Chương 184: Chia bảo
Hồng Thịnh Bảo thấy Võ Huyền nói vậy liền không khách khí nhảy xuống, những người khác cũng bắt đầu nhảy xuống.
Nhìn mọi người lặn đi hết, Võ Huyền mới lấy hai tấm lệnh bài cổ xưa ra bên trên có khắc Vũ Dực Hải Xà cùng Cuồng Phong Quái Điểu.
Long Quy tiên sinh từ lúc nào xuất hiện trên vai hắn, lão nhìn hai tấm lệnh bài nói. “Phong ấn khá lâu rồi, chúng có chút suy yếu, lão sẽ mang chúng vào Tinh Quang Cầu phá giải phong ấn và hồi phục.”
“Phiền tiên sinh giúp một tay.” Võ Huyền cảm tạ nói.
“Thiếu chủ vận may không tệ, lấy được hai con linh thú này, ngài đã không cần suy nghĩ về sủng thú thứ năm và thứ sáu của mình.” Long Quy tiên sinh thu hai tấm lệnh bài về phía mình, chúng vừa đến chỗ lão liền biến mất không thấy.
Võ Huyền trầm ngâm nói. “Ta định giành vị trí thứ năm cho Mộc Thố.”
Long Quy tiên sinh vẫn trong giạng linh thú thu nhỏ, không nhìn ra được trên mặt lão biểu hiện gì. “Thiếu chủ, ngài nên suy nghĩ cho kỹ, tư chất của Mộc Thố dù có qua cải tạo cũng không thể thuần khiết được bằng linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc thật sự.
Ngài nên nhớ, phía sau ngài còn rất nhiều người, nên đừng dùng cảm xúc để quyết định.”
Long Quy tiên sinh nói rồi bỏ lại Võ Huyền yên lặng ngồi đó.
Điệp Điệp ở trên đầu Võ Huyền thấy thế mới mở miệng nói. “Phụ thân, tiên sinh nói đúng, yêu thích thì có thể giữ ở bên mình nhưng đừng để ảnh hưởng.
Với linh thú chúng con những đứa trẻ yếu đuối làm cản trở bước chân của cả một tộc đều sẽ bị loại bỏ.
Con nghĩ đối với hoàn cảnh của người cũng vậy, người có quá nhiều thứ phải làm, nếu chấp nhận một linh thú có huyết mạch cấp thấp nó chỉ là gánh nặng của người, kéo bước chân người lại đằng sau.”
Võ Huyền thở dài một tiếng. “Được rồi, ta đã hiểu, cứ để Mộc Thố bên trong Tinh Quang Cầu đi.”
Nhảy xuống lại hồ nước đuổi kịp sang mọi người sang đại điện khác.
Hầu hết đi theo tới đây đều là người trung thành, bảo vật tìm được đều được mang ra đại điện để tập trung.
Vì rõ ràng, người của Võ Huyền nhiều hơn, Phong Ngôn cùng Phong Mẫn Nghi lại còn thả cả một đàn linh thú ra thu thập bảo vật thì mọi người đều không tranh lại hai nàng.
Với lại đây cũng là ý của Võ Huyền nói với các nàng trước khi xuống, mọi thứ tìm được đều được mang ra.
Hành động của các nàng cũng để mấy người Hồng Thịnh Bảo chú ý tới, ở trên đại điện kia, mọi người cũng nghe được Võ Huyền phân phó cho hai nàng.
Võ Huyền làm vậy chính là để hai người Phong Mẫn Nghi cùng Phong Ngôn đại diện cho hành động của mình.
Mấy cường giả cửu cấp đến đây vốn là để rong chơi nên chẳng có ai muốn tranh đoạt, mà để cho lớp trẻ tự quyết định với nhau.
Nên cảnh tượng mọi người mang bảo vật ra rất tự nhiên.
Hồng Thịnh Bảo cũng lười đi tranh c·ướp, hắn đứng tại điện bắt đầu tính toán số bảo vật lấy được.
Đan dược, sủng kỹ, bảo khí cùng khoáng thạch chất thành từng núi riêng biệt.
Không những thế mọi người còn tìm được khá nhiều linh thú bị phong ấn, tuy cấp độ đều chỉ ở thất cấp, bát cấp nhưng mấy nhà Hồng, Độc Ánh và Mộng đều nhìn chằm chằm vào chúng.
Chỉ Thiên Dương Ngân và Phong Mẫn Nghi các nàng đều không để ý đến đám linh thú ấy, mà chú ý hơn vào bảo khí cùng với đan dược.
Hồng Thịnh Bảo thấy Võ Huyền đi đến, liền kéo hắn tới. “Thiếu chủ, ngài nhanh một chút bảo vật để lâu dễ bị hao tổn.”
Mọi người nghe xong thì giật giật khóe mắt, cái tên này cái gì cũng nói được.
Võ Huyền đã suy nghĩ chuyện chia đồ trên đường xuống đây, dù chỉ có ba thế lực nhưng Trưởng Khống Giả chiếm nhiều hơn hẳn.
Xong hắn muốn để mọi thứ rõ ràng và cân bằng.
“Ta muốn chia thành năm phần, mỗi nhà một phần mọi người thấy thế nào?” Võ Huyền đưa ra ý kiến của mình.
Độc Ánh Vân và Thiên Dương Ngân liền đồng ý ngay.
Hồng Thịnh Bảo trầm ngâm một chút. “Hồng gia chấp nhận.”
Mộng Kỳ cũng gật đầu theo. “Mộng gia cũng đồng ý.”
“Vậy thì chia đi.” Võ Huyền nói. “Hồng Thịnh Bảo, ngươi tính toán từ đầu, lên chia đi.”
Hồng Thịnh Bảo cất đi bàn tính, hắn lấy ra một tấm giấy dài không biết ghi từ lúc nào.
“Trước tiên ta nói về đan dược, năm mươi viên đan dược cửu cấp trung phẩm, chín mươi viên cửu cấp hạ phẩm,... Dược liệu cửu cấp thượng phẩm có mười cây, cửu cấp trung phẩm có mười cây,...
Bảo khí mười một kiện bảo khí cửu cấp trung phẩm, hai mươi kiện cửu cấp hạ phẩm…
Sủng kỹ cửu cấp thượng phẩm sáu quyển, cửu cấp trung phẩm hai mươi quyển, cửu cấp hạ phẩm một trăm quyển,...
Khoáng thạch Long Thiết Tinh mười cân, Hàn Cực Tinh tám cân,...
Linh thú bị phong ấn bát cấp hậu kỳ có mười con, bát cấp trung kỳ hai mươi con, bát cấp sơ kỳ hai mươi con,...
Ta theo thiếu chủ chia thành năm phần bằng nhau, có năm loại tài nguyên, mỗi nhà được ưu tiên chọn trước một lần.
Thiếu chủ là người mở trận giúp chúng ta hấp thu linh lực nên ta để thiếu chủ chọn trước, Hồng gia ta và Độc Ánh gia có bản đồ cũng xin cùng nhau chọn trước, tiếp theo là hai nhà còn lại có thể tự cùng nhau bàn bạc, nếu bất đồng thì có thể tham khảo ý kiến của ba nhà chúng ta.”