Chương 64: Hoàng Kim Viên và Thái Diễm
Chương 64: Hoàng Kim Viên và Thái Diễm
Lợi ích từ trên trời khiến cho tất cả khó thế kìm lòng, nhất là đám thiếu niên của Thiết thành và mấy lão già bảo vệ của bọn hắn lập tức chỉ về hướng lều của Võ Huyền.
Mấy người Thương Hổ thấy như vậy thì sắc mặt trở lên âm trầm.
Ngô Sơn trong đầu đã sẵn sàng cho một cuộc chiến, mong người của Trưởng Khống Giả gần đây đã thấy tín hiệu của hắn.
Bên Trần Thanh thì hoàn toàn theo sư phụ của hắn, án binh bất động chờ đợi.
Võ Huyền ở trong lều cảm nhận rõ từng bước chân đi trên tuyết đang tiến đến chỗ mình, hắn dừng việc truyền linh lực vào trong áo, mà bình tĩnh bước ra khỏi lều.
Tám người cùng đám người dẫn đường đi đến gần lều thì thấy Võ Huyền bước ra, mấy người nhìn người muốn tìm ngay trước mắt thì âm thầm mỉm cười.
Võ Huyền chậm rãi lên tiếng hỏi. “Các ngươi là người của Tinh điện.”
Một người nhếch mép cười. “Tinh điện là cái thứ gì?”
“Lão tam, không cần nói nhiều với hắn, cứ theo lệnh của trưởng lão mà làm.”
“Lên.”
Phía đằng sau, Thương Hổ thấy mấy người này chưa nói hai câu đã động thủ, hắn vội dung hợp với sủng thú lao về phía Võ Huyền, dù biết thực lực không bằng nhưng đây là niềm hy vọng của hắn, thế nên Võ Huyền phải sống.
Ngô Sơn cũng liền phi thân gọi ra năm con sủng thú của mình Ưng Sư, Hắc Giao, Tản Hầu, Mi Tước, Hỏa Ly lao đến.
Chỉ là hắn cùng sủng thú của mình vừa xông lên thì có bốn người áo đen quay lại chặn hắn, trận chiến lập tức nổ ra.
Võ Huyền sầm mặt, tốc độ của mấy người này quá nhanh hắn chẳng thể nhìn thấy được, nhưng theo bản năng hắn truyền linh lực vào trong mặt nạ, dưới chân hắn từng văn tự màu đỏ dần được hiện lên, Sát Minh trận.
Ngay khi Sát Minh trận sắp hoàn thành thì một cánh tay màu hoàng kim vỗ lên vai hắn khiến các văn tự trở về chiếc mặt nạ, một bàn tay màu hoàng kim khác bắt được đầu của một tên áo đen, âm thanh khàn khàn đầy mạnh mẽ vang lên phía sau Võ Huyền:
“Mấy thứ rác rưởi của Mộng gia các ngươi tính làm gì người mà ta bảo vệ.”
Võ Huyền vừa nghe thấy âm thanh liền nhận ra ngay, hắn mừng rỡ nói. “Viên thúc.”
“Ừm, giữ sức đám người rác rưởi này để ta.”
Giọng nói vừa dứt, đầu của tên áo đen nằm trong tay người tên là Viên thúc lập tức nổ tung, cánh tay to lớn màu vàng của hắn còn không quên moi từ trong người tên vừa c·hết ra sáu khỏa dưỡng thú tâm, thủ pháp cực kỳ từ nhẫn và nhanh nhẹn.
Ba người đang tiếp cận Võ Huyền thấy Viên thúc thì kinh hãi hô to. “Hoàng Kim Viên, không phải ngươi đang ở Ác Minh chiến trường hay sao?”
Hoàng Kim Viên lạnh lùng đáp. “Ông nội các ngươi đi đâu, các ngươi quản được sao, các ngươi không phải mua được thông tin của Vạn Tài các sao? Các ngươi quên ông đây và Vạn Tài các cùng một thuyền sao? Bọn hắn bán cho các ngươi thì cũng phải thông báo cho chủ nhân của ông đây một tiếng.”
“Đáng c·hết, đám Trưởng Khống Giả các ngươi đúng là toàn đồ vô lại.”
Hoàng Kim Viên toàn thân tỏa ra kim quang, cơ thể hắn dần lớn lên hóa thành một đầu kim viên màu vàng, cơ thể hắn chẳng khác nào một quả núi nhỏ, từng phần cơ bắp to lớn hiện ra, ánh mắt hắn vởn quanh đầy sát khí nói:
“Hừ, nói đến lũ khốn các ngươi cũng chẳng vừa, tiểu Huyền chỉ là đứa bé sống chung với chủ nhân có vài năm không ngờ các ngươi lại tốn công tốn sức đi g·iết nó, là tên trưởng lão nào sai các ngươi xuống đây? Nói ra ông đây cho các ngươi c·hết nhẹ nhàng một chút.”
“Hừ, đừng có mơ, ngươi ngươi, vậy mà Trưởng Khống Giả các ngươi nói cái gì mà quy tắc.” Ba người cảm nhận thực lực của Hoàng Kim Viên bộc phát khiến tất cả nghẹt thở.
Mọi người xuống tầng một đều bị phong ấn xuống tứ cấp hậu kỳ, nhưng cảm giác nguy hiểm ngập tràn đều cho họ biết được, Hoàng Kim Viên có thực lực ngang với chủ nhân của họ, cửu cấp sơ kỳ.
Trong lòng mỗi người của Mộng gia lúc này chỉ đều nghĩ đến c·ái c·hết thật nhanh, vì bọn hắn biết được, Hoàng Kim Viên không hề nhân từ như linh thú bình thường trong đại lục, hắn đã theo Thu Lan chinh chiến ở Ác Minh chiến trường từ khi chỉ là linh thú thất cấp sơ kỳ.
Mà kẻ sống sót ở Ác Minh chiến trường còn trong thời gian ngắn thăng từ thất cấp lên cửu cấp thì đâu phải kẻ hiền lành gì.
Hoàng Kim Viên cũng chẳng có nhiều lời, hắn không di chuyển mà chỉ tùy ý vươn tay tóm lấy ba người đang đứng gần hắn, còn có bốn người khác đang cùng sủng thú của mình chiến đấu với Ngô Sơn cũng b·ị b·ắt gọn trong lòng bàn tay.
Trước khi g·iết bọn chúng, Hoàng Kim Viên đều dùng ngón tay to lớn của mình móc từng khống thú tâm và dưỡng thú tâm trong người của đám người Mộng gia ra.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả cánh đồng tuyết, cảnh tượng kinh khủng khiến ai nhìn thấy cũng phải run sợ.
Những kẻ khi trước còn nhiệt tình dẫn đám người Mộng gia đi tìm Võ Huyền thì bây giờ mặt ai lấy trắng bệch như xác c·hết, có kẻ không nhịn được mà tiểu ra quần.
Chỉ có những người không có ý định hại Võ Huyền thì thở phào, nhất là Thương Hổ, hắn đã chọn đúng.
Hoàng Kim Viên giơ từng khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm về hướng không trung mà nói. “Thái Diễm ăn không?”
Giữa không trung, một thiếu nữ tóc đỏ lơ lửng bên trên phất phất tay nói. “Không ăn, chủ nhân dặn để cho tiểu Huyền.”
Hoàng Kim Viên lười biếng thôi động linh lực vào từng khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm, linh lực màu vàng kim tỏa ra như xích sắt khóa chặt từng khỏa.
Hoàng Kim Viên lại hướng về Võ Huyền khẽ vẫy một cái, đầu ngón tay của Võ Huyền tự động chảy ra một giọt máu lớn bay về phía những khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm.
Giọt máu lớn chia thành từng giọt máu nhỏ bay vào năm mươi hai khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm, những khỏa khống thú tâm kịch liệt giao động chống lại giọt máu của Võ Huyền.
Hoàng Kim Viên chỉ nhẹ nhàng truyền thêm một luồng linh lực hoàng kim vào bên trong năm mươi hai khỏa.
Cuối cùng linh lực từ năm mươi hai khỏa dần tạo thành hình bản thể của Hoàng Kim Viên rồi tán đi.
Hoàng Kim Viên hóa thành hình người, hắn đưa năm mươi hai khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm cho Võ Huyền:
“Cất cho kỹ, ta đã phong ấn bọn Thú bên trong, chỉ cần dùng ý niệm của ngươi là có thể thả bọn chúng ra, tuy cấp độ thực của bọn chúng đều là thất cấp và lục cấp nhưng hiện tại bị phong ấn chỉ là tứ cấp thôi, nếu muốn giải quyết thì cứ đến nhờ bất kỳ vị nào canh giữ ở giữa các tầng là được, còn đây là Càn Khôn Giới của bọn chúng nhưng mấy kẻ này chỉ là con cháu ngoại tộc và tử sĩ khó có bảo vật gì nhưng cứ cầm lấy.”
“Cảm ơn Viên thúc.” Võ Huyền thu hết những khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm vào bên trong Càn Khôn Giới của mình, cũng tiện cất luôn những chiếc Càn Khôn Giới đi, đúng là thần c·hết đi qua thì thần tài tới mà.
“Không cần cảm ơn ta, là chủ nhân dặn dò.”
“Thế thúc giúp ta cảm ơn Lan tỷ và Diễm tỷ.”
“Ừ.” Hoàng Kim Viên gật đầu hài lòng, hắn hỏi Thái Diễm. “Rời đi luôn hay đưa tiểu Huyền tới gặp Man trưởng giả.”
Thái Diễm thoáng suy nghĩ, nàng nói. “Tới cũng tới rồi, ta muốn tới chào Bạch cô với Bạch Hạc tỷ.”
Thái Diễm lại hướng về đám người thiếu niên của Thiết thành cùng ba lão già bảo vệ. “Giết bọn chúng không?”
Võ Huyền thoáng liếc nhìn bọn chúng một chút, hắn lắc đầu. “Sâu kiến mà thôi, không cần để ý.”