Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 158: Đi Lộ Thiên




Chương 158: Đi Lộ Thiên

Cương Thanh Thu chống tay trên bàn nhìn sủng thú của mình đang luyện tập cùng sủng thú của Cương Thanh Vân và Thương Khê, nàng uể oải nói. “Chán quá! Huyền ca, mẫu thân cùng với dì đi mà không để chúng ta đi cùng.”

Cương Thanh Vân xem xét hai cây dược liệu trên bàn, nàng nhu mì nói. “Huyền ca đã nói rồi, lần này có nguy hiểm, chúng ta không thích hợp để đi, chẳng phải trước khi đi, Huyền ca đã giao cho muội quản lý cửa tiệm sao?”

“Chuyện đó đâu cần muội làm, Hương tỷ quản lý đã quá tốt rồi, muội đến chỉ là dư thừa.” Cương Thanh Thu nằm ườn ra bàn, không vui nói.

“Thế thì đi tu luyện.” Thương Khê bên cạnh cười nói.

“Sáng nay đã tu luyện rồi mà! Doãn Nguyệt lão sư cũng cho phép chúng ta không cần lên lớp, bây giờ muội mới biết câu một ngày thật dài, không biết Huyền ca, mẫu thân và dì đã tới nơi chưa?”

Cương Thanh Vân đặt cây dược liệu trong tay xuống, nàng nói. “Có thể là chưa, theo lộ trình còn nửa ngày nữa mới tới nơi.”



Giữa sườn núi dốc đứng, một đoàn hơn ba mươi người men theo con đường nhỏ để đi.

Võ Huyền đi ở vị trí giữa đoàn, phía trước hắn là Thiên Dương Ngân, phía sau là hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn cùng mười ba người của hắn.

“Không ngờ đến di tích lại vất vả như vậy, thật phiền Võ Huyền thiếu chủ.” Thiên Dương Ngân ngồi trên xe lăn, nàng quay đầu nhìn Võ Huyền nói.

Võ Huyền tay vẫn đẩy xe lăn, hắn cười nói. “Không việc gì, không nghĩ nơi này chỉ có duy nhất một ngọn núi lớn thẳng đứng, hai bên dãy núi lại có những cơn gió lớn, ngăn cản sủng thú phi hành.”

“Không có gì lạ, những nơi thế này thích hợp để các thế lực dựa vào đó để trú ngụ.” Thiên Dương Ngân nói. “Chỉ cần đi qua dãy núi này, chúng ta có thể dùng sủng thú phi hành để lên Lộ Thiên.”

Lực đẩy xe của Võ Huyền chậm lại, hai mắt hắn nhìn xuống dưới đường chân núi phía sau, hắn nói với Thiên Dương Ngân. “Có một nhóm người dưới chân núi.”



Thiên Dương Ngân cười nói. “Không cần để ý, hiện tại sẽ chưa phân địch ta, cứ từ từ đi là được.”

Võ Huyền nghe có lý cũng không để ý nhiều.

Mất một canh giờ đi đến điểm cuối cùng của ngọn núi, phía bên dưới đã là vách đá sâu không thấy đáy, có điều những cơn cuồng phong đã không còn.

Thiên Dương Ngân ra lệnh cho người dưới trướng của mình. “Thả sủng thú phi hành.”

Võ Huyền cũng quay đầu nói với Phong Mẫn Nghi. “Ra lệnh đi.”

Phong Mẫn Nghi liền quay lại hô lớn. “Thả.”

Mười ba người có sủng thú phi hành riêng của mình liền thả ra, bản thân Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn cũng có sủng thú phi hành của mình, nhưng chỉ có Phong Mẫn Nghi thả ra một con Tứ Dực Điểu.

Mọi người lần lượt nhảy lên sủng thú phi hành hướng về Lộ Thiên mà bay đến.

Võ Huyền tự nhiên sẽ không ngồi chung sủng thú phi hành với Thiên Dương Ngân, hắn nhảy lên Tứ Dực Điểu của Phong Mẫn Ngh ngồi cùng nàng với Phong Ngôn.

Còn Thiên Dương Ngân cùng với thị nữ cưỡi trên sủng thú phi hành của nàng.

Từ xa, Võ Huyền đã nhìn thấy mỏm đá lớn Lộ Thiên đã có vài nhóm người đứng bên trên.

Lộ Thiên tuy chỉ là mỏm đá thừa lộ ra nhưng sức chứa của nó cũng lên tới cả nghìn người.



Bên trên Lộ Thiên, từng nhóm người đứng cách nhau một khoảng nhất định, song ánh mắt tất cả đều nhìn về hướng phía trên đỉnh núi.

Nơi có một trận bàn ngũ sắc, tỏa ra ánh sáng lập lòe tương ứng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Một nhóm người đứng gọn ở một góc, lấy hai thiếu nữ có dung nhan tuyệt sắc với một thiếu niên mập mạp làm chủ.

Thiếu niên tuy hình dáng mập mạp nhưng sâu trong đôi mắt lại tỏa ra tinh quang hoàng sắc khó lường, trên tay mũm mĩm của hắn mân mê hai hòn ngọc màu đen, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười đôn hậu khiến cho người đối diện cảm thấy đây là một thiếu niên thành thật.

Thiếu niên nói với hai thiếu nữ bên cạnh. “Độc Ánh Vân liệu thiếu chủ có ve sầu thoát xác bất ngờ tới đây không?”

Độc Ánh Vân dung nhan có phần giống với Mộng Diễm, so với hai người chỉ khác vài điểm nhỏ và nét đẹp thiếu nữ của Độc Ánh Vân, cô nhàn nhạt trả lời. “Không biết.”

Thiếu niên không hề tức giận bởi sự lạnh lùng của Độc Ánh Vân, hắn lại quay sang thiếu nữ ngây thơ có dung nhan không kém Độc Ánh Vân hỏi. “Mộng Kỳ tiểu thư, cô nghĩ sao?”

“Ta? Ta giống như Vân tỷ tỷ.” Mộng Kỳ ngập ngừng đáp, cô hỏi ngược lại thiếu niên. “Hồng Thịnh Bảo, ngươi thì sao?”

“Ta à, phải đợi thiếu chủ có mặt ở đây thì mới nói chắc được.” Hồng Thịnh Bảo nở nụ cười gian manh nói.

“Ngươi, ngươi, ngươi chơi xấu.” Mộng Kỳ nghe Hồng Thịnh Bảo trả lời liền tức tối, trước khi đến đây, ba người từng ghé qua Ngu Linh học viện, đã thấy qua vị thiếu chủ của Trưởng Khống Giả.

Trên đường đi, người yểm hộ phía sau của cô cũng không thấy vị thiếu chủ kia đi theo sau, có lẽ ba vị trưởng giả không có để vị thiếu chủ của Trưởng Khống Giả tham gia lần di tích này.

Với lại, theo như cô thấy, vị thiếu chủ của Trưởng Khống Giả tu vi chỉ dừng ở nhị cấp trung kỳ đến cũng không thể chiếm được lợi gì, cô cũng hiểu biết một chút về quy định của Trưởng Khống Giả, trước khi đạt đến tứ cấp, vị thiếu chủ kia chỉ có thể an ổn tu luyện cùng tam trưởng giả, vì theo luật hắn chẳng thể sử dụng giống như Vân tỷ và Hồng Thịnh Bảo.

Độc Ánh Vân nhìn Hồng Thịnh Bảo vẫn nở nụ cười đôn hậu, nàng không khỏi lắc đầu. “Ngươi đã biết điều gì rồi đúng không?”

“Không biết quá nhiều, chỉ nghe được một chút thông tin nhưng hai người muốn biết thì cần chút gì đó để trả giá?” Hồng Thịnh Bảo cười nói.



“Vậy thì ngươi cứ nuốt vào bụng đi, không cần nói cho chúng ta.” Độc Ánh Vân biết rõ tính tên này, nàng lạnh nhạt nói.

“Ấy đừng, ba viên đan dược tam cấp thượng phẩm.” Hồng Thịnh Bảo thấy Độc Ánh Vân không quan tâm thì liền vội nói.

“Ngươi mất giá vậy sao? Ba viên đan dược tam cấp thượng phẩm mà cũng muốn?” Độc Ánh Vân khinh bỉ nói.

“Muỗi nhỏ cũng là muỗi, phía dưới ta nuôi cũng không ít người.” Hồng Thịnh Bảo cười khà khà, vỗ cái bụng tròn của mình nói.

Độc Ánh Vân đưa mắt nhìn thuộc hạ của mình, người kia liền đưa cho Hồng Thịnh Bảo một lọ đan dược.

Độc Ánh Vân nói. “Sáu viên, dùng cho lần sau.”

Hồng Thịnh Bảo lấy ra ba viên đan dược tam phẩm bên trong lọ đan, rồi trả lại cho thuộc hạ của Độc Ánh Vân, hắn lắc lắc ngón tay trỏ của mình nói. “Không, không, lần nào đi lần đó, nguyên tắc của ta là như vậy.

Thuộc hạ của ta biết được một chút thông tin, thiếu chủ của chúng ta đã tìm gặp Thiên Dương Ngân, dường như cả hai đã đạt được hợp tác, sau khi chúng ta khởi hành không lâu, thiếu chủ cùng Thiên Dương Ngân cũng đã khởi hành, chắc đã sắp tới nơi.

Ồ, đến rồi! Có nên đến chào hỏi không nhỉ?”

Hồng Thịnh Bảo hai tay tạo thành ống nhòm nhìn về đám người đang bay đến, khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên một chút. “Thiếu chủ ẩn dấu đủ sâu, vậy mà đã đạt tới tam cấp sơ kỳ, thật là nhanh, so với tên béo như ta nhanh hơn rất nhiều.”

Độc Ánh Vân cùng Mộng Kỳ cũng theo lời nói của Hồng Thịnh Bảo chú ý đến những người đang bay đến.

Bằng ánh mắt của tứ cấp hậu kỳ, tất cả đều không khó nhận ra được Thiên Dương Ngân chỉ là đám người theo Thiên Dương Ngân đều mặc lớp áo choàng đen đặc thù của Hắc Ngục Thú nên chẳng thể xác định được.

***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!