Không Tìm Được Em

Chương 12: “Sự thật, sự giả, phán đoán.”




Cuộc thẩm vấn Khương Tuyết vẫn đang tiếp tục

Trong phòng quan sát, Kỳ Tang nhận được một tin tức mới.

Thành viên trinh sát đội ba kiểm tra điện thoại của Khương Tuyết thì phát hiện vào 11h46 tối thứ sáu, Khương Tuyết có book một phòng ở homestay Vân Thuỷ Gian trên app, cách biệt thự Phượng Hoàng khoảng 1,5km, gần đỉnh núi Bạch Vân.

Kỳ Tang nhanh chóng ra hiệu cho Bạch Xu Vy qua micro, bảo cô hỏi Khương Tuyết.

Về việc này, Khương Tuyết trả lời nhát gừng: “Không, tôi không có book, tôi book phòng làm gì chứ?”

Cô ta nghĩ rồi bổ sung: “Tôi biết rồi, Na Na tự book đúng không? Con bé lục ví tiền của tôi nên thấy CMND… nó biết chuyện của tôi và bố nó, không muốn ở lại biệt thự với tôi nên nửa đêm ra ngoài book phòng…”

Cô ta thở dài, nói tiếp: “Nếu tối đó homestay trên núi Bạch Vân kín phòng thì con bé đã không chạy ra ngoài, càng không bị giết…”

Bách Xu Vy nhăn mày hỏi: “Lời của chị là sao? Nếu tối đó homestay trên núi Bạch Vân kín phòng thì Lưu Na nên về nhà, chứ sao cứ phải ở trên núi?”

Khương Tuyết đáp: “Lúc trong phòng làm việc, con bé cầm tờ hành trình hỏi tôi có thể dẫn nó theo không. Một là vì nó sắp vào cấp ba, áp lực nhiều nên muốn đi chơi, hai là có vẻ nó rất thích cái thác nước Tử Thủy, hỏi tôi cầu nguyện ở đó linh lắm à… Nên tôi nghĩ nó chỉ không muốn ở chung phòng với tôi thôi, chứ vẫn muốn tới coi thác nước Tử Thủy.”

Kỳ Tang nói qua micro: “Hỏi Khương Tuyết tại sao Lưu Na phải dùng điện thoại cô ta để đặt phòng mà không dùng của mình.”

Bách Xu Vy hỏi lại câu hỏi của Kỳ Tang.

Khương Tuyết cân nhắc: “Có lẽ con bé thiếu tiền. Sau khi biết nó bị trầm cảm, tôi đã nói cho bố nó biết, bố nó giảm tiền tiêu vặt của nó xuống, điện thoại cũng không cài thẻ ngân hàng gì cả… sợ nó nghĩ quẩn chạy đi đâu đó du lịch rồi tự sát, hoặc mua mấy thứ thuốc linh tinh.”

Trong phòng giám sát, màn hình chiếu hắt lên gương mặt của Kỳ Tang. Đôi mắt đào hoa vốn thâm tình lại bị công việc hình sự nhiều năm mài giũa thành sắc bén, dường như mọi lời nói dối đều không thoát được đôi mắt này.

Sơn Khang ngồi cạnh anh ngáp dài: “Sếp, sao anh càng thức đêm càng tỉnh táo thế?”

Kỳ Tang nói sâu xa: “Cậu còn trẻ, thức thêm vài năm là hiểu.”



“Em không đột quỵ chết thật chứ?”

“Thì ráng luyện, luyện thức khuya tới khi tội phạm đột quỵ chết trước mình.”

“…”

“Giúp tôi úp gói mì, thêm hai cái xúc xích.”

“Một vị gà một vị bò?”

“Cậu hiểu anh quá rồi.”

Sơn Khang chạy đi úp mì, Kỳ Tang tiếp tục quan sát phòng thẩm vấn.

11h46 tối thứ sáu, Lưu Na dùng điện thoại của Khương Tuyết book phòng tại homestay Vân Thuỷ Gian trên đỉnh núi Bạch Vân. Sau khi cãi nhau với Khương Tuyết thì Lưu Na rời biệt thự.

Mà thời gian tử vong của cô bé là từ 0 giờ tới 1 giờ sáng.

Rất có thể cô bé đã bị sát hại trên đường từ biệt thự Phượng Hoàng tới homestay Vân Thuỷ Gian.

Sơn Khang nhanh chóng bê bát mì về.

Kỳ Tang giơ điện thoại nhìn cậu ta: “Lúc nãy tôi đã kiểm tra, từ biệt thự Phượng Hoàng tới Vân Thuỷ Gian có ba tuyến đường chính. Những hồ, đầm nước trên ba tuyến đường này tôi đã đánh dấu trên bản đồ gửi cho cậu rồi, cậu giúp tôi chạy qua chỗ pháp y nói cho Cung Niệm Từ, bắt đầu so sánh từ những chỗ này trước, rất có thể sẽ tìm thấy nơi Lưu Na rơi xuống nước, sau đó xác nhận tuyến đường tối hôm đó của cô bé.”

“Tôi sẽ liên lạc với Vương Thần của bên phân cục, xác nhận xem còn đầm nước nào không hiện trên bản đồ không, có tin tức mới tôi sẽ báo cho bên pháp y.”

Cuộc thẩm vấn của Khương Tuyết kết thúc, tiếp theo tới lượt Chu Tú.

Ảnh từ camera giám sát, hồ sơ ở khu thắng cảnh, nhật kí cuộc gọi, chứng cứ dùng tiền công ty do “Tạ Kiều” cung cấp cùng với khẩu cung của Vương Nguyệt…

Đối diện với đống chứng cứ như núi này, Chu Tuyết không thể không thừa nhận: đúng là cô ta dùng tiền của công ty, bạn trai cô ta Viên Tiểu Binh nợ cờ bạc nên muốn bắt cóc Lưu Na tống tiền bố cô bé, Lưu Lực Hành.

Chu Tú không biết chuyện Lưu Na bị cắt tiền tiêu vặt. Trong mắt cô ta, Lưu Na là tiểu thư nhà giàu, bố bận, ít có thời gian chăm sóc nên dùng tiền bù đắp.

Lưu Na thích guitar, muốn có một chiếc guitar thủ công ở nước ngoài, giá gần trăm vạn. Bố cô bé tính mua nhưng tự cô bé thấy đắt quá nên thôi.

Chu Tú nhát gan không dám làm như những tên bắt cóc khác liên hệ với Lưu Lực Hành đòi tiền, tránh cho Lưu Lực Hành báo cảnh sát, cô ta bảo Viên Tiểu Binh uy hiếp Lưu Na, ép cô bé gửi Wechat cho bố, lấy lý do muốn mua guitar để ông ta chuyển tiền.

“Theo kế hoạch thì tôi không lộ mặt, chủ yếu để Viên Tiểu Binh dọa nạt uy hiếp Lưu Na, nhưng anh ấy bảo với Lưu Na rằng mình chỉ vay tiền thôi, sau này chắc chắn sẽ trả lại. Chúng tôi không hề muốn làm lớn chuyện…”

Chu Tú tái mặt nhìn cảnh sát: “Nhưng chúng tôi còn chưa kịp làm gì Lưu Na đã chết rồi! Tôi… tôi thật sự không biết sao nó lại chết! Tôi với Tiểu Binh không phải hung thủ!”

Người phụ trách thẩm vấn lần này là Lý Chính Chính, người ghi chép đổi sang Bách Xu Vy.

Lý Chính Chính nghiêm mặt, hỏi Chu Tú: “Viên Tiểu Binh giờ ở đâu?”



“Anh ấy đi kiếm tiền giúp tôi rồi! Nhưng hai ngày nay tôi không liên lạc được với anh ấy. Có thể… có thể anh ấy đã về quê, vay tiền họ hàng.”

Chu Tú vốn sốt ruột giải thích giúp Viên Tiểu Binh, nhưng nói tới đây cô ta như hiểu ra điều gì mà mặt trắng không còn miếng máu.

“Chắc… chắc anh ấy không bỏ chạy đâu nhỉ… dù sao người dùng tiền công ty là tôi. Giờ không trả được tiền… người ngồi tù cũng là tôi. Anh ấy… anh ấy bỏ rơi tôi…”

Lý Chính Chính nhăn mày, suy nghĩ kế sách thẩm vấn, bên tai truyền tới tiếng Kỳ Tang: “Hỏi cô ta có phải Viên Tiểu Binh từng đánh cô ấy không. Sao cô ta lại chịu đựng.”

Lý Chính Chính làm theo. Mày Chu Tú nhăn sâu hơn, từ tốn giải bày: “Lương tháng của tôi chỉ có 4100. Tiền thuê nhà là 1200, gửi cho bố mẹ 1500, muộn vài ngày là họ sẽ tới công ty tôi làm ầm ĩ… bố mẹ tôi, em trai tôi là quỷ hút máu… trừ tiền bảo hiểm ra thì tôi còn bao nhiêu chứ?”

“Tôi sống không quá cực nhưng cũng chẳng sung sướng gì. Quần áo rẻ tiền, cơm canh đạm bạc, sống hôm nay chẳng biết ngày mai… chỉ có Tiểu Binh mới khiến tôi cảm thấy cuộc sống này vẫn còn chút hy vọng.”

“Tính anh ấy không tốt, xỉn vào là quậy nhưng nếu anh ấy có một trăm tệ thì sẽ cho tôi một trăm tệ. Tôi tới tháng, anh ấy đạp xe mấy chục phút để đưa nước đường đỏ cho tôi. Anh ấy… anh ấy rất tốt với tôi…”

“Anh ấy còn đẹp trai, nhìn mặt anh ấy thôi là tôi thấy vui rồi. Tôi thật sự rất muốn gả cho anh ấy…”

Kể tới đây, có lẽ biết mình đã bị vứt bỏ nên Chu Tú nghẹn ngào không nói được nữa.

Lý Chính Chính ngồi nghe mà như xịt keo.

Tới thằng côn đồ cờ bạc rượu chè như Viên Tiểu Binh còn được gái yêu sâu đậm, mình thì ế chổng mông?

“Nếu anh ta thật sự tốt với cô thì sẽ không bắt cô phạm tội, càng không bỏ cô vào lúc này. Cô tự nói rồi đấy, giờ lớn chuyện anh ta vứt bỏ cô ngay, mấy cái quan tâm nhỏ nhặt anh ta làm cho cô khi trước đâu có khó khăn gì, cũng chẳng chứng tỏ anh ta thật lòng yêu cô.”

Bên tai Lý Chính Chính vọng lên lời của Kỳ Tang.

Dù Lý Chính Chính thấy nói vậy với Chu Tú đang sụp đổ sao tàn nhẫn quá, nhưng vẫn lặp lại y lời Kỳ Tang.

Quả nhiên Chu Tú không chịu được, cô ta thút thít chuyển sang gào khóc.

“Khụ… sếp ơi…” Lý Chính Chính nhỏ giọng nhắc nhở.

“Để cô ta khóc. Khóc xong tiếp tục thẩm vấn. Sau khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ thì sẽ nói lời thật lòng.” Kỳ Tang chẳng chút xót thương: “Tới lúc rồi, tối thứ sáu hôm đó cô ta làm gì, nhìn thấy gì, sáng thứ bảy trong quá trình phát hiện thi thể, bảo cô ta tường thuật lại. Ngoài ra…”

“Bảo cô ta thử liên lạc với Viên Tiểu Binh. Kế hoạch bắt cóc chưa bắt đầu mà Lưu Na đã chết, coi như bọn họ vô tội. Nếu Viên Tiểu Binh không làm gì sai trái thì đâu cần phải trốn.”

“Nếu Chu Tú tiếp tục che giấu tung tích của gã, gã nhất quyết không chịu lộ diện… chúng ta có thể xin lệnh bắt giữ.”

Nếu hung thủ là người lạ không liên quan tới người trong biệt thự, sau khi hắn giết chết Lưu Na, không lý do gì phải mang cô bé về lại biệt thự. Trừ phi hắn có dính líu tới người trong biệt thự, ví dụ như Chu Tú.

Tối thứ sáu tuần trước, hung thủ xử lý mảnh xác trên núi Bạch Vân, vừa hay bắt gặp Lưu Na chạy ra ngoài vì cãi nhau với Khương Tuyết nên giết người diệt khẩu, có phải là Viên Tiểu Binh không?

Ban đầu Kỳ Tang từng gạt bỏ khả năng hai người hợp tác gây án, Chu Tú không có động cơ giết Lưu Na, mà cô ta còn phải van nài Lưu Na, cầu mong đòi được tiền từ cô bé để tránh kiếp ngồi tù. Đồng thời, chắc chắn cô ta cũng không để Viên Tiểu Binh làm vậy.

Khả năng duy nhất là Viên Tiểu Binh giấu Chu Tú giết người, Chu Tú không thể không che giấu giúp hắn ta. Nhưng nếu Chu Tú bị bạo hành, chắc hẳn cô ta phải hận Viên Tiểu Binh, sẽ không giúp hắn ta che giấu. Hơn nữa Lưu Na chết rồi, tiền cũng không đòi được, sao cô ta phải phạm thêm tội để bản thân ngồi tù thêm mấy năm chứ?



Mà giờ xem ra Chu Tú chỉ biết yêu đương, bị Viên Tiểu Binh lừa thảm. Tình huống Kỳ Tang loại trừ đầu tiên ngược lại trở thành khả năng gần với chân tướng nhất.

Nếu đây là chân tướng thì chỉ còn một vấn đề duy nhất: sao bọn họ chuẩn bị chữ máu và máu giả?

Ngoài ra, nếu hung thủ giết Lưu Na rồi tạo hiện trường giả tại phòng tắm biệt thự, bố trí mọi thứ như một vụ giết người được lên kế hoạch từ trước…

Bức tranh có chữ “Xie” kia lại được đặt trên bàn học của Lưu Na.

Kỳ Tang vội gọi điện cho đội kĩ thuật: “Điều tra camera giám sát xung quanh trường học của Lưu Na vào thứ bảy tuần trước, xem xem có thể tìm ra người nào giống Viên Tiểu Binh không.”

Trong biệt thự dành cho quản lý cấp cao của tập đoàn Thanh Phong, Hứa Từ đang ngủ say trên giường bị tiếng chuông đặc biệt đánh thức.

Tiếng chuông này cậu đặt riêng cho một người, tên Bình An.

Bây giờ phóng viên giám trà trộn vào tập đoàn tội phạm làm gián điệp ngày càng ít, Bình An là một trong số đó. Hứa Từ quen anh ta ở Myanmar, lúc đó anh ta làm gián điệp điều tra tại một nhóm buôn người.

Hứa Từ nhanh chóng bắt điện thoại, giọng không chút mệt mỏi: “Có kết quả rồi?”

“Ừ. Bạn trai của Chu Tú tên Viên Tiểu Bình, có rất nhiều thông tin liên quan tới hắn ta, giờ tôi gửi cho cậu.”

Bình An nói: “Còn một chuyện nữa, theo camera mà tôi lén lắp, Chu Tú không hề trở về. Có phải cô ta bị cảnh sát bắt đi rồi không?”

Hứa Từ vừa mặc quần áo vừa đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Giờ tôi tới nhà cô ta tìm manh mối, anh giúp tôi quan sát camera, có người tới thì báo ngay cho tôi.”

“Những chuyện này… sau này cậu có giải thích được không?” Bình An trêu đùa: “Đừng có càng lúc càng quá mức.”

Hứa Từ mặt vô cảm: “Anh có hối hận không?”

Bình An cười: “Đương nhiên không. Làm đi.”