Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 191: Đền mở




Chương 191: Đền mở

Võ Huyền được Long Quy tiên sinh đưa ra bên ngoài, hắn hít một hơi thật lớn, hai tay đan vào nhau, người ưỡn cong về phía trước.

Mấy ngày luyện tập trong Hắc Minh trận cùng luyện chế một số đan dược liên tục khiến thân thể của hắn có chút mệt mỏi.

Nhìn quanh thấy người bên mình thiếu đi nhiều, hắn nhíu mày hỏi Độc Ánh Vân. “Mọi người đâu rồi?”

Độc Ánh Vân chỉ tay xuống dưới. “Thiếu chủ, mọi người ở bên dưới.”

Nàng lại kể cho Võ Huyền nghe chuyện xảy ra ở đây.

Võ Huyền gật đầu, hắn đưa cho Độc Ánh Vân mấy bình đan dược mới luyện chế. “Chia cho mọi người, đề phòng có lúc dùng đến.”

Độc Ánh Vân nhận lấy mấy bình đan dược, nàng liền hỏi hắn. “Chúng ta xuống bên dưới chứ?”

Võ Huyền căn cứ tình hình phía bên dưới nói. “Xuống đi.”

Hắn lại phất tay thả ra đám linh thú bên trong đồ đằng để bọn chúng gia nhập cùng mấy người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn.

Lại lệnh cho chúng gọi hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn cùng mấy người của Yên Vân Hoàng về.

Theo như tình hình hiện tại, không sớm thì muộn Bát Tiễn Nhân sẽ xuất hiện mở ra đền để tiến vào Tiễn m Hà.



Để chắc chắn mọi người có thể bước vào Tiễn m Hà, hắn không muốn mọi người ở quá xa nhau.

Rất nhanh, Phong Mẫn Nghi cùng mọi người đã trở lại.

Hồng Thịnh Bảo trên tay trống không nhưng nhìn cái miệng không ngậm được của hắn thì thu thập được cũng không ít.

Hắn quàng tay qua cổ Võ Huyền nhỏ giọng nói. “Thiếu chủ, người nói xem ta tìm được thứ gì hay ho này?”

Thần Quang!

Võ Huyền nhìn thứ bị nhốt trong chiếc lồng màu đen liền suy nghĩ ngay trong đầu, tuy không nhận ra nó nhưng hắn cảm nhận được thứ bên trong lồng sắt tỏa ra quang linh lực thuần khiết giống với Bách Linh Băng.

Hắn đẩy chiếc lồng vào bên trong tay áo rộng của Hồng Thịnh Bảo. “Nói đi, muốn trao đổi thứ gì từ ta.”

Hồng Thịnh Bảo nhoẳn miệng cười. “Thiếu chủ quả nhiên hiểu ta, thứ ta muốn giống với ở trên tay thiếu chủ.”

Hắn chỉ chỉ tay lên mu bàn tay của mình, ánh mắt hướng về đồ đằng trên tay Võ Huyền.

Nhìn ánh mắt của Hồng Thịnh Bảo, Võ Huyền liền dứt khoát đáp. “Chấp nhận.”

“Thiếu chủ, sảng khoái!” Hồng Thịnh Bảo liền đưa cái lồng cho Võ Huyền.



Phía ngược lại, Võ Huyền nhét vào tay Hồng Thịnh Bảo một viên Lưu Hồn Bích Ngọc.

Hồng Thịnh Bảo dùng linh lực nhìn vào trong Lưu Hồn Bích Ngọc, hắn cười nói. “Thì ra chỉ đơn giản như vậy nhưng rất đáng để đổi.”

Võ Huyền nhắc nhở. “Dùng thì mang theo nhiều người một chút để ý một chút, nếu không ngươi sẽ là người mà Đan Phong và Cổ Linh giới.”

“Ta biết.”

Hồng Thịnh Bảo vừa dứt lời, từ phía cuối chân trời tiếng nhạc thê lương lại vang lên.

Tuy nhiên, lần này mọi người đều không bị tiếng nhạc ảnh hưởng đến linh hồn, tất cả đều hướng về Bát Tiễn Nhân mà nhìn đến.

Tốc độ của Bát Tiễn Nhân so với lần trước mấy người Võ Huyền gặp thì nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên đầu mọi người, tiền vàng đều bay phấp phới bởi những hồn thú phía sau rắc xuống.

Theo tiếng nhạc của Bát Tiễn Nhân những linh hồn của người, linh thú và hung thú đều bay lên dải lụa phía sau những linh hồn đang tung tiền giấy.

Dải lụa vốn không dài nhưng mỗi linh hồn lên nó lại dài ra thêm một đoạn, càng ngày càng nhiều linh hồn đi lên.

Dải lụa cũng dài đến mức mắt thường đã không thể nhìn thấy.



Bát Tiễn Nhân cũng dần bắt đầu đổi một đoạn nhạc khác, một đoạn nhạc đau thương hơn so với đoạn nhạc trước đó.

Giữa không trung một ngôi đền lớn xuất hiện, bốn phía xuất hiện cầu thang mờ ảo như mây.

Từ trong điện, những hàng chữ lớn xuất hiện. “Lấy ra Bích Ngọc Hồn có thể vào điện.”

Dòng chữ lại lần nữa biến đổi. “Đặt Bích Ngọc Hồn vào trong khay bên trong đền thờ sẽ được tới Tiễn m Hà.”

“Từng người tiến lên, tranh nhau, c·hết.”

“Ta lên trước, ta lên trước.”

Mấy người gần đại điện liền chủ động nhảy lên trước, họ nhảy lên bậc cầu thang mà đi lên phía đại điện, từng người một vào bên trong đại điện.

Võ Huyền không vội để cho người của mình đi vào, hắn vẫn đang chờ cho tất cả đi lên và linh thú đi thu nhặt bảo vật trở lại.

Không rõ làm sao, trong đầu hắn lại xuất hiện một cảm giác rằng đi vào bên trong Tiễn m Hà cần rất nhiều Bích Ngọc Hồn.

Trái ngược lại lời ghi trong cuốn sách của Sở lão.

Đợi mấy người cuối cùng của các thế lực khác tiến lên đại điện, Võ Huyền mới để người của mình đi lên, hắn còn nhắc nhở Hồng Thịnh Bảo. “Đừng đặt tên cả Bích Ngọc Hồn vào trong đại điện, giữ lại càng nhiều càng tốt.”

Hồng Thịnh Bảo không hiểu lắm lời của Võ Huyền nhưng hắn vẫn gật đầu.

Võ Huyền cùng hai tỷ muội họ Ngôn hô lớn gọi linh thú tìm bảo vật trở về, đợi bọn chúng đưa lên tất cả, ba người mới đi vào đại điện trong lúc đó cũng kiểm kê lại Bích Ngọc Hồn tìm được.

Linh thú của cả ba tìm được kha khá Bích Ngọc Hồn, mỗi người đều đã có hơn một nghìn viên Bích Ngọc Hồn.