Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 62: Hắc Vĩ Thử 2




Chương 62: Hắc Vĩ Thử 2

Chương 62: Hắc Vĩ Thử 2

Võ Huyền nhìn tình cảnh điên cuồng trước mắt thì cũng thả Tiểu Ưng ra, hắn không quên dặn dò. “Đi đi, săn g·iết từ trên không, được bao nhiêu thì được, chú ý an toàn.”

Tiểu Ưng nghe xong lập tức bay lên trên không cùng những sủng thú phi hành khác của người trong thành t·ấn c·ông vào đàn Hắc Vĩ Thử.

Thương Mạnh cũng thả Viêm Ưng ra để nó tự do săn g·iết.

Dàn chắn do Hùng quân và Tượng quân chặn ra cũng chẳng được bao nhiêu, đàn Hắc Vĩ Thử với đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng t·ấn c·ông về phía thành.

Võ Huyền cùng bảy người Thương Hổ tụ lại với nhau, tạo thành một nhóm không tiến không lui cứ thế g·iết c·hết những con Hắc Vĩ Thử lao qua bọn hắn.

Trận hỗn chiến cực lớn chênh lệch về quân số là thấy rõ, dù chất lượng thì bên Diện thành hơn rất nhiều.

Trên cổng thành, Trần Thanh đứng song song Ngô phó viện trưởng, phía sau là nhị công chúa cùng Đại Hùng.

Trần Thanh nhìn trận hỗn chiến phía dưới không khỏi nhíu mày. “Sư phụ, để ta xuống dưới hỗ trợ Toái tướng quân.”

Ngô phó viện trưởng lắc đầu. “Chưa đến lúc, con nhìn thử vương còn đang bất động kia kìa, đây có thể mới là lượt t·ấn c·ông thứ nhất thôi.”

Trần Thanh quan sát tỉ mỉ bên dưới, hắn nói. “Kỳ lạ thật, sao con cứ cảm giác đám Hắc Vĩ Thử bên dưới điên cuồng hơn so với bình thường.”



“Đâu chỉ như thế, con nhìn xem, tuyết rơi nặng như thế vì sao Hắc Vĩ Thử không ở trong hang ngủ đông lại kéo nhau đến Diện thành, phải nhớ, hầu hết các cuộc thú triều sẽ diễn ra vào đầu mùa xuân hoặc giữa mùa hè, điểm bất thường khác là có quá nhiều Hắc Vĩ Thử, có thể nói đây là tất cả Hắc Vĩ Thử của cả Diện Thú sâm lâm và điều cuối cùng là vì sao lại chọn đúng vào ngày đi chôn cất Toái phu nhân.”

“Sư phụ chẳng lẽ là do con người làm?”

“Điều đó còn phải hỏi, chỉ là chưa rõ kẻ tạo ra chuyện này có mục đích gì và hắn làm cách nào mà có thể điều khiển nhiều Hắc Vĩ Thử như vậy.”

Bên dưới trận hỗn chiến diễn ra, tám người Võ Huyền g·iết chẳng đã tay vì là người đứng sau cùng, cuối cùng mọi người quyết định vượt hẳn qua hùng quân mà lao ra ngoài.

Băng Quyền trong tay Võ Huyền liên tục đấm ra, mỗi cú đấm đều khiến một đến hai con Hắc Vĩ Thử nát bét.

Lại có Thương Khê sử dụng sủng kỹ Xuân Thanh Khúc giúp hồi phục linh lực cho hắn ở đằng sau, thành ra Võ Huyền càng đánh càng hăng.

Bỗng nhiên, Võ Huyền nghe thấy một tiếng sáo phát ra từ dãy núi bên phải, tiếng sáo vô cùng khó chịu, nhất là linh lực trong cơ thể hắn cực kỳ bài xích tiếng sáo này.

Võ Huyền nói với Thương Hổ. “Chúng ta mở đường đánh đến ngọn núi đằng kia, kẻ gây ra chuyện này có lẽ ở đó, huynh giữ sức hồi phục linh lực để bắt kẻ đó.”

Thương Hổ nuốt một viên đan dược hồi phục linh lực vào trong miệng, hắn nói. “Có sợ người đó tu vi cao hơn ta không? Nếu cứ liều mạng đi đến như thế sẽ rất nguy hiểm cho mọi người.”

“Không cần phải sợ, nếu người gây ra chuyện này có tu vi cao hơn huynh thì chỉ cần xông thẳng vào Diện thành g·iết dần người bên trong là xong, không cần tốn sức tụ tập nhiều hung thú đến t·ấn c·ông thành như vậy.”

“Có lý.”

“Với lại, ta vẫn còn bảo vật phòng thân, dưới ngũ cấp đều có thể g·iết được, với lại tới đó xem tình hình ra sao rồi quyết định.”



Thương Hổ nghe vậy thì yên tâm, hắn tập trung hồi phục linh lực để đấu với kẻ bí ẩn kia.

Bảy người Võ Huyền cùng nhau mở đường đánh đến chân núi thì một con hung thú có bộ lông màu tím dựng ngược, hai mắt đỏ au vô hồn nhìn tám người.

Võ Huyền nhìn con hung thú trước mắt, kinh ngạc nói. “Sao loại hung thú này sao lại xuất hiện ở tầng một.”

Thương Hổ nghi hoặc hỏi. “Nó là?”

“Tử Ma Cẩu là hung thú sống nhờ vào tử khí, chúng chỉ sống ở khu Tử Ma Sơn ở tầng hai thôi.” Võ Huyền đáp. “Cũng may con Tử Ma Cẩu này chỉ có tam cấp sơ kỳ, Hổ ca xử lý nó đi, tử huyệt của nó nằm ở sau gáy.”

Thương Hổ lập tức dung hóa thành làn mây đen bao trùm lấy Tử Ma Cẩu, Võ Huyền không dám manh động mà tiến lên trên núi, hắn cố hết sức bày sẵn hai trận pháp phòng ngự cấp thấp để đề phòng đánh nén.

Sau một hồi, Thương Hổ quăng xác của con Tử Ma Cẩu ra ngoài, mấy người tính đi lên tiếp thì Võ Huyền cản lại. “Bỏ đi, đi lên sợ chúng ta sẽ ăn không ít khổ.”

Hắn cúi xuống xem xét con Tử Ma Cẩu, hắn kiểm tra kỹ càng từng bộ phận của nó.

Thương Khê thấy Võ Huyền cứ lật đi lật lại con Tử Ma Cẩu, nàng không nhịn được hỏi. “Võ Huyền, con hung thú này làm sao à?”

“Ừ, tuy thân thể của nó là Tử Ma Cẩu nhưng hình như có cái gì đó không đúng lắm, không giống với mấy con Tử Ma Cẩu của mấy thúc thúc trong thôn của ta, loài này nổi tiếng nhát gan, kể cả chủ đứng ngay cạnh nhưng nếu gặp đối thủ mạnh hơn thì nó sẽ bỏ chạy ngay, để mặc chủ ở lại.”



“Có thể nó được huấn luyện, sủng thú nào chẳng vậy.”

Võ Huyền lắc đầu. “Không thể huấn luyện được, đến cả ngôi làng dùng Tử Ma Cẩu làm sủng thú cả trăm năm cũng không thể huấn luyện được cái tính cách này của nó.”

Thương Hổ ở một bên gật đầu nói. “Đúng vậy, có một số hung thú và linh thú dù có huấn luyện ra sao thì chúng không thể bỏ được cách thức sinh tồn ở trong máu của chúng, đó là bản năng.”

Võ Huyền thu con Tử Ma Cẩu vào trong Càn Khôn Giới, hắn nói. “Về thôi, người trên núi rất khó chơi, chúng ta không dính vào chuyện rắc rối, cứ để người của Cương Thanh quốc xử lý.”

Nói đoạn mấy người cùng nhau lui về Diện thành, người của Diện thành dưới sự dẫn dắt của Toái tướng quân đã phần nào g·iết được một nửa đàn Hắc Vĩ Thử, nhưng mọi người ai cũng đã mệt mỏi hết cả.

Ngô phó viện trưởng ở trên tường thành thấy thế liền gọi sủng thú Ưng Sư của mình ra, hắn nhảy lên mình Ưng Sư lao ra giữa chiến trường.

Ưng Sư là linh thú đầu ưng mình sư, trên thân có mọc ra cánh chim lớn, nó có huyết mạch hắc sắc trung phẩm thường sống giữa các hang núi cao để có thể nhìn thấy mọi thứ trong lãnh địa của mình.

Con Ưng Sư của Ngô phó viện trưởng đã là con trưởng thành, nó cao cỡ khoảng mười năm thước, dài hơn hai mươi thước, khi mở cánh thì bề ngang của nó cũng tới cả ba mươi thước.

Ưng Sư nhảy vào giữa đám chuột lập tức g·iết c·hết một lượng lớn, Ngô phó viện trưởng bảo với Diện thành chủ. “Cho mọi người lui về thành đi, nơi này để ta.”

Diện thành chủ lập tức vâng lời, hắn để cho binh lính của mình cùng người dân lùi dần về sau.

Ngô phó viện trưởng thấy mọi người đã lui đủ xa, hắn nói với Ưng Sư. “Ưng Sư, Phong Hỏa Vũ.”

Ưng Sư được lệnh liền gầm lên một tiếng, từng cột lửa kèm theo gió xoáy từ gần nó dần bốc lên.

Những cột lửa cứ thế hấp thu phong linh lực bên ngoài mà càng ngày càng lớn hơn, cuối cùng tạo thành những cột lửa dựng đứng cao tới mười hai mười ba thước cuốn lấy đám Hắc Vĩ Thử vào trong.

Ngô phó viện trưởng cũng không hề chịu thua sủng thú của mình, vừa đợi những cột lửa do Ưng Sư rời đi chỗ khác, thì mười cột lửa khác lại được tạo ra càn quét lũ Hắc Vĩ Thử còn sót lại.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngô phó viện trưởng cùng Ưng Sư đã càn quét hết vài nghìn con Hắc Vĩ Thử còn lại, trong đó có cả Hắc Vĩ Thử vương.