Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 154: Người bí ẩn




Chương 154: Người bí ẩn

Chương 154: Người bí ẩn

Hủy bỏ Nộ Thiên Tuyết, Võ Huyền cùng Tiểu Ưng cận thân giao chiến với Diệp Cự Thụ và khống thú sư bên kia.

Xung quanh thân Diệp Cự Thụ cùng chủ nhân của nó, vô số rễ cây bay ra vung vẩy trên không trung đánh bật Tiểu Ưng trở lại trên không, mấy cái rễ cây tiếp đó vung xuống người Võ Huyền phía bên dưới nhằm đánh lên hắn, yểm trợ cho chủ nhân của nó.

Tiểu Ưng b·ị đ·ánh bật lên trên không, trong mắt chứa đầy chiến ý, hai cánh dài mở rộng mở rộng, hàng loạt bông tuyết trắng kèm theo một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ, hai thứ vốn chẳng liên quan đến nhau cứ thế hòa làm một cuốn bay đất đá bên dưới tiến đến chỗ Diệp Cự Thụ.

Võ Huyền nhìn thấy c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ, hắn tự nói trong lòng. “Cuồng Phong.”

Không chần chờ, Võ Huyền tung ra Phá Hoa Tuyết t·ấn c·ông tới chỗ chủ nhân của Diệp Cự Thụ.

Phá Hoa Tuyết từ tay hắn bay ra liền chia thành hai, nhằm phong tỏa hai đối thủ bên kia tránh đi đòn t·ấn c·ông của Tiểu Ưng.

Chủ nhân của Diệp Cự Thụ thấy lối thoát đều bị Võ Huyền phong tỏa, không thể làm gì khác, hắn đành ra lệnh cho Diệp Cự Thụ cấp tốc sử dụng Mộc Hóa, rồi chính mình cũng mau chóng tự bảo vệ bản thân mình.

Tiểu Ưng bay trên trời nhìn cả hai đối thủ đã sắp trốn trong mai rùa của họ, mắt nó liền bừng sáng linh quang, Cuồng Phong kết hợp cùng Phá Hoa Tuyết lập tức phân thành hai c·ơn l·ốc x·oáy.

Không chỉ đối thủ phía bên kia kinh ngạc, mà chính Võ Huyền cũng trở lên kinh ngạc vô cùng, hắn cũng không nghĩ đến Tiểu Ưng vậy mà lại có thể điều khiển sủng kỹ khi đã thi triển một khoảng cách xa như vậy.

Việc điều khiển sủng kỹ khi đã thi triển một khoảng cách gần thì gần như tất cả đều làm được, đó là do hầu như mỗi người thi triển sủng kỹ đều nắm giữ được linh lực mình thi triển ra và có một mối liên kết nhỏ với chúng.



Vì thế khi thi triển sủng kỹ ở một khoảng cách nhỏ, người thi triển đều có thể nhờ vào nắm giữ linh lực của mình mà có thể thay đổi một cách nhất định với sủng kỹ.

Nhưng sủng kỹ đã t·ấn c·ông ra một khoảng cách xa khỏi tầm kiểm soát, việc điều khiển sủng kỹ giống Tiểu Ưng gần như là không thể với một linh thú mới chỉ nhị cấp trung kỳ.

Đến cả Võ Huyền có chút tự phụ khi nắm giữ băng linh lực, nhưng một khi đã tung sủng kỹ ra quá xa thì hắn cũng chẳng thể điều khiển.

Dưới sự điều khiển của Tiểu Ưng, Phá Hoa Tuyết cùng Cuồng Phong cuốn lấy chủ nhân của Diệp Cự Thụ cùng nó ở bên trong.

Những bông tuyết sắc bén như những lưỡi dao nhỏ cứ bay loạn xạ bên trong c·ơn l·ốc x·oáy, lại kết hợp cùng với sức mạnh cuồng bạo từ cơn lốc khiến cho nạn chủ nhân của Diệp Cự Thụ một thân toàn là máu tươi.

Diệp Cự Thụ chẳng khá khẩm hơn là bao, những cành cây trơ trọi chẳng còn mấy chiếc lá, trên thân gỗ xù xì cũng xuất hiện những vết cắt bên trên.

Võ Huyền nhìn chủ nhân của Diệp Cự Thụ và Diệp Cự Thụ bên trong Cuồng Phong liên tục tổn hao mộc linh lực, dưới tình hình này cả hai sớm muộn gì cũng sẽ từ từ bị Tiểu Ưng g·iết c·hết.

Chỉ là nhìn ánh mắt của chủ nhân Diệp Cự Thụ vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn lẩm bẩm. “Không đơn giản.”

Nghĩ rồi, hắn lại tung ra Phá Hoa Tuyết vào cả hai.

Dưới áp lực từ Cuồng Phong cùng Phá Hoa Tuyết, chủ nhân của Diệp Cự Thụ dù có mộc linh lực liên tục chữa lành cũng sớm không chịu nổi.

Chợt hắn điên cuồng gầm lên một tiếng. “Đại Hấp Thu.”



Trên đầu hắn, một mầm cây nhỏ mọc ra.

Hắn cùng Diệp Cự Thụ giống như có một sợi dây liên kết với toàn bộ cây cối trong các lôi đài xung quanh.

Bằng mắt thường có thể thấy được mộc linh lực từ mọi nơi đang điên cuồng bay đến chỗ hắn cùng với Diệp Cự Thụ.

Chỉ trong vài cái chớp mắt, chủ nhân của Diệp Cự Thụ cùng Diệp Cự Thụ đã tỏa ra sinh cơ bừng bừng, v·ết t·hương trên người cũng sớm hoàn toàn biến mất, cả người đang dần khôi phục như ban đầu.

Võ Huyền nhìn thấy cảnh này liền nheo mắt, người này vậy mà có sủng kỹ địa cấp trung phẩm, quả nhiên không tầm thường.

Nhưng hắn cũng đã không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, linh lực trong bản mệnh thú tâm liền được thôi động.

Trên đầu chủ nhân Diệp Cự Thụ cùng với Diệp Cự Thụ liền xuất hiện vô số khối băng lớn, chúng dừng trên hư không vài giây chợt rơi xuống, nhằm thẳng mục tiêu mà rơi xuống.

Chủ nhân của Diệp Cự Thụ cảm giác nguy cơ bừng bừng, bỗng hắn lấy từ trong tay ra một tấm lệnh bài lục sắc, hắn đưa tay thu Diệp Cự Thụ từ phía bên kia trở về, rồi hướng Võ Huyền nói. “Ta thua, lần sau gặp lại.”

Nói đoạn, hắn bóp vỡ lệnh bài trên tay, tấm lệnh bài lập tức hình thành một trận pháp dưới chân, cả người hắn cứ như vậy biến mất trước khi Băng Lưu Tinh rơi xuống.

Người chủ trì trận đấu đứng trên cao cũng cực kỳ bất đắc dĩ. “Đám nhị thế tổ này sao cứ đi ra làm khó bọn hắn thế này.”

Hắn liền phất tay, từ trong Càn Khôn Giới của hắn, một cái xác người cùng một cái xác linh thú được vứt xuống.



Hắn chợt hô to. “Trận chiến kết thúc, Ngục Thú Giả, Băng dành chiến thắng.”

Võ Huyền dành được chiến thắng liền rời khỏi lôi đài, dưới lớp mặt lạ, lông mày hắn hơi chau lại, hắn đang xem xét lại thân phận của người này.

Nhị cấp trung kỳ có thi triển sủng kỹ địa cấp, Diệp Cự Thụ cũng không phải là linh thú có huyết mạch cao nhưng cũng chẳng phải thấp, hắc sắc trung phẩm.

Mà cách người vừa rồi thu Diệp Cự Thụ trở lại bên người cũng khá đặc biệt, dường như không phải là khống thú tâm, do Cuồng Phong cùng Phá Hoa Tuyết cản trở tần nhìn lúc đó, hắn cũng không nhìn rõ trên người đối phương.

Đối phương lại có trận pháp địa cấp để dịch chuyển rời khỏi Hắc Ngục Thú, chợt nghĩ đến gì đó, lông mày hắn dần dãn ra, có lẽ Thiên Dương Ngân sẽ biết một chút về người vừa rồi.

Nghĩ vậy hắn không tiếp tục đấu nữa, mà trở lại chỗ Thiên Dương Ngân cùng với Phong Mẫn Nghi đang ngồi.

Chỉ thấy Thiên Dương Ngân giống như hắn lúc vừa rời khỏi lôi đài, trên khuôn mặt xinh đẹp đang nhíu chặt, không rõ cô ta đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng Võ Huyền ngược lại có thể đoán ra vài phần, chỉ sợ Thiên Dương Ngân cũng giống như hắn, đang đoán thân phận của người kia.

Qua một hồi suy nghĩ, Thiên Dương Ngân thở ra một hơi lặng nề, nàng nhìn Võ Huyền nói. “Võ Huyền, ta không đoán ra.”

“Người này lai lịch bí ẩn, khi hắn thu Diệp Cự Thụ trở về, ta thấy không giống như khống thú tâm, mà giống đồ đằng hơn, ta đoán hắn đến từ Cổ Linh giới, thân phận bên trong Cổ Linh Giới cũng không phải là thấp.” Võ Huyền trong lúc Thiên Dương Ngân suy đoán hắn cũng đã dựa trên những gì người kia để lại mà suy đoán ra phần nào thân phận của người vừa rồi.

“Ta cũng đoán là như vậy.” Thiên Dương Ngân gật đầu nói.

Nàng không giống Võ Huyền trực tiếp chiến đấu với người kia, tầm nhìn của nàng tới lôi đài chỉ nhìn thấy bốn thân ảnh chiến đấu, nàng không thể thấy những chi tiết đó.

Nàng dùng phương pháp trực tiếp sàng lọc những thanh niên tài tuấn ở tầng ba, sau khi loại bỏ toàn bộ nàng mới đoán được xuất thân của đối phương.

***Xin lỗi các bạn, do vài tuần này tác bận khá nhiều việc, nên không thể ra chương thường xuyên, mong mọi người thông cảm!