Chương 19: Uyển Hoa Báo và Hắc Thủy La Ngưu
Chương 19: Uyển Hoa Báo và Hắc Thủy La Ngưu
Võ Huyền không di chuyển tiếp nữa, mà lựa chọn chốn vào một gốc cây rỗng ruột ẩn nấp.
Vì trong cách đi săn của Phong Uẩn Tuyết Ưng có viết, loài ưng này giống với các loài ưng khác thường dùng cặp mắt và thính giác siêu việt của mình để xác định con mồi.
Đôi mắt tinh tường của Phong Uẩn Tuyết Ưng có thể nhìn xa vô cùng xa, và khi bị chướng ngại vật ngăn cản tầm mắt thì nó sử dụng thính giác để phát hiện con mồi vì thính giác của loài ưng này cũng không thể coi thường.
Và rất có khả năng con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành đã bay theo hướng hắn chạy, song từ trên cao nó tình cờ phát hiện hắn trong tầm mắt, rồi dùng thính giác siêu việt của mình mà xác định hắn, rồi bám theo cho tới đây.
Nếu đã là như vậy, Võ Huyền dứt khoát ẩn nấp xem nó tìm hắn ra sao, thứ nhất hắn đang ở trong trạng thái linh hồn thực thể, không mùi, không vị, không hơi thở đó là trạng thái của hắn hiện tại, và thứ hai hắn cũng chẳng s·ợ c·hết, cùng lắm là về Khống Thú đại lục, chứ mất công chạy cũng b·ị đ·ánh về Khống Thú đại lục cũng chẳng khác gì nhau.
Phong Uẩn Tuyết Ưng đã bay đến ngay trên đầu Võ Huyền, song phía trên chẳng hề có một tiếng đập cánh, đến ngay cả mấy cái cành lá cũng chẳng hề đung đưa.
Nếu không phải thân hình lớn của nó che lấp cả một khoảng ánh sáng thì Võ Huyền cũng không phát hiện ra.
Võ Huyền ngồi trong gốc cây nhìn ánh sáng đã trở lại thì đoán con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành đã bay qua chỗ hắn.
Võ Huyền đang muốn ngó đầu ra nhìn, thì từng tiếng 'rầm rầm' phía trước phát ra, chỉ thấy một loạt những cây lớn b·ị c·hém thành từng mảnh đổ rạp xuống đất.
Phía trên đôi cánh của Phong Uẩn Tuyết Ưng thì vẫn đang phát sáng, tàn dư của phong linh lực vẫn còn chưa tan, bỗng Phong Uẩn Tuyết Ưng quay ngược lại chỗ Võ Huyền khiến tim hắn giật thót, vội chui đầu vào lại gốc cây.
"Iê...u"
Một loạt đao phong liên miên bắn ra từ đôi cánh của con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành, hàng loạt tiếng ầm ầm xuất hiện bên tai Võ Huyền, và hàng loạt thân cây cùng cành cây đổ xuống.
Băng trực giác, Võ Huyền cảm nhận được cái cây nơi hắn đang chốn, phía trên ngọn cùng thân cây đã hoàn toàn bị đao phong đốn hạ chỉ còn chừa lại phần gốc, phía bên ngoài cành cây cùng thân cây đã rơi xuống che lấp đi cả gốc cây hắn đang trốn.
"Ầm ầm..."
"Ầm... ầm"
Liên tiếp hai hàng cây từ hai phía khác nhau đổ xuống, ánh mắt của con Phong Uẩn Tuyết Ưng quét ngang bốn phía, nhưng vẫn không thấy k·ẻ c·ướp đi đứa con nó xuất hiện.
"Iêu... êu."
Con Phong Uẩn Tuyết Ưng phát ra tiếng gọi con ra riết, nó mong rằng con của nó có thể đáp lại, song không gian vẫn tĩnh lặng như trước, không một tiếng kêu đáp lại nó.
"Iêu...u!"
Con Phong Uẩn Tuyết Ưng từ trên không lao xuống một đống lá đang chất đống ngay trước mặt nó, một lớp băng dày đặc bao phủ lấy đống lá, bên trong lá cây, cùng cành cây và cái gốc cây liền hóa thành bột vụn.
Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành nhìn chằm chằm vào đống bột vụn, nó vừa rồi vừa nghe thấy trong đống lá đó có tiếng động nhẹ, nhưng khi đao phong cắt vào thì lại không thấy gì cả.
Tốn nửa ngày, không thể tìm thấy k·ẻ t·rộm con, Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành biết nó không thể tìm được đứa con mình nữa, liền thét lên một tiếng đầy đau đớn, rồi vỗ cánh rời đi.
Võ Huyền nấp trong đám cành lá gần đó nhìn Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành rời đi thì trong lòng cũng có chút khó chịu, Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành làm hắn nhớ đến phụ mẫu của mình, song nếu để lựa chọn lại hắn vẫn sẽ ký kết với Phong Uẩn Tuyết Ưng non, vì hắn cần mạnh hơn.
Bỏ lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Võ Huyền liền đạp qua những cành lá rụng đầy trên mặt đất tiến vào khu rừng.
....
"Uyển Hoa Báo, linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc hạ phẩm, mang trong mình quang hệ linh lực và mộc hệ linh lực, chẳng rõ thực lực ra sao nữa." Võ Huyền đứng trên một ngọn núi đá nhìn xuống dưới phía sơn cốc trước mặt.
Hắn thấy được một con báo màu trắng, quanh người nó mọc ra rất nhiều dây leo và những đóa hoa màu trắng xinh đẹp, nó đang chậm rãi di chuyển qua những đám cây, tiếp cận tới con trâu nước đang đi trên mặt sông.
Võ Huyền đã dùng hai mươi mốt ngày để vượt qua vô số nơi khác nhau, cũng đã thấy được rất nhiều linh thú và hung thú, song hắn như chẳng hề biết chán mà cứ lang thang ở các khu vực có nhiều Thú, và ngắm nhìn cuộc sống của chúng.
Và cảnh phía dưới dòng sông hắn cũng quá quen thuộc, vì nó là việc diễn ra hằng ngày, kẻ đi săn và con mồi.
Uyển Hoa Báo từ trên bờ lao tới chỗ con trâu nước đang bơi, con trâu nước phát hiện Uyển Hoa Báo t·ấn c·ông về phía mình, nó lập tức gầm lên một tiếng, dòng nước xung quanh nó dần thay đổi.
Những dòng xoáy nước xoay tròn dần tạo thành một xoáy nước lớn độ ba mươi thước, như một màn ảo thuật, xoáy nước nổi hẳn lên trên mặt nước cuồn cuộn di chuyển về phía Uyển Hoa Báo đang bơi.
"Gừ!"
Uyển Hoa Báo gầm nhẹ, bông hoa màu trắng trên trán nó bắn ra một luồng bạch quang, luồng bạch quang bắn thẳng vào xoáy nước nhằm phá hủy xoáy nước.
Song sự tình chẳng đơn giản như thế, xoáy nước cũng chẳng phải do một con linh thú vô danh tiểu tốt tạo ra, con trâu nước nhìn thì tưởng bình thường kia lại là linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc, Hắc Thủy La Ngưu.
Và có lẽ hai con linh thú này có thực lực ngang bằng nhau, nên hai sủng kỹ cũng không trênh lệch nhau là bao.
Hắc Thủy La Ngưu thấy xoáy nước bị ngăn càng, ánh mắt nó trở lên giận dữ, một tiếng "u u" từ miệng nó thét lên, hai chân nó tựa như có xoáy nước tụ bao quanh, phía dưới dòng sông từng tiếng 'ùng ục' phát ra, theo đó là từng cột nước như giao long lao xung thiên lao lên mặt nước đánh tới Uyển Hoa Báo.
Song Uyển Hoa Báo lại bình tĩnh lạ thường, để mặc từng cột nước đánh lên người nó, hất nó văng lên bờ.
Cơ thể Uyển Hoa Báo sau khi bị những cột nước đánh trên bờ thì nằm im, nó giống như không hề có sự sống bên trong, thân hình thì thủng lỗ chỗ nhưng không hề có máu chảy ra.
Võ Huyền trên vách đá kinh ngạc mà nhìn cơ thể Uyển Hoa Báo phía dưới, rõ ràng thực lực của cả hai ngang nhau, sao lại dễ dàng bị đ·ánh c·hết như vậy.
Song không để hắn hết kinh ngạc, từ phía dưới lòng sông, Uyển Hoa Báo bất ngờ nhảy lên lưng của Hắc Thủy La Ngưu, những dây leo trên người nó bò trên người của Hắc Thủy La Ngưu rồi xiết chặt vào thân thể nó.
Những dây leo bám chặt vào cơ thể Hắc Thủy La Ngưu thì phát sáng ra các hạt lục quang nhè nhẹ, những hạt lục quang di chuyển ngược lại các dây leo truyền về Uyển Hoa Báo.
Mặt Uyển Hoa Báo khi nhận được những hạt lục quang thì vô cùng thư sướng, nó đứng trên lưng của Hắc Thủy La Ngưu thì vô cùng hưởng thụ.
Trái lại với Uyển Hoa Báo có vẻ vui sướng kia, Hắc Thủy La Ngưu lúc này tỏ ra vô cùng bối rối, sinh mệnh bên trong cơ thể nó đang dần bị Uyển Hoa Báo hấp thu đi.
Hắc Thủy La Ngưu tuy bối rối song chẳng hề hoảng loạn, nó gầm nhẹ lên một tiếng, hàng loạt cột nước và một xoáy nước khổng lồ đánh thẳng lên thân nó, nhấn chìm chính nó và Uyển Hoa Báo.
Ngay khi Hắc Thủy La Ngưu và Uyển Hoa Báo vừa chìm trong xoáy nước, một tướng hót thánh thót vang vọng cả sơn cốc, bầu trời trong xanh bỗng chốc biến đổ thành một màu quang mang ấm áp.