Chương 194: Thất Thải Hồn Khí
Thiên Dương Ngân tự nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Võ Huyền, vì nàng vốn đã muốn cùng hắn kết nối quan hệ sâu hơn.
Trong tương lai, việc của nàng có ra được Ác Minh chiến trường hay không? Đều nhờ cả vào hắn.
Qua một ngày, năm nhà đều trở về đầy đủ, mọi người đều trở về nói ra điều mình biết được.
Bốn phía tường thành đều là nơi tu luyện chia ra thành ba cấp bậc, phía bắc là nơi tu luyện sơ cấp, một Bích Hồn Ngọc một ngày, phía nam và tây là nơi tu luyện trung cấp, hai viên Bích Hồn Ngọc một ngày, phía đông là nơi tu luyện cao cấp mười viên Bích Hồn Ngọc một ngày.
Trong năm nhà thì Mộng gia và Độc Ánh gia là hai nhà không có bao nhiêu Bích Hồn Ngọc.
Võ Huyền thoáng suy nghĩ một chút, liền hỏi Hồng Thịnh Bảo. “Cậu có bao nhiêu Bích Hồn Ngọc?”
“Cái này nói riêng được không thiếu chủ?” Hồng Thịnh Bảo chần chừ nói.
Võ Huyền liền đồng ý, hai người liền đi ra một nơi không xa nói chuyện.
Hồng Thịnh Bảo liền chủ động nói ra. “Ta tìm được hai nghìn viên Bích Hồn Ngọc, thiếu chủ nếu người muốn ta có thể cho người ba trăm năm mươi viên, số còn lại ta thật sự không thể cho thêm.”
Võ Huyền bất ngờ nhìn Hồng Thịnh Bảo, tên này tầm bảo cũng đủ giỏi, hắn huy động một đống người mới tìm được hơn năm nghìn tám trăm viên một chút, hắn thì hay rồi, một mình tìm kiếm cũng được hai nghìn viên.
Xong hắn chẳng bất ngờ lắm, vì tên này Thần Quang hắn còn tìm được, nói gì đến Bi
Võ Huyền phất tay quay người với Hồng Thịnh Bảo. “Ngươi để tự dùng đi, chỗ ta vẫn còn đủ dùng.”
Hồng Thịnh Bảo thấy Võ Huyền bỏ đi như mới nghĩ ra gì đó, hắn không khỏi lấy tay đánh lên mặt mình. “Tên ngốc này, ngươi nói có năm trăm viên chẳng phải tốt sao? Hồn thú ở đây đặc biệt nghe lời, đổi về bán cho cao tầng Khống Thú Giả chắc chắn được giá cao.
Có năng lực của hồn thú, g·iết c·hết đá minh thú sẽ dễ dàng hơn nhiều. ”
Võ Huyền quay lại, hắn nói với Hồng Thịnh Kính và Hồng Thịnh Vinh. “Hai vị tiền bối, Hồng Thịnh Bảo đã có đủ Bích Hồn Ngọc cho Hồng gia dùng ta sẽ không chia thêm cho mọi người.”
“Thiếu chủ cứ nói chuyện với mọi người, Hồng gia chúng ta tranh thủ thời gian đi tu luyện trước.” Hồng Thịnh Vinh hiểu thiếu chủ nhà mình, lão liền tranh thủ đưa người Hồng gia đi trước, tránh để những người không có Bích Hồn Ngọc xấu hổ.
Hắn đưa Càn Khôn Giới cho Độc Ánh Ngân Nguyệt. “Sư nương, trong này có tám trăm viên Bích Hồn Ngọc, ba trăm năm viên con hiếu kính người, số còn lại thì để cho Độc Ánh Vân.”
Độc Ánh Ngân Nguyệt không hề khách khí thu lấy. “Võ Huyền, cảm ơn con, chỗ ta có ba trăm viên nhưng chắc chắn không đủ dùng, có của con thì sẽ mua được hai con hồn thú cửu cấp rồi.”
Nàng vốn dĩ đã coi mình là trưởng bối của Võ Huyền, nên lời nói ra rất thật lòng.
Độc Ánh Vân liền hướng Võ Huyền nhún người. “Thiếu chủ, ta có hồn thú sẽ cố gắng tu luyện, không phí công người bồi dưỡng.”
Võ Huyền đỡ nàng dậy. “Không cần khách khí, sau này còn cần ngươi giúp đỡ.”
Hắn lại đưa cho Mộng Kỳ ba trăm năm viên Bích Hồn Ngọc. “Chỗ ta đã không còn nhiều, chỉ có thể đưa Mộng Kỳ tiểu thư từng này.”
Mộng Kỳ không khách sáo nhận lấy. “Cảm tạ thiếu chủ, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với Mộng Kỳ một tiếng.”
Võ Huyền gật đầu, hắn chờ người Độc Ánh gia và Mộng gia rời đi mới hướng Sở lão và Dương Tú nói. “Sở lão, Dương Tú cô nương, mọi người đều đã có Lõa Hồn Ngọc, ta cũng không đưa cho mọi người thêm nhiều Bích Hồn Ngọc, số ngọc ta đưa cho Dương Ngân tỷ đủ mọi người tu luyện ít ngày.”
Sở lão cười nói. “Võ Huyền thiếu chủ không cần để ý, lão và Dương Tú đều không có ý định tu luyện linh hồn, sở hữu được hồn thú đã là điều may mắn của hai chúng ta.”
“Vậy thì được, chúng ta cùng vào mua hồn thú trước.” Võ Huyền nói.
Sáu người Võ Huyền đi trước, theo sau là bảy người sót lại của Yên Vân Hoàng, hai người của Thiên Dương Ngân.
Những người còn lại không rõ tung tích, đã tìm cách liên lạc nhưng cũng không được, rất có thể họ đ·ã c·hết trên chiến trường g·iết chóc khi mở đền.
Tìm đến bà lão nói chuyện với mình lúc đầu, Võ Huyền chủ động lên tiếng nói. “Bà lão, ta mang bạn của ta quay lại giao dịch với bà đây.”
“Khách quan, người thật sự đã quay lại, mọi người mau vào đây nói chuyện đừng đứng ở ngoài.” Bà lão chủ động mở ô bán hàng của mình rộng ra thêm một khoảng đưa mấy người Võ Huyền vào trong.
Bà lão khẽ vẫy tay, vài hồn thú đã xuất hiện trong phòng.
Bà lão chỉ vào một hồn khí hình tròn, trên thân chia ra làm bảy màu sắc khác nhau, nó cứ liên tục xoay tròn tỏa ra các luồng khí như cầu vồng. “Đây là Thất Thải Hồn Khí, hồn thú cửu cấp hồn thú sơ kỳ, khi dung nhập với sủng kỹ, nó có thể thêm sức mạnh của một loại linh lực mà ngài sở hữu chuyển thành sức mạnh linh hồn.”
Bà lão đẩy Thất Thải Khí ra, đẩy một hồn thú khác lên. “Diệp Hồn Hoa, tăng hai đến năm phần sức mạnh cho sủng kỹ.”