Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 73: Đấu với Lôi Thiên Long




Chương 73: Đấu với Lôi Thiên Long

Chương 73: Đấu với Lôi Thiên Long

Doãn Nguyệt không có dẫn Võ Huyền đến lớp học mà dẫn hắn đến thẳng nơi luyện tập của học viện.

Khi hai người đi đến chỉ có lác đác vài học viên mới đến, họ cùng sủng thú của mình nhanh chóng xếp hàng trước mặt Doãn Nguyệt, những người đến sau cứ như thế xếp vào người đằng trước, chỉ một thoáng lớp nhị cấp của Doãn Nguyệt đã đến đông đủ.

Doãn Nguyệt đứng trước lớp nói. “Những ai trong vòng một tháng trước thăng lên lớp nhị cấp, mau cùng sủng thú của mình đứng sang bên phải hàng giúp tôi.”

Doãn Nguyệt vừa nói xong, có bảy học viên cùng sủng thú của mình bước ra khỏi hàng.

Doãn Nguyệt liếc nhìn qua bảy học viên, nàng hô lên. “Ngoài Lôi Thiên Long, tất cả trở về hàng.”

Nàng nhìn Lôi Thiên Long nói. “Lôi Thiên Long lên đây.”

Lôi Thiên Long được lệnh của Doãn Nguyệt liền cùng với sủng thú của mình là một con Lôi Phước Long đi lên, hắn cung kính cúi đầu. “Lão sư.”

Doãn Nguyệt không nói nhiều, nàng chỉ vào Võ Huyền mà nói. “Hai ngươi đấu với nhau.”

Võ Huyền biết mình đến đấu với học viên nên không hề bất ngờ, Lôi Thiên Long cũng là như vậy, hắn đã quen với việc phải đấu với học viên thăng cấp.

Cứ mỗi học viên mới thăng cấp lên lớp đều sẽ phải đấu với một học viên đã thăng cấp trước đó của học viện, dường như đây đã là đặc sản của học viện rồi.



Võ Huyền chắp tay chào Lôi Thiên Long, phía ngược lại Lôi Thiên Long cũng cùng lúc cúi chào Võ Huyền.

Võ Huyền không nhiều lời liền gọi ra Tiểu Ưng ra.

Tiểu Ưng vừa xuất hiện liền đậu lên vai Võ Huyền, ánh mắt nó liếc nhìn xung quanh, con ngươi chăm chú nhìn Lôi Phước Long.

Lôi Phước Long bị ánh mắt của Tiểu Ưng nhìn thì có chút hoảng sợ, song ý chí của nó đủ kiên cường nhìn ngược lại Tiểu Ưng.

Tiểu Ưng vẫn ánh mắt không rời nhìn vào Lôi Phước Long, sau một hồi đấu qua đấu lại Lôi Phước Long không nhịn được mà lùi lại một bước, huyết mạch trong cơ thể khiến nó cảm thấy Tiểu Ưng vô cùng nguy hiểm.

Lôi Phước Long chỉ là linh thú có huyết mạch lam sắc trung phẩm, chúng chuyên sống trong những ngọn núi có chứa khoáng thạch mang lôi điện, tuy trong tên mang theo chữ 'long' nhưng huyết mạch của Lôi Phước Long còn chẳng dính đến cả xà chứ đừng nói là long.

Hình thể của Lôi Phước Long giống với một con ngạc ngư, chỉ là nó đứng bằng hai chân và cổ dài giống hươu, chân sau lớn hơn chân trước, nhưng chân trước cũng không phải hoàn toàn bỏ đi mà ngược lại còn rất cơ bắp, chỉ là không so được với chân sau, đặc biệt loài này còn có bộ hàm và cái đuôi cực kỳ khỏe, toàn thân được bao bọc bởi vảy cá, hai bên đầu miệng lại có hai cái râu dài buông xuống, tác dụng của hai cái râu này chính dùng để phóng ra những luồng lôi linh lực của nó tích lũy trong cơ thể.

Có thể nói Lôi Phước Long là một sinh vật sinh ra là để chiến đấu, có chăng giới hạn của nó chỉ là tốc độ chậm chạp và phòng thủ yếu ớt trước những t·ấn c·ông vật lý lên người nó.

Xác định được đối thủ, Võ Huyền tính toán trong đầu những sủng kỹ của Lôi Thiên Long có thể học, tuy không thể đầy đủ vì Lôi Thiên Long còn một sủng thú khác cũng như có thể học thêm sủng kỹ từ bên ngoài nhưng sự tính toán trước thể giảm bớt độ bất ngờ khi Lôi Thiên Long t·ấn c·ông hắn.

Một học viên được Doãn Nguyệt sắp xếp lên làm trọng tài, sau khi hai bên đã sẵn sàng liền hô lớn. “Bắt đầu.”

Vừa được hiệu lệnh, Võ Huyền không hề chậm trễ phát động Băng Sương, lập tức một làn sương trắng từ lấy hắn làm trung tâm lan rộng ra hai mét, bao phủ lấy Lôi Thiên Long và Lôi Phước Long vào bên trong.



Lôi Thiên Long và Lôi Phước Long bị sương trắng bao phủ thì không hề tỏ ra lúng túng, cả hai chỉ đơn giản lùi lại phía sau.

Lôi Thiên Long di chuyển vốn nhanh nhẹn nhưng Lôi Phước Long thì có chút chậm chạp, vì để Lôi Phước Long không bị Võ Huyền và Tiểu Ưng vây công, hắn quyết định đi ngang bằng với Lôi Phước Long từ từ lùi ra bên ngoài, không quên sử dụng sủng kỹ Lôi Thuẫn tạo thành một lá chắn bằng lôi điện chắn trước cả hai.

Võ Huyền nào có để Lôi Thiên Long dẫn sủng thú của mình đi ra như vậy, hắn bảo Tiểu Ưng tung ra Phá Hoa Tuyết mới học được t·ấn c·ông trực diện, còn mình thì sử dụng Phong Đao t·ấn c·ông vào bên trái.

Đứng trong băng sương, mắt Lôi Thiên Long không thể nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận được từng luồng khí sắc bén đang t·ấn c·ông tới Băng Thuẫn, hắn càng cố gắng đẩy Lôi Phước Long mau chóng rời khỏi.

Phá Hoa Tuyết như mưa bay vào Lôi Thuẫn, từng bông hoa tuyết cắm sâu vào bên trong Lôi Thuẫn, Lôi Thiên Long không nhìn rõ những vật đâm vào Lôi Thuẫn ra sao, nhưng từng ngón tay hắn đều cảm nhận được sự sắc bén của những vật ấy nếu cắm vào tay hắn thì sẽ thủng lỗ chỗ.

Lôi Thiên Long cắn răng truyền thêm lôi linh lực vào Lôi Thuẫn, lại tạo thêm một Lôi Thuẫn mỏng phía sau, rồi hắn tiếp tục cùng Lôi Phước Long di chuyển.

Ngay khi Lôi Thiên Long vừa di chuyển, hắn lại cảm nhận được phía bên trái Lôi Thuẫn đã bị cắt thành từng mảnh, hắn cắn răng nói. “Lôi Phước Long, quay lại t·ấn c·ông vào trong sương tuyết.”

Lôi Phước Long nhận lệnh chủ nhân nó quay thân người nặng nề của mình về phía trung tâm băng sương, hai cái râu của nó phát ra tiếng ‘tạch tạch’ từng luồng lôi điện tử sắc chạy dọc hai râu.

Lôi Phước Long kêu lên một tiếng, một đoàn ánh tím bắn vào bên trong băng sương.

Lôi Thiên Long thấy Lôi Phước Long đã sử dụng xong Lôi Điện liền dùng sức đẩy Lôi Phước Long ra ngoài, hắn thừa sức hiểu rõ rằng đòn Lôi Điện vừa rồi chỉ là áp chế, ngăn Võ Huyền tiếp cận hắn và Lôi Phước Long, chứ chẳng mong đánh chúng.

Võ Huyền và Tiểu Ưng đứng chếch về phía bên phải của Băng Sương, hắn nhíu mày nhìn một khoảng sương trắng b·ị đ·ánh thủng, phía dưới mặt đất nhiều dãy đen cày xới mặt đất chạy dài, sủng thú lôi thuộc tính khó chơi thật, xem ra phải kết thúc sớm trận chiến này.



Võ Huyền liền lệnh cho Tiểu Ưng sử dụng Băng Phong Cước đá Lôi Phước Long, còn hắn sẽ dùng Băng Phong Cước nhằm vào Lôi Thiên Long.

Tiểu Ưng được lệnh dứt khoát từ trên trời lao xuống, Võ Huyền thì theo ngay phía dưới.

Lôi Thiên Long đã nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, hắn đang muốn đẩy Lôi Phước Long mau chóng thoát ra, thì cảm nhận được trên trời cùng phía sau lưng đang có hai luồng sức mạnh đánh tới, hắn quát. “Lôi Phước Long, Lôi Quyền.”

Lôi Thiên Long vừa quát tay hắn liền xuất hiện từng luồng lôi điện bao lấy tay đấm về phía Võ Huyền đang đánh tới.

Lôi Phước Long cũng như vậy, hai tay của nó được bao bọc bởi lôi linh lực, nhưng nó không di chuyển như Lôi Thiên Long mà đứng im cảm nhận Tiểu Ưng đá xuống.

“Bịch.”

Lôi Thiên Long dùng Lôi Quyền đỡ lấy chân của Võ Huyền, hắn cảm giác hai tay của mình lập tức tê dại.

Băng Phong Cước tuy bị Lôi thiên Long bắt được nhưng Võ Huyền không thoát ra ngay, mà để cho phong linh lực từ Băng Phong Cước cắt vào tay của Lôi Thiên Long.

Hai tay Lôi Thiên Long vốn tê dại vì cú đá của Võ Huyền, song hắn đang muốn hất chân Võ Huyền ra thì thấy tay mình xuất hiện nhiều chỗ ấm nóng, hắn đưa bàn tay lên sát mặt, thì thầm mắng một tiếng, không ngờ trên tay hắn từ lúc nào đã xuất hiện vài vết cắt ngọt lịm khiến máu rỉ ra.

Đằng sau Lôi Phước Long không khá khẩm hơn là bao nhiêu, nó không hề coi thường Tiểu Ưng mà ngược lại rất nghiêm túc đón lấy cú đá của Tiểu Ưng, nhưng so về thi triển Băng Phong Cước, uy lực Võ Huyền tung ra chỉ được sáu phần, còn Tiểu Ưng tung ra mới là mười phần hoàn hảo, vì sủng kỹ này sinh ra là để cho nó.

Từng cái vảy trên tay của Lôi Phước Long trực tiếp bị từng đợt phong linh lực cắt rơi xuống đất, móng vuốt trên tay thì bị cắt gãy.

Nhưng nhờ vào cú đá của Tiểu Ưng mà Lôi Phước Long đã thoát khỏi Băng Sương.

Lôi Thiên Long nhận được tin của Lôi Phước Long thông qua khống thú tâm rằng nó đã thoát ra khỏi Băng Sương thì lập tức lao ra khỏi Băng Sương.