Chương 24: Quyết định của Yên Nhu
Chương 24: Quyết định của Yên Nhu
Sau vài giây đồng hồ, một luồng linh lực màu đỏ từ trong cơ thể Võ Huyền xông ra ngoài, nó ngưng tụ trên đầu hắn và dần biến đổi thành hình dáng của một đầu hỏa long.
Đầu hỏa long thoát ra khỏi cơ thể Võ Huyền như có ý thức, nó mang theo hắn bay xuống dưới dòng dung nham đỏ rực đang chầm chậm chảy phía dưới.
Khi xuống dưới mặt dung nham, con hỏa long lại hóa thành một tầng ánh sáng màu đỏ bao phủ lấy Võ Huyền rồi đưa hắn từ từ chìm xuống dòng dung nham.
Cả một loạt hành động diễn ra, Võ Huyền chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân mình bị con hỏa long điều khiển cho đến khi chìm xuống dưới dòng dung nham mà chẳng thể phản kháng hay phát ra được một lời.
Và hắn cũng không hiểu vì sao Yên Nhu cũng không ngăn cản, chỉ khi hắn chìm xuống dưới dung nham thì Yên Nhu mới nói với hắn một câu. "Tận dụng tốt cơ hội."
Làm hắn ngơ ngác chìm xuống dưới Long Hà mà chẳng thể hiểu ra làm sao cả.
Đợi Võ Huyền chìm xuống dưới Long Hà, Yên Nhu mới trừng mắt nhìn Viêm Hi Long.
Còn Viêm Hi Long thì xoa đầu cười xòa. "Đại tỷ, yên tâm, ta truyền hỏa long lực và Tụ Long Hỏa bảo hộ cho người tiểu bằng hữu rồi, đảm bảo bản bổn mạng thú tâm của hắn có thể sinh ra Long Hỏa."
"Lần sau làm điều gì cũng nên nói trước một lời." Yên Ngu lơ lửng giữa không trung nhìn Viêm Hi Long nói.
Long Hà của Hỏa Long tộc khi xưa nổi tiếng có thể giúp nhân tộc sinh ra Long Hỏa, một loại hỏa diễm mà hầu như đan sư nào cũng ham muốn có được, đến cả vài người cấp bậc quân hoàng cũng từng ra nhiều bảo vật chỉ để Hỏa Long tộc cho họ vào Long Hà.
Nhưng Long Hà của Hỏa Long tộc không phải ai muốn vào là có thể vào, đặc biệt là ngoại nhân.
"Điều này, Mộ Dương Thánh Huyền cũng hay làm với đồ đệ của mình, người nói, phải để cho đồ đệ của mình đứng trước c·ái c·hết mới có thể kích thích tiềm năng của người đó." Viêm Hi Long chắp tay ra đằng sau, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Giống như câu nói của hắn vừa xong là một chân lý do hắn sáng tạo ra vậy.
Yên Nhu đã quá hiểu tên thần kinh này, nàng từ chối cho ý kiến, song nàng trầm tư hỏi Viêm Hi Long. "Ngươi nói Võ Huyền có thể thật sự giúp chúng ta tìm được truyền thừa hay không?"
"Đại tỷ, người là ngươi dẫn đến, giờ ngươi lại hỏi ta." Viêm Hi Long nhún vai nói.
"Ta đang nghiêm túc." Yên Nhu nói.
"Khó nói." Viêm Hi Long trầm ngâm nói. "Như ta nói, tiểu bằng hữu còn quá yếu, nếu bản thể của tiểu bằng hữu đến đây, chúng ta tốn vài trục năm giúp hắn đột phá nên đế phong hậu kỳ, nếu tư chất hắn thật sự tốt cũng có thể đột phá lên quân huyền nhất chuyển."
"Thì may ra có khả năng tìm thấy được truyền thừa, còn đâu cứ để tiểu bằng hữu tự lăn lộn ở Khống Thú đại lục thì tỷ lệ rất thấp hắn có thể tự tìm được."
"Có lẽ ngươi không rõ, sau khi sáu vị thánh huyền c·hết đi, đám người còn lại rất có thể đã đi theo đám người ở tinh cầu kia, hiện tại bên Khống Thú đại lục, linh thú có thực lực cao nhất chỉ có cấp bậc đế phong." Yên Nhu nói.
"Phản bội?" Viêm Hi Long trầm giọng nói.
"Có thể gọi như vậy." Yên Nhu thản nhiên nói.
"Phản bội là tốt, đợi ta đột phá thánh huyền sẽ tìm đến bọn chúng." Viêm Hi Long miệng thì cười nhưng trên người lại tỏa ra đầy sát khí.
"Ha ha, con linh thú nào lại có thể làm tam đệ tức giận đây." Tiếng cười ngọt ngào hư ảo giữa không trung, nó như một con sâu len lỏi vào trí óc của Yên Nhu và Viêm Hi Long.
Yên Nhu và Viêm Hi Long cũng không dùng linh lực đánh tan đi tiếng cười mà nhìn về khoảng không màu đen trước mặt, chờ đợi chủ nhân tiếng cười vừa rồi xuất hiện.
Tiếng cười vừa kết thúc, bên trong khoảng không màu đen dần hiện lên những ánh sáng màu lam lấp lánh như những vì sao, đặc biệt là hai chùm sáng rung rinh, chúng như hai đôi mắt mê hồn làm người ta nhìn mãi không rời.
Khoảng không màu đen dần thu nhỏ lại, ngưng tụ thành một con hắc điệp chỉ to như bàn tay, hình dáng của con hắc điệp ra sao không thể nhìn rõ, mà chỉ có thể thấy hai đôi mắt lấp lánh mê hồn kia.
"Nhị tỷ." Viêm Hi Long cười cười hỏi con hắc điệp.
"Ừ." Chỉ thấy con hắc điệp khẽ gật đầu một tiếng, rồi nó hướng Yên Nhu nói. "Đại tỷ không phải đang tu luyện hay sao? Thời gian chúng ta hẹn ước vẫn còn trăm năm nữa mà."
"Đang tu luyện thì có mấy con tiểu thú đánh nhau liền thức tỉnh đuổi chúng đi, ai ngờ lại gặp chuyện muốn làm, liền chẳng thể tu luyện được nữa." Yên Nhu dịu dàng nói. "U Ly, còn muội, có nhìn thấy cơ hội không?"
"Đại Tỷ, nào có dễ như vậy, tư chất tỷ cao hơn muội, cũng đột phá sớm nhất nhưng cũng chẳng thể đột phá qua nổi quân hoàng cửu chuyển, huống chi là muội." U Ly thở dài nói.
"Nếu muội cũng đã đến đây rồi, thì cho ta mượn ba viên dạ điệp đan, cấp độ càng cao càng tốt." Yên Nhu nói.
"Tỷ cần dạ điệp đan làm gì? Thứ này muội cũng không đem trong người, mà cất giữ trong tộc." U Ly nghi hoặc hỏi Yên Nhu.
"Tìm truyền thừa của các vị thánh huyền." Viêm Hi Long nhanh miệng trả lời.
"Tỷ có cách trở về Khống Thú đại lục." U Ly mửng rỡ nói.
"Không có, trừ khi đột phá đến thánh huyền, hoặc có một trận sư cấp thánh huyền bày trận mới có thể về được."
Lời nói của Yên Nhu như tạt một gáo nước lạnh vào U Ly, khiến nàng thất vọng, song nàng vẫn mang theo hi vọng hỏi Yên Nhu. "Vậy tỷ tìm truyền thừa bằng cách nào?"
Yên Nhu không trả lời U Ly ngay, mà kể tường tận những gì nàng nghe được từ Võ Huyền, và kế hoạch tìm truyền thừa của mình.
"Đại tỷ, kế hoạch này có chút mạo hiểm, nếu bằng hữu của tỷ tìm được truyền thừa rồi, nhưng để cho sủng thú của hắn nhận truyền thừa thì chúng ta coi như mất trắng." U Ly vừa nghe kế hoạch của Yên Nhu liền chỉ ra sơ hở trí mạng bên trong.
"Ta biết, nên ta đã chuẩn bị điều cần làm, ta đã chấp nhận Võ Huyền đã đặt tên cho mình, đợi hắn thu được Hỏa Long chủng, ta sẽ ký thêm với hắn một khế ước để hắn khi tìm được truyền thừa chắc chắn sẽ mang về cho chúng ta." Yên Nhu nói.
"Đại tỷ, ngươi hồ đồ, tại sao lại đồng ý cho hắn đặt tên, người biết rõ nếu để hắn đặt tên, cả đời ngươi phải gắn liền với hắn, điều đó có nghĩa là gì đối với tộc Yên Vân Hoàng và đối với ngươi, ngươi cũng quá rõ, chẳng lẽ người định cả đời ở bên tên nhân tộc kia." U Ly giọng gấp như muốn khóc.
Viêm Hi Long đứng ở một bên thở dài không nói, hắn quay mặt ra sau tỏ vẻ không biết hai người đang nói chuyện.
Hắn không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, nhưng khi đại lục bị chia cắt, bọn hắn phải quản lý một đám tinh anh trong tộc.
Khi đó thực lực của hắn và U Ly đều chỉ là cấp độ thất cấp hậu kỳ ngang bằng với đám tinh anh trong tộc, hai người bọn hắn khi đó chỉ là những đứa trẻ được thừa kế cả một sứ mệnh dẫn dắt tộc viên.
Thực lực và uy tín không đủ của cả hai làm nhiều lúc người bên trong tộc không chịu khuất phục, thường xuyên có những cuộc chiến xảy ra.
Và không thể tránh khỏi những lúc hai người bọn hắn bị người trong tộc liên hợp vây công, đuổi ra khỏi tộc.