Chương 209: Ngô Sơn trở lại
Chương 209: Ngô Sơn trở lại
Nói chuyện một hồi với Võ Huyền, Phong Mẫn Nghi mới nói với Cương Thanh Thu. “Ngô Sơn có tìm con đấy, con nên đi gặp hắn một chút.”
“Sư phụ có chuyện gì tìm con à?” Cương Thanh Thu tò mò hỏi.
Sư phụ đã rời đi cùng Doãn Nguyệt lão sư khá lâu không có trở về học viện, không rõ lần này sư phụ trở về tìm nàng có chuyện gì.
Đợi Cương Thanh Thu rời đi, Cương Thanh Vân thì bị Phong Ngôn kéo xuống dưới Quản phòng dạo chơi.
Trên khu nhà trống chỉ còn Phong Mẫn Nghi và Võ Huyền, nàng lúc này mới nói với hắn. “Ngô Sơn muốn đưa con bé cùng Thanh Vân và Thương Khê lần tầng hai, nghe hắn nói, mấy gia tộc bọn hắn có mở một học viện.
Muốn để mấy đứa lên đó phát triển, an toàn của mấy đứa sẽ do hắn đảm bảo.”
Phong Mẫn Nghi đến ngồi bên cạnh Võ Huyền, nàng liền bị hắn kéo đặt lên đùi, hắn nói. “Cho các nàng ra ngoài cũng là chuyện tốt, chỉ là hiện tại bên cạnh ta vẫn còn thiếu người, với lại mấy gia tộc của tầng hai chưa chắc đã ổn định.
Theo thông tin ta có được bọn họ hiện tại đang khá căng thẳng với Tinh điện.”
“Vậy thì ta đi từ chối Ngô Sơn, thà để mấy đứa ở tầng một từ từ phát triển, ta không muốn để bọn chúng gặp nguy hiểm.” Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền nói liền nói ra, bản năng của người mẹ làm nàng không có cân nhắc đến chuyện thiệt hơn, miễn con nàng không gặp nguy hiểm là được.
Võ Huyền vỗ nhẹ lên lưng nàng chấn an, hắn nói. “Đừng quá bi quan, tuy tầng hai loạn nhưng chưa đến mức các gia tộc lớn phải tự diệt lẫn nhau, trước đó họ sẽ đẩy các con tốt của mình đi trước nên nếu có nguy hiểm, ta sẽ nhờ Trưởng Khống Giả lo cho mấy người Thanh Thu.”
“Đồng ý cho cả hai đứa nó đi sao? Thanh Vân có thể ở lại, nghe nói nó vẫn đang cung cấp đan dược cho Yên Vân Hoàng.” Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền nói có thể nhờ Trưởng Khống Giả bảo vệ hai con gái nàng liền yên tâm.
Ngô Lưu nàng có thể không quá tin tưởng, nhưng Trưởng Khống Giả thì có thể.
Dù sao, tầng hai có bị cầy nát thì Trưởng Khống Giả vẫn có thể đứng vững.
Võ Huyền nhẹ vuốt ve cơ thể nàng nói. “Không cần thiết, có ta vẫn ở lại tầng một, nguồn cung đan dược có thể duy trì bình thường, dự định từ ngày mai ta sẽ luyện chế hàng loạt đan dược để tích trữ.
Đối với Thanh Vân hay Thanh Thu, cứ để các nàng đi ra ngoài nhưng ta đang bị thiếu người ở bên cạnh.
Mà cũng không thể giữ Thương Khê ở lại, khẳng định Ngô Sơn đã ngỏ ý mời nàng ta, nếu hiện tại vẫn giữ nàng lại, huynh đệ họ Thương dù không có bất mãn những chắc chắn vẫn gieo một hạt mầm không tốt.”
Phong Mẫn Nghi hôn nhẹ lên má hắn nói. “Thời gian này Phong Ngôn cũng không làm gì, vậy để nàng theo hầu thiếu chủ là được.”
“Phong Ngôn? Ta còn sợ nàng đang muốn cãi lệnh ta đây.” Võ Huyền nhớ đến chuyện lần trước nàng ta bày trò cho Mộng Kỳ muốn hại hắn, thật ngứa tay muốn đánh nàng ta.
Phong Mẫn Nghi nói. “Ta sẽ nhắc nhở nó làm việc cẩn thận, đứa nhỏ này sẽ hiểu chuyện thôi, dù sao thân phận ta ở Cương Thanh thành cũng không tiện chạy đông chạy tây được.
Với lại chuyện người giao cho ta, vẫn còn cần ta quản lý.”
“Thiếu mấy người có thể làm việc thật sự rắc rối, mấy huynh đệ họ Thương đều đã có chuyện của riêng mình, chuyện nàng làm mà đi vào ổn định, hãy sắp xếp dần người sang cho huynh đệ họ Thương.” Võ Huyền bắt đầu cân nhắc về việc đào tạo người.
Phong Mẫn Nghi thấy vẻ mặt thư giãn, nàng mới hỏi hắn. “Ta thấy huynh đệ họ Thương có tiềm lực nhưng để họ phát triển được vẫn cần thời gian, sao người không dùng những người khác trước.”
Võ Huyền nhẹ nhàng vuốt ve Phong Mẫn Nghi. “Nàng có biết không? Con người dù thông minh đến đâu cũng sẽ có một phần cảm tính, mà ta cũng như vậy.”
Phong Mẫn Nghi tóm lấy tay hắn, không để cho hắn làm loạn, nàng nói. “Nhưng ta thấy ngài không phải người như thế? Chắc chắn có lý do.”
Võ Huyền đưa tay nàng đến điểm cần đến, hắn thư thái nói. “Yên Vân Hoàng của chúng ta lập ra quá nhanh, thủ đoạn cũng là không dùng tình cảm hay tinh thần để thu phục lòng người, đều là dùng ép buộc và lợi ích.
Ai cũng rõ anh em họ Thương là người đi theo ta đầu tiên, nếu hiện tại có người lớn hơn mà loại bỏ họ, thì những người phía dưới hay những người sắp gia nhập tiếp theo nghĩ sao?”
Phong Mẫn Nghi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng bóp vai cho hắn. “Ta hiểu rồi! Ngài đang muốn cho mọi người thấy sự trọng dụng người của ngài, dù hắn có yếu đuối, chỉ cần trung thành thì vẫn sẽ được trọng dụng, đây là một cách xây dựng căn cơ rất tốt.”
“Không chỉ như thế, ta còn muốn cho họ thấy được lợi ích cho việc làm người của Yên Vân Hoàng, để họ có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho ta, chứ không phải vì Nô Ấn.” Võ Huyền bế phốc Phong Mẫn Nghi đi tới giường, hắn nhẹ nhàng nói vào tai nàng. “Nào, để ta bồi thường cho nàng hơn một tháng qua.”
Phong Mẫn Nghi như cá gặp nước, nàng thỏa thích vùng vẫy trên người Võ Huyền, mặc cho ngoài trời đang dần sáng, mặt trời càng thêm đỏ ửng khi nghe tiếng rên râm ran từ trong phòng truyền ra.
Võ Huyền thấy thỏa mãn Phong Mẫn Nghi đã thỏa mãn, hắn liền đắp chăn cho nàng, còn mình ra bên ngoài phòng tìm một gốc cây lớn bắt đầu luyện đan.
Với đan dược nhất cấp, hắn bây giờ có thể nhắm mắt luyện cũng thành nên hắn điều khiển Long Hỏa chia thành một lúc ba Long Hỏa con.
Dưới sự điều khiển của hắn, các loại dược liệu liền được cho vào trong ba Long Hỏa, chỉ vài phút đồng hồ, tạp chất trong các dược liệu đã được loại bỏ, còn lại ba khối dược dịch di chuyển bên trong hỏa diễm.
Cùng một lúc ngưng kết, dược dịch bên trong hỏa diễm nhanh chóng ngưng thành đan dược, Hồn Nhi bên trong linh hồn cũng không có xuất động vì lượng tiêu hao quá ít.
Nhanh chóng bắt đầu với lần luyện đan thứ hai, Võ Huyền thu Long Hỏa trở lại thành hai con, dược liệu nhị cấp hạ phẩm cũng được hắn sắp sẵn ra ngoài.
Chưa vội bắt đầu luyện lò tiếp theo, hắn để cho hai con Hỏa Long bắt đầu nổi lửa, còn hắn thì ngồi quan sát chúng, khi cảm thấy đã đủ, hắn cùng lúc đưa tất cả dược liệu được chuẩn bị vào trong hỏa diễm.
Long Hỏa phừng phừng rực lửa, nó thổi ra lửa không quá to cũng không nhỏ bắt đầu đốt cháy dược liệu.
Võ Huyền theo như thói quen bắt đầu tăng hỏa diễm lên một chút đẩy nhanh tốc độ loại bỏ tạp chất.
Tiếng tạp chất cháy tí tách trong lửa, ngọn lửa của Long Hỏa phun ra đỏ rực, bên trong đỏ hơn bên ngoài, bên viền lửa còn có màu cam, người cách nó vài mét liền cảm thấy khô nóng.
Ngưng!
Võ Huyền hô nhẹ một tiếng, dược dịch trong suốt và xanh lam bên trong hỏa diễm ngưng tụ thành mấy viên đan trắng cùng xanh lam.
Hắn thu đan dược vào bình, hắn tự nói. “Ngang bằng với tốc độ luyện đan nhất cấp, xem ra ta bắt đầu có chút tiến bộ.”
Vỗ vỗ lên mặt, thầm nói bản thân không được tự mãn, hắn bắt đầu tiếp tục nổi lửa.
Điệp Điệp không thích nóng, nó từ trên đầu Võ Huyền bay đến bên bàn trà nghỉ ngơi, nó rất muốn Võ Huyền đưa nó vào trong Tinh Quang Cầu luyện tập với Tiểu Ưng và Kim Quang Thần Tượng nhưng nhiệm vụ nó được giao là bảo vệ phụ thân.
Chán nản đậu trên bàn bên trong đình viện, nó đưa mắt nhìn xuống dưới Ngu Linh học viện thấy bên dưới người cùng thú đông nghịt đang muốn làm gì đó.