Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 236: Chuẩn bị tới Phiêu Miễu cốc




Chương 236: Chuẩn bị tới Phiêu Miễu cốc

Những chuyện như thế, Văn Chước chưa bao giờ dám nghĩ đến, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Chuyện để lại hậu nhân, có bất kỳ ai mà không nghĩ đến.

Nhưng nhiều người như Văn Chước đều chủ động né tránh, là một thế lực nhỏ nay đây mai đó, cuộc sống không ổn định, làm sao có thể nghĩ đến.

Cũng chẳng ai nghĩ rằng đã bước vào con đường tu luyện, lại bỏ dở chạy về để xây dựng gia đình cả.

Vì những người như Văn Chước đã hiểu quả rõ cách vận hành của thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu không có quyền được lên tiếng.

Khi đó gia đình chỉ là một gánh nặng.

Hiện tại đã khác, chủ nhân của bọn hắn nói đúng, hiện tại bọn họ có thể suy nghĩ về chuyện lập gia đình, để lại hậu nhân.

Với môi trường tốt như hiện tại, hậu nhân của bọn họ đảm bảo có thể đứng vững tại tầng một mà không hề lo sợ.

Thương Hổ cùng Cương Thanh Ái cả hai rưng rưng nước mắt, cảm tạ Võ Huyền.

Nhìn cảnh sướt mướt của hai người, Võ Huyền liền đi ra bên ngoài sân, bắt đầu bày trận, với trận pháp duy trì nhiều người vào một lần, cần cấu trúc lớn hơn so với vài người vào.

Một khoảng sân vườn rộng nhanh chóng xuất hiện từng viên khoáng thạch khác nhau, bày xong trận, Võ Huyền liền khởi trận lên xem thử hoạt động của nó.

Một luồng sáng màu lam cao chừng ba mét liền xuất hiện, dùng tinh thần kiểm tra một lượt không có vấn đề gì, Võ Huyền mới thu trận lại, hắn nói với Văn Chước. “Trận đã bày xong, gọi người tới đi.”

Văn Chước vâng lệnh, đi gọi hơn hai trăm người tới, từng đợt hai người vào một, chẳng mấy chốc hai trăm thiếu niên trong sân liền vào bên trong.



Võ Huyền cũng không thể rời đi, hắn cần ở lại, để duy trì trận pháp.

Day day hai mắt, Võ Huyền có một suy nghĩ nhỏ, hắn liên hệ với Độc Ánh Vân bên trong Tinh Quang cầu.

Đợi nàng ra ngoài, hắn liền hỏi. “Ánh Vân, nàng nghĩ sao về việc thế lực của ta tự nuôi linh thú cung cấp cho những thành viên mới?”

Độc Ánh Vân không nghĩ nhiều, liền đáp. “Chuyện này thiếu chủ có thể nghĩ đến, việc nuôi linh thú để cung cấp cho các thành viên mới các thế lực khác đều đã làm từ lâu.

Dẫu sao linh thú non không phải lúc nào cũng có thể tìm được, Thiên Thú giới tuy có nhiều linh thú nhưng đâu phải lần nào vào cũng có thu hoạch, việc tự nuôi được linh thú khởi đầu là chuyện rất tốt.”

Võ Huyền thấy Độc Ánh Vân nói rất hợp ý hắn, xong hắn lại hơi chau mày.

Việc quan trọng nhất là lựa chọn linh thú nào, có quần thể lớn mà lại không quá phổ thông.

Yêu cầu về huyết mạch linh thú không cần quá cao, chỉ cần giới hạn trong huyết mạch lam cấp là đủ, mà có linh thú rồi, hắn lại cần phải nghĩ đến nơi có thể nuôi dưỡng chúng.

Một vấn đề lớn, lại dẫn đến một vấn đề lớn, cầm tấm bản đồ mà Thương Hổ giao cho, Võ Huyền bắt đầu suy tính.

Hắn chú ý đến hai điểm đánh dấu đỏ trên bản đồ, một là Kim Lôi động, một là Phiêu Miễu cốc.

Nhìn địa hình hai nơi, Võ Huyền có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện chuyển Yên Vân Hoàng.

Kim Lôi động bốn phía hoang vắng, lại có sấm sét tự nhiên liên tục đánh xuống, rõ ràng không thích hợp với đại bộ phận người ở.



So với Kim Lôi động, Phiêu Miễu cốc thì có thể coi là một bảo địa để thành lập thế lực hơn, bốn phía được sơn cốc dựng đứng vây quanh, chỉ có một lối đi lớn, hai lối đi nhỏ dẫn vào trong cốc.

Sau lưng Phiêu Miễu cốc là một tòa thác lớn, đổ từ các mạch nước ngầm trong cốc, phía sau lưng có một vài con sông nhỏ.

Tuy địa hình này đã dựa theo từ xưa, trước khi Phiêu Miễu cốc xuất hiện sương mù, Võ Huyền chắc rằng, không có sự tác động của con người, phía bên trong cốc qua nhiều năm cũng không thay đổi nhiều.

Với lại, bên trong Phiêu Miễu cốc nhiều năm không có người ra vào, linh thú bên trong khẳng định phát triển mạnh, hắn còn có thể nghĩ đến việc tìm được một linh thú nào đó bên trong Phiêu Miễu cốc thích hợp làm linh thú khởi đầu cho thành viên mới.

Vốn hắn chưa tính đi Phiêu Miễu cốc ngay, nhưng tính toán ra lại phải chuẩn bị, vẫy tay gọi Thương Hổ tới.

“Huynh đi sắp xếp ba người lục cấp, mười năm ngũ cấp, năm mươi người tứ cấp, chúng ta chuẩn bị đi tới Phiêu Miễu cốc một chuyến.”

Thương Hổ gật đầu, suy nghĩ một chút hắn hỏi lại. “Chủ nhân, có cần gọi thêm tam cấp không?”

Võ Huyền khẽ lắc đầu. “Có lẽ không cần, gọi nhiều người đi, chủ yếu cần đến xem xét địa hình Phiêu Miễu cốc có thích hợp để chúng ta đặt làm nơi căn cứ của mình hay không? Chuyện này cần làm ngay, huynh nhanh đi nói với mọi người, lại sắp xếp công việc cho mấy người Thương Hương quản lý, thời gian chúng ta đi, chắc sẽ không ngắn.”

Thương Hổ không hỏi gì thêm liền đi chuẩn bị.

Võ Huyền nói với Phong Ngôn. “Đi học viện nói với Mẫn Nghi, bảy ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu tới Phiêu Miễu cốc, bảo nàng sắp xếp công việc.”

Phong Ngôn nhẹ gật đầu, liền gọi ra sủng kỹ phi hành bay thẳng tới Ngu Linh học viện.

Võ Huyền lại nhờ cậy Độc Ánh Vân giúp hắn để ý Thông Linh trận.

Còn hắn thì bắt đầu luyện đan, bên trong Càn Khôn giới Thương Hổ đưa cho hắn, còn có mấy nghìn phần dược liệu chuẩn bị từ trước để hắn luyện đan, bên trong Càn Khôn Giới của hắn cũng còn hơn năm trăm phần.

Không cần mất thời gian chuẩn bị, hắn liền bắt đầu luyện đan.



Ngọn lửa hình hỏa long lập tức bốc lên, Hồn Nhi trong cơ thể Võ Huyền vốn luôn ngủ say liền thức tỉnh.

Dưới sự điều khiển từ Võ Huyền, Hỏa Long cùng Hồn Nhi cùng phối hợp với hắn, chỉ mất vài phút, một bình đan dược nhất cấp thượng phẩm được hắn luyện chế thành công.



Bảy ngày qua đi, Võ Huyền luyện đan không ngừng nghỉ, bộ y phục trắng của hắn tràn đầy mùi dược liệu.

Mỗi bình đan dược luyện ra đều có Thương Hương ở bên cạnh vừa thu vừa ghi lại một cách cẩn thận.

Đến bình đan cuối cùng, Võ Huyền không buồn ngồi ngưng đan một cách cẩn thận, hắn đứng dậy vươn vai, tay vẫn bấm pháp quyết.

Bình đan phát ra tiếng ‘xì xì’ khói trắng bốc ra, đan nô được Võ Huyền điều khiển mở ra, một lò nhị cấp hạ phẩm hoàn thành cũng là phần cuối cùng.

Thương Hương thu chúng vào bình, nàng lại lật trang giấy ghi chép tên cùng số lượng đan dược vào.

Võ Huyền thở ra một ngụm khí trắng, luyện liền đan dược trong một tuần, khiến hắn tương đối mệt mỏi, có điều tinh thần ngược lại không mệt mỏi như trước, ngược lại khá sảng khoái.

Nhìn mặt trời đã lên tới đỉnh, tức mấy người Thương Hổ đã chuẩn bị xong, hai trăm thiếu niên cũng đã từ Thiên Thú giới trở lại.

Võ Huyền đứng dậy, Độc Ánh Vân ở bên cạnh lập tức tiến tới, nàng nhẹ tay đập lên người hắn giúp hắn phủi bụi trên người.

Thương Hổ cùng đoàn người đứng từ xa, hắn thấy Võ Huyền đã tỉnh liền đi tới. “Chủ nhân, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chủ mẫu cùng muội muội của ngài ấy đã đợi chúng ta ở ngoài thành, linh thú đường bộ và linh thú phi hành đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Vậy thì lên đường đi, trước dùng linh thú đường bộ hội họp với mấy người Mẫn Nghi trước, khởi hành đi.” Võ Huyền nói.

Hắn từ trong Tinh Quang cầu gọi ra một con bạch mã, có tên gọi là Vân Hành, tốc độ cực nhanh, cưỡi trên nó êm ái giống như mây, ngoại hình xinh đẹp, chỉ tiếc nó không phải linh thú chiến đấu, dù cho thực lực của nó đạt tới lục cấp sơ kỳ.