Chương 156: Trận pháp
Võ Huyền về đến phòng, liền nói cho hai người Cương Thanh Vân cùng Cương Thanh Thu một tiếng, để hai người tới chỗ Phong Vũ viện trưởng.
Trong phòng chỉ còn hắn và Thương Khê, hắn chỉ điểm cho nàng một chút về luyện dược rồi tự mình yên tĩnh ngồi một góc bày ra một loạt Lưu Hồn Bích Ngọc trống rỗng ra trước mặt.
Huy động sức mạnh tinh thần trong đầu vào viên Lưu Hồn Bích Ngọc trên tay, một sủng kỹ hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ theo ý nghĩ của hắn dần được khắc vào bên trong Lưu Hồn Bích Ngọc.
Trong ba canh giờ ngồi lẳng lặng khắc sủng kỹ, Võ Huyền khắc được hơn sáu mươi sủng kỹ huyền cấp thượng phẩm và địa cấp hạ phẩm thì tinh thần mệt nhoài không thể khắc tiếp.
Hắn thấy hơn sáu mươi sủng kỹ cũng đã đủ, cũng không nghĩ tiếp tục khắc nữa.
Dù sao trong thời gian ngắn luyện tập thuần thục một sủng kỹ huyền cấp và địa cấp cũng đã quá khó.
Sủng kỹ của Võ Huyền khắc vào trong Lưu Hồn Bích Ngọc không phải là sủng kỹ của hắn cũng không phải sủng kỹ hắn nhận được từ ba vị sư phụ, mà là sủng kỹ nhận được từ Độc Hương gia.
Hắn quyết định sao lưu ra bên ngoài Lưu Hồn Bích Ngọc để Phong Mẫn Nghi đưa cho mười mấy người dưới trướng học để chuẩn bị cho lần tranh đoạt bảo vật di tích sắp tới.
Chỗ sủng kỹ hắn được truyền thừa từ Độc Hương gia thì có thể nói là vô vàn, Võ Huyền chẳng thể nói sủng kỹ nào là lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể vừa tham khảo vừa đọc đánh giá mà những người luyện tập trước để lại.
Thông qua đó lựa chọn ra các sủng kỹ mạnh mà đa dạng nhất.
Ví dụ như sủng kỹ hỏa hệ, Hỏa Thiêu Sơn, sủng kỹ hỏa hệ địa cấp hạ phẩm, khi thi triển có thể tạo ra một vùng hỏa diễm có sức nóng cực đại có hình dáng của một ngọn núi, sức mạnh nó gây ra ở một vùng rất lớn, thích hợp cho chiến quần công, gây xáo trộn đối thủ.
Lại có sủng kỹ Mộc Linh, giúp chủ nhân thi triển cùng những người được chọn trong một phạm vi nhất định hồi phục v·ết t·hương cùng linh lực, rất hợp cho cuộc chiến di tích, suy đi tính lại đều là sủng kỹ tốt cả.
Võ Huyền dựa lưng vào tường nghỉ ngơi hồi phục lại tinh thần lực tiêu hao, trong đầu hắn lại nhớ tới người giao chiến ở Hắc Ngục Thú, chợt hắn ngồi bật dậy mỉm cười, như nghĩ ra điều gì đó.
Lục tìm trong trí óc của mình một chút, chợt khóe miệng hắn mỉm cười. “Đây rồi.”
Võ Huyền biết mình đi theo đoàn người vào di tích sẽ là một sự cản trở không hề nhỏ, đã như vậy lại còn phải để người ta bảo vệ mình, có thể nói là ăn hại, vô tích sự, cản trở.
Nhưng hắn có thứ mà nhiều người không có.
Phóng ra Long Hỏa, lấy Hắc Trọng Thạch làm bàn, băng linh lực hóa thành búa, vài khối khoáng thạch bị hắn điên cuồng gõ xuống, may mà trước đó hắn đã bày ra một trận pháp cách âm bởi căn phòng, nên không gây tiếng động lớn ra bên ngoài.
Song bên trong phòng thì có thể nói là đinh tai nhức óc.
Thương Khê đang luyện dược cũng bị âm thanh của Võ Huyền gây ra làm r·ối l·oạn, tiếng búa đập xuống khối khoáng thạch thực làm nàng chẳng thể tập trung luyện dược được.
Nhìn lên góc giường thấy Võ Huyền đang nhịp nhàng vung búa, nàng thấy Điệp Điệp cùng Mộc Thố đang ở một góc bịt chặt hai tai thì không khỏi buồn cười.
Thấy âm thanh rèn bảo của Võ Huyền gây ra khó chịu như vậy, nàng cũng chẳng dám cản trở hắn, đành mở cửa mang theo Điệp Điệp cùng Mộc Thố trở lại phòng mình.
Sau một hồi gõ búa cùng điều chỉnh, trong tay Võ Huyền xuất hiện một tấm lệnh bài đen nhỏ bằng lòng bàn tay, hắn lại bỏ ra vài viên khoáng thạch cùng với máu huyết hung thú ra, nhanh chóng bày một trận pháp phòng thủ hoàng cấp thượng phẩm.
Sử dụng chưởng ấn điều khiển lệnh bài vào giữa tâm trận, hắn thay đổi pháp quyết đến chóng mặt, trận pháp dưới giường nhanh chóng nhập vào bên trong lệnh bài.
“Không nghĩ lại thuận lợi.” Võ Huyền nhìn trận pháp bị thu vào trong lệnh bài liền hài lòng, thu lệnh bài vào trong tay. “Có thứ này, vào bên trong di tích có thể phòng vệ cùng t·ấn c·ông, chỉ là trận pháp hoàng cấp thượng phẩm gây ra cho tứ cấp hậu kỳ không quá lớn cản trở, Tuyết Điệp, ra đây, ta có việc cần nhờ.”
…
Phong Vũ viện trưởng thở ra một ngụm khí đầy sảng khoái, ánh mắt của lão sáng hơn khi gặp Võ Huyền vài phần, làn nhăn nhúm màu cháy nắng đầy đồi mồi trở lên sáng hơn, các nếp nhăn cũng biến mất ít nhiều.
Phong Vũ khom người trước Long Quy tiên sinh. “Cảm tạ đại nhân trợ giúp chữa khỏi.”
Long Quy tiên sinh phất tay. “Không cần phải cảm ơn ta, người ngươi nên cảm ơn là thiếu chủ, trong thời gian này, ngươi không được thôi động linh lực làm bất cứ chuyện gì, bị lời thề phá hư thân thể nhiều năm vẫn nên ôn dưỡng lại cho tốt, mới có cơ hội đi tiếp.”
“Tạ tiên sinh chỉ dạy, ngày mai ta sẽ đi gặp thiếu chủ bày tỏ lòng thành.” Phong Vũ nói.
“Không vội, thiếu chủ đã căn dặn ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi ngươi ôn dưỡng thân thể ổn định, thiếu chủ sẽ tự đến tìm, việc của ta đã xong cũng lên rời đi.”
“Để ta tiễn tiên sinh.”
Phong Vũ tiễn Long Quy tiên sinh ra khỏi phòng, thì bốn người Phong Mẫn Nghi cũng tiến đến ân cần hỏi han lão.
Phong Vũ mỉm cười, trên khuôn mặt lão không còn sự mệt mỏi, yếu ớt như người sắp c·hết, mà tràn ngập sinh cơ tỏa ra, lão nói. “Các con yên tâm, tiên sinh đã giúp ta hoàn toàn xóa đi lời thề, thân thể cũng đã dần khôi phục.”
Phong Ngôn nhìn thần sắc của lão tốt hơn trước rất nhiều, biết việc đã thành, lo lắng trong lòng nàng cũng được buông bỏ, tự thầm nhủ trong lòng ngày mai phải đi gặp Võ Huyền.
Phong Mẫn Nghi hỏi han Phong Vũ vài câu, liền kéo mọi người ra ngoài không tiếp tục làm phiền phụ thân, vừa nãy nàng tự nhiên nghe được lời của Long Quy tiên sinh nói với phụ thân của mình, nên không có tiếp tục làm phiền phụ thân hồi phục.
Xuống dưới núi, Phong Mẫn Nghi cùng ba người Phong Ngôn tới căn phòng của Võ Huyền.
Trên đường đi, Phong Mẫn Nghi nói với Phong Ngôn. “Trong viện còn căn viện nào yên tĩnh hay không?”
“Dĩ nhiên là còn, tỷ muốn ở sao?”
Phong Mẫn Nghi gật đầu. “Căn phòng của Võ Huyền quá chật, lại không có chỗ để luyện tập sủng kỹ và tu luyện.”
“Thế để muội đi sắp xếp.” Phong Ngôn thấy việc này cực kỳ cần thiết, nàng cũng không đủ tự tin nhìn hai đứa cháu của mình hầu hạ Võ Huyền.
Nói đoạn, nàng nhanh chóng rời đi chuẩn bị.
Cương Thanh Thu nhìn tiểu cô rời đi, nàng để Cương Thanh Vân đi trở về trước, mới cất lời nói với Phong Mẫn Nghi. “Mẫu thân, chỗ phụ thân người định xử lý ra sao?”
Nhắc tới Cương Thanh Mạc, trong mắt Phong Mẫn Nghi chẳng có chút xao động nào, nàng nhàn nhạt trả lời. “Vốn đã không vui vẻ, lần này coi như chấm dứt, có thời gian ta sẽ về nói với hắn một tiếng.”
Cương Thanh Thu trong mắt xuất hiện một tia mất mát, song nó cũng mau chóng biến mất, nàng cầm tay Phong Mẫn Nghi nhỏ giọng nói. “Con luôn ủng hộ người.”
Phong Mẫn Nghi vỗ vỗ đầu nàng. “Không phải chuyện gì lớn, con lên tu luyện cùng làm việc Võ Huyền giao cho thật tốt là được, về phía tỷ tỷ của con, không nên nói gì với nó, cứ như bình thường là được.”
“Mẫu thân, người cũng coi thường tỷ tỷ quá, đêm người cùng Huyền ca, tỷ tỷ đã chứng kiến tất cả, nàng chỉ là không muốn nói.” Cương Thanh Thu nói.
“Hả?” Phong Mẫn Nghi có chút bất ngờ, Thanh Vân tu vi thấp như vậy, nếu nàng có cử động nào làm sao qua được mắt của mình.
“Người đừng quên tỷ tỷ có một con hung thú thất cấp.” Cương Thanh Thu nhắc nhở.
***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!