tang im lặng.
Qua một lúc anh mới hỏi bâng quơ hỏi: “Người lúc nãy tới thăm cậu là…”
Hứa Từ uống thêm ngụm nước: “Cấp trên và cấp dưới của tôi. Anh gặp người nào rồi?”
“Gặp cả rồi. Cấp trên và cấp dưới của cậu tốt ghê nhỉ, xa vậy cũng tới thăm cậu. Cấp trên thì tôi không nói, cậu quản cấp dưới kiểu gì mà kính trọng cậu thế?” Kỳ Tang hỏi: “Đám nhóc dưới trướng tôi ngày nào cũng đòi trèo lên đầu sếp, mồm đứa nào đứa nấy bén ngót như dao…”
Nghe tới đây, Hứa Từ mỉm cười.
Thấy hắn cười, Kỳ Tang đột nhiên quên mất bản thân định nói gì.
Sau đó anh nghe Hứa Từ nói: “Chắc tại anh dữ quá.”
Kỳ Tang nhếch mày phản bác: “Tôi dữ chỗ nào?”
“Đùa thôi mà.” Hứa Từ nói rất chân thành: “Thực ra do tính cách anh tốt quá, mọi người biết có thể ghẹo anh. Tôi thì khác, chắc họ thấy tôi xa cách.”
Chạng vạng, ánh chiều tà đỏ cam chiếu rực bầu trời ngoài cửa sổ khiến gương mặt tái nhợt của Hứa Từ có thêm sức sống, nụ cười và ánh mắt cũng dịu dàng ấm áp hơn.
Trong một khoảnh khắc, Kỳ Tang nhớ tới Hứa Từ ngồi bên cửa sổ đọc sách trong kí túc xá. Hoàng hôn của tám năm sau chiếu lên hai linh hồn giống nhau tới vậy.
Điều này khiến Kỳ Tang có cảm giác như người trước mắt chưa từng bỏ đi suốt tám năm, cả hai vẫn đứng ở chỗ cũ.
Nhưng sự thật khác xa với cảm giác.
Thời gian để lại dấu ấn trên cả hai người, mọi thứ sớm đã vật còn người mất.
Nhưng… nhưng Kỳ Tang vẫn muốn lại gần người đó.
Chỉ không biết Hứa Từ của bây giờ nghĩ sao.
Buổi tối tám năm trước cậu dung túng, ngầm đồng ý, sa ngã vì uống say…
Hay vì cậu ấy thật sự có thích mình?
Vậy bây giờ thì sao?
Kỳ Tang bỗng dưng nghiêm túc.
Anh chợt hỏi Hứa Từ: “Người giết Viên Tiểu Binh có đặc điểm rõ rệt nào không?”
Hứa Từ lắc đầu: “Đội nón và khẩu trang, chỉ lộ mắt.”
“Viên Tiểu Binh chọc phải đường dây tội phạm nguy hiểm à? Cậu phát hiện từ khi nào? Tại sao không nói với cảnh sát?”
“Phát hiện lâu rồi, còn vì sao không thành thật khai báo là có lý do riêng, không tiện tiết lộ. Tôi cũng cần bảo vệ an toàn cho bản thân.”
“Bức tranh ‘Giết chết bạn, ăn thịt bạn’, cậu không biết thật ư?”
Thấy Hứa Từ không đáp, Kỳ Tang lại nói: “Vậy tôi hỏi câu khác.”
Giọng Kỳ Tang nặng nề hơn: “Tại sao hung thủ nổ súng giết chết Viên Tiểu Binh, nhưng lại tha cho cậu?”
Hứa Từ nhíu mày.
Mặt trời ngả về tây khiến căn phòng tối om, ngay cả biểu cảm của Hứa Từ cũng hoá màu lạnh nhạt. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào đôi mắt thăm dò của Kỳ Tang.
Qua một lúc, Hứa Từ cất giọng vô cảm: “Rất đơn giản, cảnh sát đã đến quá gần, nếu tới hiện trường mà không phát hiện hung thủ sẽ lập tức triển khai phong tỏa, toàn lực truy bắt hung thủ, như thế thì gã khó mà thoát được.”
“Nhưng nếu hiện trường còn lại một kẻ tình nghi thì sẽ khác.”
“Lúc đó tất cả cảnh sát sẽ cho rằng tôi là người nổ súng, đương nhiên sẽ bắt tôi, thẩm vấn tôi, rồi tìm ra chứng cứ để định tội tôi… Việc tôi không phải hung thủ rất dễ tra ra, nhưng dễ tới đâu cũng cần thời gian. Tới khi cảnh sát muốn bắt người thì gã đã cao chạy xa bay rồi.”
Cảnh tượng bên bờ sông lúc đó thật sự rất giống tám năm trước. Cậu là kẻ may mắn sống sót dưới tay bọn giết người, nhưng cũng vì còn sống nên phải nghe những câu:
“Tại sao cậu không chết?”
“Tại sao người chết không phải cậu?”
“Có phải cậu là đồng bọn nên chúng mới tha cho cậu không?”
Hứa Từ biết Kỳ Tang không có ý đó, nhưng nó gợi cho cậu nhớ tới chuyện không vui.
Hứa Từ quay đầu nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ. Đã lâu vậy rồi, cậu vẫn luôn điều tra tập đoàn Thanh Phong nhưng tám năm qua Hoa Bốn Màu im hơi lặng tiếng ở Trung Quốc, không chút tung tích. Đôi lúc Hứa Từ sẽ nghĩ, có khi nào bọn chúng không xuất hiện nữa không?
Khó khăn lắm mới tìm thấy Viên Tiểu Binh có chút liên quan tới bọn chúng, Hứa Từ dốc sức muốn thông qua hắn ta để lần ra manh mối về Hoa Bốn Màu. Chẳng ngờ bọn chúng không những đã trở lại mà còn táo tợn hơn xưa.
Bọn chúng dốc hết vốn liếng trở về thành phố Cẩm Ninh… là định làm gì?
Kỳ Tang cảm nhận rõ Hứa Từ lại trở nên xa cách, anh nhăn mày nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng: “Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ điều tra kỹ hơn. Cậu chú ý an toàn.”
Nét cười trên môi Hứa Từ đã tan không còn bóng dáng.
Cậu chẳng thèm nhìn Kỳ Tang: “Lý do thật sự là vì tôi may mắn. Cảnh sát Kỳ, tôi may mắn mà sống được tới bây giờ chắc do ông trời thấy tôi còn việc chưa hoàn thành.”
Ban đầu Hứa Từ gọi Kỳ Tang là ‘cảnh sát Kỳ’, sau đó đổi thành ‘sếp Kỳ’, giờ đột nhiên biến trở lại, giống như quan hệ giữa họ đã quay về vạch xuất phát vậy.
Kỳ Tang nhạy cảm bắt được điểm này, mày nhăn chặt hơn. Anh cảm thấy khi Hứa Từ nói câu này rất lạ.
Chắc cậu ấy tức giận rồi.
Không, không chỉ tức giận mà còn có cả sự thù ghét.
“Cậu Tạ…”
Kỳ Tang còn định nói gì đó, Hứa Từ đã lạnh lùng đuổi khách: “Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi. Những thông tin mà Viên Tiểu Binh cung cấp cho tôi, tôi sẽ ghi lại rồi nói cho anh.”
Kỳ Tang hiểu, câu mình nói lúc nãy đã làm phật lòng cậu rồi.
Nhưng tại sao?
Kỳ Tang đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đặt tay lên nắm cửa, anh nghe Hứa Từ hỏi: “Chờ chút, tôi muốn hỏi anh một câu.”
Kỳ Tang quay đầu: “Hỏi đi.”
“Anh bảo tôi lúc nào cũng nói dối…” Hứa Từ nhìn thẳng vào mắt Kỳ Tang: “Vậy lúc tôi nói thôn Dũng Tuyền xảy ra chuyện, có người muốn giết Chu Tú, anh không sợ tôi lừa anh à?”
Với Kỳ Tang, đáp án của câu này không cần phải nghĩ.
“Sợ gì chứ? Nếu cậu lừa tôi thì cùng lắm tôi bị đồng nghiệp mắng vài câu, xong việc tôi mời họ bữa cơm là được. Chuyện đó sao so bằng mạng người? Viên Tiểu Binh kia thì thôi, nhưng cứu được cậu và Chu Tú là trách nhiệm và cũng là may mắn của chúng tôi.”
“Nếu 99% là tôi đang lừa anh thì sao?”
“Thì ít nhất còn 1% là thật. 1% đó là mạng người. Tôi sẽ không lấy mạng người ra cược, dù thế nào tôi cũng sẽ thuyết phục cảnh sát địa phương tới cứu người.”
Im lặng một lát, Kỳ Tang quay hẳn người.
Anh đứng dựa vào cửa phòng nhìn vào mắt Hứa Từ, giấu vẻ mặt dưới bóng tối, khó mà đoán được.
“Tuy giờ cậu hỏi tôi… nhưng cậu dám liều mình như thế tức cậu biết chắc chắn tôi sẽ gọi cảnh sát tới, đúng không?”
“Cậu Tạ, liệu tôi có thể nghĩ anh hiểu rõ về tôi và tin tưởng tôi không?”
Mặt trời lặn thêm vài phần.
Sắc trời mờ mịt.
Vẻ mặt Hứa Từ lại ấm áp hơn.
Cậu nhìn Kỳ Tang, cuối cùng vẫn nói ra câu đó: “Cảm ơn anh, cảnh sát Kỳ.”
Biểu cảm của Hứa Từ nhẹ nhõm nhưng Kỳ Tang lại trở nên nghiêm túc.
Anh bước tới trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Hứa Từ: “Chờ chút, tôi còn lời muốn nói.”
Hứa Từ: “Hửm?”
Kỳ Tang nhăn chặt mày, nói như đang dạy dỗ cấp dưới: “Việc cậu làm hôm nay rất nguy hiểm, sau này không được làm bừa như thế nữa.”
“Tôi không quan tâm cậu có điều gì khó nói hay là ‘lý do riêng’ không tiện nói ra, mong cậu tin tưởng cảnh sát. Nếu cậu có nghi ngờ gì thì cảnh sát chúng tôi sẽ giải quyết giúp cậu, đừng có tự kéo bản thân xuống hố!”
“Tự cậu cũng nói cậu sống sót là vì may mắn. Nhưng lỡ hôm nay tên hung thủ bắn vỡ đầu cậu thật thì sao? Cậu còn có thể thản nhiên ngồi đây với tôi không… Lúc nãy cậu tức giận à? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu còn ngồi được ở đây để giận dỗi tôi không?”
Hứa Từ: “…”
Kỳ Tang dùng giọng uy hiếp: “Đừng tưởng không nói gì là xong. Còn làm bừa nữa thì tôi còng cậu lại thật đấy.”
Hứa Từ đáp qua loa: “Cảm ơn lời dạy của cảnh sát Kỳ, biết rồi.”
Tối hôm đó Hứa Từ tới sở cảnh sát thị trấn cho lời khai, sáng hôm sau, người tới đón cậu là Lâm Cảnh Đồng.
Lâm Cảnh Đồng, con trai ruột của chủ tịch tập đoàn Thanh Phong Lâm Hoài Vũ, giám đốc vận hành, giám đốc tài chính, chức vụ chính là CFO. Hắn năm nay mới 26, cấp ba học tại trường Mercersburg, Mỹ, học đại học ở ĐH Duke.
Ngậm thìa vàng ra đời nhưng Lâm Cảnh Đồng không phải công tử bột, lý lịch sạch sẽ, tương lai xán lạn, ngoại hình đẹp trai lịch sự.
Hứa Từ ở nhà nghỉ gần sở cảnh sát, điều kiện khá đơn sơ.
Lâm Cảnh Đồng vừa bước vào đã nhăn mày: “Anh Tạ cả đêm không ngủ nhỉ? Em đã bảo là để em đưa anh tới khách sạn trên huyện rồi.”
Lâm Cảnh Đồng không tới một mình mà dẫn theo cả giúp việc ở nhà tới.
Giúp việc múc cháo bồi bổ từ trong cặp lồng ra bát cho Hứa Từ còn trêu chọc Lâm Cảnh Đồng một câu: “Tối qua ở trên huyện cậu cũng có ngủ ngon đâu, quầng thâm mắt rõ như thế. Mau về nhà ngủ bù đi!”
Từ mối quan hệ của giúp việc và Lâm Cảnh Đồng có thể thấy, hắn là người dễ tính thân thiện. Đúng là hắn không giống con nhà giàu truyền thống hay giám đốc trong ấn tượng của mọi người, mà giống đứa trẻ to xác hơn.
Hắn mặc bộ quần áo thể thao ngồi trong nhà nghỉ đơn sơ, nhiệt tình gọi Hứa Từ: “Anh Tạ, nào ăn cháo đi rồi chúng ta về thành phố Cẩm Ninh.”
Hứa Từ bưng bát cháo: “Phiền sếp Lâm quá, còn ở lại đây. Đáng ra tối qua anh nên về…”
Lâm Cảnh Đồng vội cắt ngang: “Nói bao lần rồi là đừng gọi em thế. Mạng của em là do anh cứu.”
“Biết rồi.” Hứa Từ gật đầu, bình thản nói: “Cảnh Đồng.”
Lâm Cảnh Đồng nở nụ cười: “Thời gian này anh vừa phải xử lý công việc vừa phải đối phó với cảnh sát, vất vả quá. Lần này về nghỉ vài hôm rồi hẵng đi làm. Việc ở công ty không gấp.”
Hứa Từ ngập ngừng: “Việc lần này…”
Nghe tới đây, Lâm Cảnh Đồng bảo giúp việc rời đi, trong phòng chỉ còn hắn và Hứa Từ. Hắn nhìn Hứa Từ với vẻ áy náy: “Chuyện lần này là do em. Là em bảo anh trông chừng anh ta…”
“Anh ta” trong cuộc đối thoại này đương nhiên là chỉ anh trai cùng mẹ khác cha của Lâm Cảnh Đồng, giám đốc điều hành tập đoàn Thanh Phong, Quan Hồng Văn.
Chủ tịch Lâm Hoài Vũ có liên quan tới thế lực của lão K, việc này giấu cả Lâm Cảnh Đồng. Những việc không thể ra ánh sáng ấy của ông ta đều do con trai cả Quan Hồng Văn xử lý. Đây là lý do khiến Lâm Cảnh Đồng cho rằng bố tin tưởng Quan Hồng Văn hơn mình.
Lâm Cảnh Đồng vừa về nước vào công ty như thái tử gia đột nhiên giáng lâm trong mắt mọi người. Rất nhiều người không phục hắn, hắn lại sống trong ám ảnh tất cả mọi người đều là bè phái của Quan Hồng Vũ, nên có đoạn thời gian rất dài hắn không tin ai cả, kể cả Hứa Từ.
Có một lần Hứa Từ và hắn đi công tác ở thành phố lân cận nhưng tài xế đột nhiên đau bụng, thời gian gấp rút không chờ được tài xế khác nên Hứa Từ đành làm tài xế thay.
Ra khỏi công ty là tới cửa vào đường cao tốc, vừa vào cao tốc thì phát hiện phanh xe bị hỏng.
Lâm Cảnh Đồng hoảng hốt, Hứa Từ bình tĩnh bảo hắn gọi 110 để cảnh sát giao thông nhanh chóng ra quân mở một con đường xanh, xử lý các chướng ngại ven đường và bảo các xe khác nhường đường, thông báo cho trạm thu phí mở một đường riêng. Cũng chính Hứa Từ là người bình tĩnh phối hợp với cảnh sát đi lên đường xanh, giữ tốc độ xe, sau khi vào khu khẩn cấp thì thả ga, từ từ kéo phanh để dừng xe lại.
Khoảnh khắc cuối cùng thì có xe không nghe chỉ huy mà lao tới đường khẩn cấp. Để tránh đụng xe, Hứa Từ chỉ đành bẻ lái tông vào lan can bên cạnh. Lúc đó xe vọt không nhanh, làm vậy sẽ không gây nguy hiểm cho người ở trên xe, Hứa Từ còn nhanh tay bẻ lái để ghế lái tông vào lan can, cố gắng bảo vệ Lâm Cảnh Đồng.
Sau việc đó, Hứa Từ bị thương ở đầu, vào ICU quan sát vài ngày, Lâm Cảnh Đồng chỉ bị thương nhẹ. Từ đó, cậu nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Lâm Cảnh Đồng. Đương nhiên Lâm Cảnh Đồng có nghi ngờ việc này có liên quan tới Quan Hồng Văn. Mình mà chết thì gã có thể thừa kế toàn bộ tập đoàn.
Nhưng hắn không công khai mà chỉ âm thầm điều tra.
Hắn từng nhắc Hứa Từ nếu phát hiện manh mối liên quan tới thế lực ngầm của bố hắn thì Hứa Từ nhớ để ý giúp hắn, tiến hành điều tra. Nên lần này trước khi Hứa Từ tới thôn Dũng Tuyền đã gửi tin nhắn cho Lâm Cảnh Đồng, bảo rằng Chu Tú biển thủ công quỹ là vì bạn trai cờ bạc. Mà người lừa tiền của bạn trai cô ta hình như có liên quan tới thế lực đó.
Lâm Cảnh Đồng dặn cậu phải hết sức cẩn thận điều tra, nhưng không ngờ lại dính líu tới vụ án giết người.
“Chuyện lần này là do em suy nghĩ chưa chu toàn. Em không ngờ bọn chúng dám nổ súng công khai trên địa bàn tỉnh Vân Hải.” Lâm Cảnh Đồng nhăn nhó, thấy hơi khó hiểu: “Bố em đúng là… đúng là… Nhưng em thật sự muốn biết ông ấy và Quan Hồng Văn tính làm gì. Không chỉ vì lợi ích của một mình em mà còn vì…”
Hứa Từ lặng lẽ đánh giá Lâm Cảnh Đông: “Tôi hiểu. Cậu cho rằng thời đại của họ đã qua rồi. Lỡ họ dẫm phải mìn thì cậu và cả tập đoàn Thanh Phong sẽ bị liên lụy. Cậu đang nghĩ cho đại cục.”
Lâm Cảnh Đồng: “Đúng! Ý em là thế!”
Im lặng một lúc, Hứa Từ nhìn hắn nói: “Những chuyện đó cậu không cần tham gia. Tôi nghĩ đây là bố cậu muốn bảo vệ cậu. Lỡ ông ấy xảy ra chuyện thì trong nhà ít nhất còn có một người sạch sẽ để kế thừa tập đoàn, nhưng tôi cho rằng cậu có quyền được biết. Chỉ có như vậy… cậu mới giúp được họ, giúp họ dừng bước kịp thời.”
Chuyện Lâm Hoài Vũ làm toàn trong tối, lỡ ngày nào đó ông ta và Quan Hồng Vũ nóng đầu làm ra những chuyện như giết người, chuyển hàng hoặc cấu kết gì đó. Lâm Cảnh Đồng biết trước cũng tốt, có lẽ còn khuyên được một hai câu tránh để họ tội càng thêm tội.
Đây là ý mà Hứa Từ muốn biểu đạt.
Lâm Cảnh Đồng vội nói: “Đúng. Em sẽ không hùa theo bọn họ. Nếu em biết trước gì đó thì mới chuẩn bị được. Không thì cả tập đoàn sẽ bị họ hủy hoại mất!”
“Ừ. Cậu là đứa trẻ ngoan.”
Hứa Từ nói câu này rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại khẽ đặt một dấu chấm hỏi.
Nhà họ Lâm có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nếu bố xảy ra chuyện thì tập đoàn cũng gặp nạn, dư luận ùa tới, cổ phiếu tụt giảm, đối ác tránh xa… Lâm Cảnh Đồng sẽ bảo vệ bản thân như nào?
Đạo lý này đương nhiên Lâm Cảnh Đồng không hiểu. Hắn muốn biết việc mà bố làm, mục đích thật sự chắc là vì muốn đá Quan Hồng Văn ra, để bản thân trở thành thái tử gia thật sự.
Lâm Cảnh Đồng thở dài: “Em lực bất tòng tâm thôi. Cũng trách em ra đời muộn hơn anh ta mười năm. Anh ta vào tập đoàn sớm hơn em, quá nhiều tân tín trong đó. Những người đứng về phía em như anh cũng phải chịu thiệt theo em.”
Hứa Từ nghiêm túc nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Lựa chọn tin tưởng ai là quyết định của tôi. Tôi cũng tin vào phán đoán của bản thân. Cậu phù hợp với vị trí đó hơn. Chủ tịch là một doanh nhân rất quyết đoán, nhưng đã không còn bắt kịp thời đại nữa. Còn về Quan… anh ta không được.”
Lâm Cảnh Đồng nở nụ cười tự đáy lòng: “Anh Tạ, em chỉ có thể tin anh thôi. Năm đó nếu như em học ở Đại học Tây Bắc thì có nào sẽ gặp anh sớm hơn không? Anh thích Chicago không?”
Hứa Từ lắc đầu cười: “Lúc đó cậu mới bao tuổi? Hạng mục đó của tôi cũng chỉ có một năm, học xong là về Trung Quốc rồi.”
Lâm Cảnh Đồng bưng bát cháo đặt lên tay Hứa Từ: “Được rồi, còn nói nữa thì cháo nguội mất. Ăn trước đi đã, ăn xong chúng ta về thành phố Cẩm Ninh. Xe của anh anh đừng lo, tìm tài xế đưa đi kiểm tra, không có vấn đề gì thì tài xế sẽ lái về cho anh.”
Kỳ Tang cũng ngủ lại một đêm trong nhà nghỉ gần sở cảnh sát.
Sau khi đọc kĩ tài liệu và nói chuyện với cảnh sát địa phương, sáng sớm hôm sau Kỳ Tang về cục cảnh sát thành phố để họp. Phía sau vụ án xẻ xác còn liên quan tới đường dây tội phạm khác.
Hung thủ giết chết Lưu Na cơ bản có thể xác nhận là Viên Tiểu Binh, nhưng manh mối đằng sau vẫn chưa được liền mạch. Giờ Viên Tiểu Binh đã chết không thể lấy lời khai, đẩy thẳng trách nhiệm lên người hắn ta thì không đủ thuyết phục.
Ngoài ra, Lưu Na có liên quan gì tới thác nước Tử Thủy? Cô bé được mọi người nhận xét khác nhau rốt cuộc có bộ mặt thật thế nào? Bạn học của Lưu Na rốt cuộc là ai? Hai người cùng gặp phải hung thủ, vì sao người chết lại là Lưu Na? Lưu Na còn có ấm ức gì, còn có lời gì chưa kịp nói?
Người chết thì không thể mở miệng.
Chỉ có cảnh sát mới giúp cô bé tìm ra sự thật.
10 giờ sáng, tại phòng họp cục cảnh sát thành phố, người phụ trách vụ án này của đội ba họp bàn về tiến triển mới nhất.
Hôm qua đội trục vớt vớt được hai vali dưới hồ Vân Mộng, còn phát hiện ba cái cái bao tải chứa đá cùng một phần xác và xương. Mảnh xác trong nhà tắm biệt thự quá ít, không thể phán đoán trên người nạn nhân xảy ra chuyện gì. Thông qua trục vớt ngày hôm qua mới phát hiện, cái xác này đúng là được ‘xẻ’ hoàn toàn: toàn bộ phần mềm của cơ thể đều bị cắt ra, xương cũng trong trạng thái phân ly.
Tăng ca cả một đêm, đội pháp y đã ghép lại thành hình người: trừ đầu. Không vớt được đầu nạn nhân dưới hồ Vân Mộng.
Nhưng đây đã cung cấp đủ thông tin rồi.
Dựa theo xương chậu có thể phán đoán nạn nhân là nữ, tuổi từ 20 tới 25, cao khoảng 1m6. Phần xương ngực nạn nhân có vết gãy, phán đoán là vết thương trí mạng, nạn nhân chết vì màng tim tắc nghẽn, hung khí là một con dao ngắn.
Không kịp tới phòng giải phẫu, Kỳ Tang nhận ảnh chụp từ phía Cung Niệm Từ.
Đã ghép xong xương, cơ thể thiếu đầu nằm trên bản giải phẫu, nội tạng và mô mềm khác được ngâm trong formalin.
Phóng ảnh lên máy chiếu phòng họp, Kỳ Tang chỉ: “Có suy đoán gì không?”
Lý Chính Chính cảm thán: “Chậc… phải hận tới mức nào nhỉ? Giết người còn băm vằm ra, đang trút giận sao?”
Kỳ Tang tạm chưa phát biểu ý kiến, hỏi Cung Niệm Tử: “Ngoài vết thương trí mạng, trên xương còn vết thương nào khác không? Hoặc thông qua các mô mềm khác có tìm được vết thương nào nữa không?”
Cung Niệm Từ lắc đầu: “Theo phán đoán hiện tại, nạn nhân không còn vết thương nào khác.
Suy tư một lúc, Kỳ Tang nói: “Nếu xẻ xác vì hận thù thì có rất nhiều cách xử lý thi thể, ví dụ như dùng dao băm vằm. Nhưng thi thể này được cắt rất gọn gàng, không đơn giản chỉ là xả giận. Hơn nữa cũng không thấy dấu vết ngược đãi nào…”
“Theo tôi, hung thủ xử lý thư thể như thế là vì muốn che giấu thân phận của nạn thân.”
Bách Xu Vi hỏi: “Sao lại nói thế?”
Kỳ Tang chỉ vào một mô mềm trên máy chiếu: “Mọi người nghĩ xem nếu toàn bộ thi thể chìm xuống hồ, giờ đang là mùa hè, tốc độ vi khuẩn sinh sôi trên mô mềm vô cùng nhanh… vậy sẽ xảy ra chuyện gì?”
Dường như nhớ tới hồi ức không hay nào đó, Bách Xu Vi hơi buồn nôn. Cô nghĩ mà còn sợ, vỗ ngực nói: “Xác chết trương phình!”
“Đúng, thi thể chìm dưới hồ rất dễ xảy ra hiện tượng xác chết trương phình, tới lúc đó sẽ nổi lên mặt nước, dễ bị phát hiện. Hung thủ lóc mô mềm ra khỏi xương là để tránh chuyện này, chứng tỏ hung thủ có hiểu biết về kiến thức chuyên ngành.”
Kỳ Tang nói ra những suy luận liên quan tới đường dây tội phạm đứng sau muốn giá họa cho Chu Tú: “Tôi nghĩ tối đó khi bị Lưu Na bắt gặp, Viên Tiểu Binh đã ném phần lớn xác vào trong hồ, không thể nào vớt lên được nữa nên đành giết Lưu Na diệt khẩu.”
“Còn về đám người kia, chúng lên kế hoạch đổ tội cho Viên Tiểu Binh và Chu Tú, nhằm phá rối suy luận của cảnh sát.”
“Bọn chúng không hy vọng cảnh sát biết tối đó hồ Vân Mộng đã xảy ra chuyện gì. Mục đích cuối cùng của chúng là không để chúng ta vớt xác dưới hồ lên, sau đó lần theo manh mối điều tra thân phận của nạn nhân.”
Lý Chính Chính nghe mà lạnh sống lưng: “Đám người đó làm nhiều việc như thế chỉ để giấu thân phận của nạn nhân. Vậy chứng tỏ nạn nhân là người rất quan trọng! Điều tra ra sẽ biết được bí mật đằng sau!”
“Đúng vậy.” Kỳ Tang gật đầu: “Sáng nay tôi nhận được điện thoại của phó cục Vinh, liên quan tới đường dây tội phạm tàng trữ súng, bên phía tỉnh rất coi trọng, chắc sẽ kết hợp điều tra với vụ án cũ nào đó. Vụ án xẻ xác sẽ được chuyển lên cho tỉnh. Chúng ta chỉ cần cố gắng cung cấp toàn bộ thông tin đã phân tích ra là được. Nhưng vụ án Lưu Na vẫn do chúng ta xử lý… đã tìm được bạn học của cô bé chưa?”
Vệ Phàm: “Tìm được rồi, cô bé đó tên Sài Nhiễm Huyên, do bệnh nên nghỉ học, lâu rồi không tới trường. Tôi đã gọi điện cho bố mẹ cô bé nhưng bọn họ cúp máy, chắc đang che giấu gì đó.”
Kỳ Tang nhìn Lý Chính Chính: “Phía tài xế thì sao?”
Lý Chính Chính đáp: “Hỏi được rồi, người đó là tài xế xe công nghệ, 9 tới 10 giờ thứ sáu hôm đó, anh ta đón một cô gái từ khu Hoàn Đảo tới tòa 01 biệt thự Phượng Hoàng, núi Bạch Vân, anh ấy nói cô gái đó mang theo một chiếc vali rất nặng.”
“Sau khi đối chiếu thông tin với Vệ Phàm, tôi cho tài xế xem ảnh xác nhận, cô gái được đón chính là Sài Nhiễm Huyên!”
“Tôi nghĩ… Sài Nhiễm Huyên vừa khéo xuống núi bằng con đường có camera bị hỏng nên chúng ta mới không thấy cô bé trong camera.”
Chuyện tới nước này, sự thật đã gần như sáng tỏ…
Đầu tiên Lưu Na cùng nhân viên siêu thị Bắc Thủy tới biệt thự Phượng Hoàng núi Bạch Vân. 11 giờ khuya Sài Nhiễm Huyên mới tới, cô bé đưa vali cho Lưu Na ở cửa, còn bản thân không vào.
Gần 12 giờ, Lưu Na cãi nhau với Khương Tuyết xong thì mang theo hai chiếc vali rời khỏi biệt thự Phượng Hoàng, cùng với Sài Tiểu Nhiễm đang chờ bên ngoài tới homestay Vân Thuỷ Gian.
Hai người chọn đường tắt cách xa đường chính, lúc ngang qua hồ Vân Mộng thì gặp phải Viên Tiểu Binh đang vứt xác trong hồ. Cuối cùng Lưu Na bị giết, Sài Nhiễm Huyên bỏ chạy.
Kỳ Tang lại hỏi Vệ Phàm: “Sài Tiểu Nhiễm này… người nhà cô bé có tỏ vẻ không thích Lư Na hay nói cô bé chết là đáng không?”
Vệ Phàm lắc đầu: “Không có, nhưng em báo mình là cảnh sát muốn tìm Sài Nhiễm Huyên thì người nhà cô bé lập tức cúp máy.”
“Phía bạn học thì sao?” Kỳ Tang hỏi tiếp: “Ai cũng ghét Lưu Na… vậy họ nói gì về Sài Nhiễm Huyên? Lý do Sài Nhiễm Huyên cũng lên núi Bạch Vân là gì? Có manh mối liên quan không?”
Lưu Na lên núi Bạch Vân là vì muốn tới thác Tử Thủy cầu nguyện.
Vậy Sài Nhiễm Huyên thì sao? Cô bé cũng muốn cầu nguyện à?
Tại sao cô bé lại đi cùng Lưu Na? Hay là Lưu Na bị tất cả bạn học ghét, chỉ có người bạn duy nhất là Sài Nhiễm Huyên?
Về câu hỏi của Kỳ Tang, Vệ Phàm trả lời: “Sài Nhiễm Huyên cũng bị mọi người ghét. Rất nhiều người nói cô bé độc ác, dựa theo miêu tả của bạn học thì cô bé và Lưu Na không phải bạn thân.”
Kỳ Tang nhăn mày: “Giờ Sài Nhiễm Huyên ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân số một, cô bé đang trong bệnh viện.” Vệ Phàm nói.
Giờ cách sự thật chỉ còn Sài Nhiễm Huyên bí ẩn này thôi.
Nếu sức khỏe cô bé không tốt, không tiện tới cục cảnh sát thì tới bệnh viện lấy lời khai là việc phải làm. Nhưng trước đó tốt nhất nên điều tra rõ tính cách, thói quen, mối quan hệ với Lưu Na thì mới lên kế hoạch và phương hướng rõ ràng được.
Vì thế, phòng họp lại tiếp tục triển khai thảo luận.
Lý Chính Chính đột nhiên có một suy nghĩ.
Cậu ta gãi đầu, nhìn Kỳ Tang nói: “Sếp, có khi nào…”
“Tối thứ sáu tuần trước, đúng là Lưu Na và Sài Nhiễm Huyên bắt gặp Viên Tiểu Binh ném xác. Nhưng chưa chắc họ đã biết Viên Tiểu Binh đang làm gì, dù sao những mảnh xác đó cũng ở trong bao tải, nhìn từ bên ngoài thì không rõ được… vậy thì lý do Viên Tiểu Binh xông lên giết người…”
“Có khi nào hai người họ đang đi thì cãi nhau, rồi Sài Nhiễm Huyên đẩy Lưu Na xuống hồ không?”
Khi suy luận theo lối này, Bách Xu Vi bỗng mở to mắt: “Tôi thấy có khả năng lắm. Hai người Sài Nhiễm Huyên và Lưu Na tính cách ác độc, cãi nhau nên động tay động chân là điều có thể xảy ra. Để tránh bị phát hiện, Viên Tiểu Binh quát lớn đuổi họ đi nhưng Sài Nhiễm Huyên bất cẩn đẩy Lưu Na xuống hồ rồi bỏ chạy.”
“Viên Tiểu Binh không chắc Sài Nhiễm Huyên biết hắn đang làm gì không, cộng với việc lo sợ bản thân bị coi là hung thủ giết chết Lưu Na nên hắn gọi điện cho đám người kia xin ý kiến… rồi mới xảy ra những chuyện sau đó?”
Vệ Phàm cũng đồng ý với suy đoán của hai người: “Em nghĩ Sài Nhiễm Huyên có vấn đề. Không thì tại sao cô bé còn sống mà phải trốn? Nên báo cảnh sát ngay mới đúng chứ! Bạn học chết mà không chịu báo cảnh sát… liệu có phải vì bản thân mới là hung thủ không?”