Chương 187: Giăng trận
Võ Huyền cũng nhân cơ hội mang theo Điệp Điệp thoát khỏi Cực m Kim Cang.
Cũng như né đi Hoàng Liệt Phấn của Tinh Linh Thất Sắc và Độc Ánh Vân.
Hồng Thịnh Bảo bị khóa bên trong, hắn thử cử động một chút nhưng cảm giác được dây xích cùng những tượng băng này rất cứng, so với bảo khí tam cấp hạ phẩm không sai.
Hắn nói vọng sang bên Độc Ánh Vân. “Không nghĩ thiếu chủ lại tu luyện thành thạo Băng Tâm Như Ý ngang với bảo khí tam cấp hạ phẩm, nếu có thêm Bách Linh Băng, ta sợ chúng ta đã thua từ bây giờ.”
Độc Ánh Vân ở bên kia nói vọng sang. “Ta không giỏi phá hủy, giúp ta một chút.”
“Ừ.” Hồng Thịnh Bảo đưa mắt nhìn Tam Nhãn Hỏa Kim Viên một cái, nó liền hiểu ý của hắn.
Toàn thân lập tức được bao bọc bởi ánh sáng hoàng sắc, nó đập mạnh vào bức tượng sát thân, lập tức khiến bức tượng cứng như bảo khí tam cấp phẩm bị nứt vỡ.
Lại một cú huých nữa đập lên tượng băng vừa rồi, cú đập nhìn như không quá mạnh nhưng đã khiến đại lượng tượng băng vỡ nát.
Hồng Thịnh Bảo cũng không nhàn rỗi, toàn thân hắn giống với Tam Nhãn Hỏa Kim Viên, ánh sáng hoàng sắc bao phủ thân thể, hắn bắt đầu vung quyền phá đi tượng băng cùng với các dây xích vướng víu.
Hồng Thịnh Vinh là một tên nghiện cá cược, hắn phất tay vài cột mọc dài trên đất, bên trong là tên của năm người đang chiến đấu. “Mọi người mau tới, mau tới, nếu chỉ đánh cược mỗi bảo khí cửu cấp thì quá chán, nhanh tới đặt, Hồng Thịnh Bảo trụ lâu nhất, một ăn một, Độc Ánh Vân trụ lâu nhất một ăn một phẩy năm,...”
Trong nhóm người đi bảo tàng, người nào mà không biết trò cá cược đấu trường quen thuộc này ở Hắc Ngục Thú.
Phong Mẫn Nghi là người đầu tiên đi lên, nàng đặt năm viên đan dược thất cấp thượng phẩm vừa được Võ Huyền đưa cho vào ô của hắn. “Ta đặt thiếu chủ trụ được lâu nhất.”
“Tốt, đặt thiếu chủ một ăn bốn.”
“Ta đặt tiểu thư Mộng Kỳ nhà ta.”
Sở lão tiến lên đặt vào ô của Thiên Dương Ngân một viên đan dược bát cấp hạ phẩm. “Ta đặt tiểu thư nhà ta.”
“...”
Hồng Thịnh Vinh thấy số lượng đặt phân bổ đều nhau, trong mắt hắn lại càng ẩn chứa vui vẻ.
Võ Huyền nhân cơ hội hai người Hồng Thịnh Bảo cùng với Độc Ánh Vân bị nhốt mà hồi phục linh lực, dùng nhiều Băng Ảnh như vậy khiến hắn hao tổn không ít linh lực.
Tiếng vang bên trong cái bẫy Băng Ảnh ngày càng một lớn, Võ Huyền biết được Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân đã sắp thoát ra ngoài.
Hắn không chần chừ mà nắm chặt tay.
“Cạch, cạch, …”
Từng Băng Ảnh bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
Hồng Thịnh Bảo cùng Độc Ánh Vân lập tức nói. “Không hay.”
Hồng Thịnh Bảo quay người với Tam Nhãn Hỏa Kim Viên, hắn tạo ra một lớp lá chắn màu vàng cứng rắn như kim tinh bao bọc lấy nửa người.
Tam Nhãn Hỏa Kim Viên cũng nhanh chóng áp lưng vào chủ nhân của mình, tương tự, nó tạo ra một lớp lá chắn kim tinh như Hồng Thịnh Bảo.
Độc Ánh Vân cùng Tinh Linh Thất Sắc biến mất tại chỗ, trên mặt đất không biết từ lúc nào xuất hiện những bông hoa nhỏ màu xanh.
Chúng thi nhau nở rộ tạo thành từng khóm hoa nhỏ bám vào trong băng, đây là điều duy nhất Độc Ánh Vân có thể để lại giúp Hồng Thịnh Bảo.
Một tiếng động cực lớn lập tức vang lên trong đại điện, vô số băng do Võ Huyền tạo ra đã trở thành bụi mịn rơi lả tả trên đất.
Vì không có mục tiêu, nên Băng Phá của hắn bộc phá toàn bộ sức mạnh của chúng ra bên ngoài.
Bụi mịn trắng lấp lánh bay lấp cả một khoảng đại điện, Độc Ánh Vân từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài, trên người nàng không có một v·ết t·hương, bên dưới chân nàng, một mầm cây nhỏ đã khô héo, tùy tiện giẫm lên cũng có thể khiến nó tan biến.
“Vù.”
Bên trong đám bụi trắng, hai thân ảnh tràn ngập kim quang, vương vấn bên trên là mộc linh lực đang chữa trị những vết cắt đang rỉ máu bên trên.
Hồng Thịnh Bảo nhìn Võ Huyền cười sảng khoái nói. “Thiếu chủ thủ đoạn thật không tệ, ta không nghĩ mình sẽ bị chật vật như này.”
Võ Huyền im lặng không đáp, hắn đang cố gắng hồi phục linh lực trong cơ thể một cách nhanh nhất.
Nhưng hắn biết rõ Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân sẽ không đứng nhìn hắn hồi phục.
Nên đã sớm ra lệnh cho Điệp Điệp vẫn luôn bảo toàn linh lực tạo ra Nộ Thiên Tuyết để ẩn dấu cả hai ở bên trong.
Ngồi ở phía cuối nơi góc điện, Võ Huyền không hề rảnh rỗi, vừa điều tức hồi phục linh lực, vừa nghĩ cách làm sao ứng chiến tiếp theo.
Hắn có thể nhìn ra được, người từ đầu tới cuối tiêu hao chỉ có thể là hắn, dù có giăng một cái bẫy lớn cũng chỉ làm Hồng Thịnh Bảo b·ị t·hương nhẹ.
Sợ rằng, lần t·ấn c·ông thứ hai, Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân sẽ dùng toàn lực t·ấn c·ông hắn.
Dù cho cả hai đang phong ấn thực lực xuống tam cấp trung kỳ nhưng khả năng chiến đấu của thất cấp vẫn hơn hẳn một người như hắn.