Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 160: Di tích mở




Chương 160: Di tích mở

Chương 160: Di tích mở

Nửa ngày yên bình trên Lộ Thiên diễn ra, bên Đan Viêm cũng không hề gây khó dễ cho bên Hồng Thịnh Bảo.

Mà người đến càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc không gian trên vách Lộ Thiên đã không còn trống quá nhiều.

Hầu đều là các đệ tử thế lực ở tầng hai và tầng ba, chỉ có lác đác vài thế lực của tầng một điều động một ít tứ cấp hậu kỳ và trung kỳ tiến đến tìm vận may.

Võ Huyền nửa ngày ngồi im, chăm chú nhìn hình vẽ trên đất, khi lại ngẩng đầu nhìn lên Ngũ Hành Lộ trận.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói với Thiên Dương Ngân. “Khi cửa mở, để bọn họ vào trước.”

Đồng tử của Thiên Dương Ngân hơi co lại, vào sau tức là chịu thiệt. “Có bẫy rập? Trận pháp kia trông không giống có bẫy.”

Võ Huyền nhìn Ngũ Hành Lộ trận nói. “Không có bẫy, nhưng tùy tiện vào Ngũ Hành Lộ trận sẽ bị truyền tống đến các nơi khác nhau.”

Dùng chân xóa đi trận pháp dưới chân, hắn nói. “Mất nửa ngày nghiên cứu, ta tìm được cách phối hợp để chúng ta có thể cùng lúc vào trong, có điều cách này chỉ có thể năm người vào một cửa.”

Thiên Dương Ngân nghe Võ Huyền nói thì không khỏi kinh ngạc, nàng không nghĩ tạo nghệ trận pháp của Võ Huyền cao như vậy, phải biết Ngũ Hành Lộ trận là trận pháp huyền cấp thượng phẩm.

Tuy chỉ là một trận pháp truyền tống nhưng độ biến ảo phức tạp của nó không phải một người trẻ tuổi như Võ Huyền có thể nhanh chóng phá giải như vậy được.

Nàng mang trong lòng nghi ngờ song vẫn quyết định để Võ Huyền sắp xếp. “Được, vậy khi cửa mở, Huyền thiếu chủ cứ tự tiện sắp xếp.



“Ngân tỷ muốn đi cùng ta hay là đi cùng với người của tỷ.” Võ Huyền thoáng nhìn hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn. “Ta bên này đã có sẵn hai người, nếu muốn tỷ có thể dẫn thêm hai người.”

Thiên Dương Ngân gật đầu. “Cứ theo Huyền thiếu chủ sắp xếp.”

Võ Huyền thấy Thiên Dương Ngân tin tưởng mình thì hơi bất ngờ, song hắn chẳng nghĩ nhiều, nói với nàng thêm vài câu, rồi quay lại nhắc nhở Phong Mẫn Nghi đi truyền lời của hắn cho người ở dưới.

Thiên Dương Ngân cũng để thị nữ của mình đi nhắc nhở người của nàng.

Mặt trăng treo lơ lửng, mặt trời vừa ló rạng sau dãy núi, từng tia sáng màu vàng lấp lóe chiếu rọi mỏm đá lớn Lộ Thiên.

Phía trên vách đá, Ngũ Hành Lộ Thiên trận nhận lấy ánh sáng mặt trời dần dần tỏa ra ánh sáng ngũ sắc tỏa ra phía trước chiếu rọi một khoảng không.

Hơn nghìn người phía dưới mỏm đá đang tựa vào nhau nghỉ ngơi, tất cả đều nhận thấy đạo ánh sáng tỏa ra bừng bừng mở mắt đứng dậy, từng tiếng hô lớn vang lên. “Mở rồi! Mở rồi! Di tích mở rồi!”

Luồng ánh sáng ngũ sắc tỏa ra ánh sáng càng càng rực rỡ như muốn báo hiệu đây là lần cuối cùng nó có thể chiếu sáng.

Một hồi tỏa ra ánh sáng, Ngũ Hành Lộ trận dần thu lại ánh sáng, chỉ chiếu sáng đủ năm cánh cổng ngũ sắc trên vách đá.

Hồng Thịnh Bảo đã sớm bàn với hai người Độc Ánh Vân và Mộng Kỳ, cả hai không vội xông lên, theo kinh nghiệm khám phá di tích của hắn, vào sau mới là lợi thế.

Dù cho có kẻ vào trước cũng chỉ chiếm được ít lợi ích nhỏ, mà bảo vật thì thường ở sau cùng, để người vào trước dọn dẹp đường cho họ là hợp lý nhất, ánh mắt hắn nhìn về từng đám người đang lao về Ngũ Hành Lộ trận song lại không tự chủ thoáng liếc nhìn qua đám người Thiên Dương Ngân, miệng hắn lẩm bẩm nói. “Không đơn giản, thật là không đơn giản.”



Hơn nghìn người tranh nhau lao vào trong di tích, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại hai nhóm người Hồng Thịnh Bảo và Võ Huyền.

Đám người Đan Viêm, sớm đã không nhịn được mà vào bên trong.

Hồng Thịnh Bảo để người của mình xông vào năm trận, đợi khi người cuối cùng là Mộng Kỳ bay vào, hắn hướng Võ Huyền nói. “Hồng Thịnh Bảo ra mắt thiếu chủ.”

Võ Huyền đang quan sát trận pháp, nghe lời Hồng Thịnh Bảo nói thì trầm mặt, hắn từ lúc đến Lộ Thiên chưa từng lộ mặt, không rõ tại sao Hồng Thịnh Bảo lại biết hắn, ánh mắt hắn không tự chủ liếc nhìn về Thiên Dương Ngân, song trong đầu hắn nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó.

Hắn nhìn Hồng Thịnh Bảo nói. “Hồng Thịnh Bảo nhận ra ta?”

“Ha ha, thiếu chủ không cần bận tâm điều đó, ta chỉ muốn đưa đồ giúp Mộng Diễm tiên tử thôi.” Hồng Thịnh Bảo lấy từ trong Càn Khôn Giới của mình ra một cái Càn Khôn Giới khác, hắn ném nó về phía Võ Huyền.

“Mộng Diễm tiên tử có nói rằng, thiếu chủ tu luyện cho tốt, chỗ tài nguyên này đủ để người tu luyện đến bát cấp, nếu thiếu thì dùng kim sủng tệ bên trong để mua ở Vạn Tài Các, không nên tiếc tiền.”

Võ Huyền nghe Hồng Thịnh Bảo nói thì khóe miệng giật giật, câu trước hắn chắc chắn là Mộng Diễm tỷ tỷ nói, còn câu sau thì chắc chắn là tên mập mạp này tự biên tự diễn.

Có điều hắn không quản nhiều mà nhận lấy Càn Khôn Giới. “Mộng Diễm tỷ cùng Thu Lan tỷ dạo này ra sao?”

Hồng Thịnh Bảo nở nụ cười thân ái, hai ngón tay hắn hơi xoa vào nhau.

Thiên Dương Ngân ở bên cạnh nói. “Hắn muốn tiền.”

Võ Huyền gật đầu hiểu ý. “Cần bao nhiêu?”

Hồng Thịnh Bảo vỗ vỗ lên đầu mình, cười nói. “Xin lỗi thiếu chủ, là thói quen, là thói quen, haha… Lần đầu gặp thiếu chủ không có quà, đây là ta liền tặng cho thiếu chủ, Mộng Diễm tiên tử cùng Thu Lan tiên tử trước khi ta xuống tầng ba thì đã ra Ác Minh chiến trường, điều ta biết chỉ đến thế, thiếu chủ ta xin đi trước, nếu không ta sẽ đau lòng.”



Hồng Thịnh Bảo nói đoạn đạp chân một cái bay thẳng lên Ngũ Hành Lộ trận.

Võ Huyền nhìn Hồng Thinh Bảo bay đi, sắc mặt không khỏi hơi mỉm cười, hắn quay lại nói với Thiên Dương Ngân. “Chúng ta cũng nên vào.”

“Được, Dương Tú, giúp ta một chút.” Thiên Dương Ngân quay lại bảo thị nữ của mình.

Thị nữ Dương Tú người không giống tên, khuôn mặt vuông vức, vai lớn như gấu, hai cánh tay ghép lại lớn hơn cả người Thiên Dương Ngân, một người phụ nữ lực điền điển hình.

Dương Tú nhẹ nhàng bế Thiên Dương Ngân đặt lên cánh tay, nàng thu lại chiếc xe lăn, hướng Võ Huyền chờ đợi.

“Chúng ta đi cửa Mộc.” Võ Huyền nói với Phong Mẫn Nghi.

Phong Mẫn Nghi gật đầu, nàng quay lại cho người của mình ra hiệu, lại vòng tay ôm Võ Huyền nhảy tới trước cửa Mộc.

Phong Ngôn nhảy lên tiếp theo, kế đến là Dương Tú, Thiên Dương Ngân và một lão già nhảy lên theo.

Người của hai bên cũng theo sự phân phó mà tới đúng năm cửa Kim, Thủy, Hỏa, Thổ.

Từ cơ thể Phong Ngôn tỏa ra mộc linh lực bao bọc lấy sáu người, hai sợi dây linh lực nối đến mười hai người kế bên.

Năm cánh cổng cảm nhận được sự giao động linh lực từ mỗi nhóm liền chủ động hút ba mươi người vào bên trong.

***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!