Chương 152: Chiến Hắc Ngục Thú
Chương 152: Chiến Hắc Ngục Thú
Phong Mẫn Nghi đã nghe đến Hắc Ngục Thú, chỉ là nàng chưa từng đến đây, ngồi trên lầu cao nhìn xuống tràng cảnh phía dưới, nàng không khỏi rung động.
Là người trải qua sinh tử, tự nhiên nàng đã từng g·iết người hay bị người ta truy g·iết nhưng nếu không phải bắt buộc đều là tránh nhau không kịp.
Mà những người trong các lôi đài bên dưới dường như còn đang cố tìm g·iết nhau.
Đặc biệt là cách thức Võ Huyền tham gia, đây gần như là đang săn g·iết giống như những con thú hoang dã, điều này làm thế giới quan của nàng lại mở ra một nhận thức mới.
Nhìn Võ Huyền đang tàn nhẫn g·iết đi địch thủ của mình, Phong Mẫn Nghi kinh hô một tiếng.
Thiên Dương Ngân ngồi bên cạnh vuốt ve Bạch Nguyệt Lang đang nằm trên chân nàng. “Cô mới đi theo Võ Huyền thiếu chủ?”
Phong Mẫn Nghi nhẹ giọng nói. “Phải.”
“Cô nên quen dần với điều đấy đi, đường của Võ Huyền thiếu chủ là một đường máu.” Thiên Dương Ngân nhắc nhở. “Tôi nói nhiều với cô như vậy, vì không muốn di tích sắp tới xảy ra chuyện không đáng có.”
“Phong Mẫn Nghi đứng dậy, nàng cúi đầu về hướng Thiên Dương Ngân. “Cảm ơn, Thiên Dương tiểu thư.”
“Không cần khách khí.”
Bên dưới khu vực g·iết chóc, lần này, Hắc Ngục Thú thiết kế cho mọi người chiến đấu trên một mặt băng rộng lớn, tất cả hai mươi người tham gia đều đối mặt với nhau cùng những con hung thú.
Bốn chiếc cột cắm nơi thoát ra thì mọc sừng sững giữa sân băng.
Hai mươi người cùng sủng thú kể cả mấy con hung thú cũng chẳng dám lao lên t·ấn c·ông bừa bãi, vì chỉ cần bất kỳ một người nào lao lên t·ấn c·ông, rất có thể bị kẻ khác làm thợ săn.
Thế nên, tình cảnh lâm vào thế lưỡng lự.
Võ Huyền hai mắt khẽ đảo quanh quan sát hai người xung quanh, Tiểu Ưng cũng như hắn từ trên không quan sát, chỉ cần có một người nào t·ấn c·ông Võ Huyền nó sẽ từ trên không phản kích ngược lại.
Võ Huyền chẳng rảnh rỗi đứng không, hắn đang âm thầm thôi động băng linh lực để chuẩn bị cho một cuộc tàn sát, lần lượt sử dụng những sủng kỹ ra sao hắn đều tính toán kỹ để bẫy c·hết một con mồi ở bên trái.
Mười chín người còn lại đề phòng thật chặt, họ cũng chẳng phải những người mới, mười chín người này ít nhất cũng đều trải qua một trận chiến sinh tử để đứng ở đây, vì Hắc Ngục Thú sẽ sắp xếp người có cùng cấp độ, số điểm tham gia với nhau.
Sắp xếp xong toàn bộ, Võ Huyền nhìn người bên cạnh vẫn đang đề phòng hắn, nên hắn chưa vội ra ta.
Chỉ qua nửa nén hương, đã có người không thể tiếp tục chờ đợi, hắn lao tới người bên cạnh t·ấn c·ông, người này một thân kết hợp với sủng thú của mình, mọc ra một đôi vuốt sắc bén cùng những mảnh giáp chồng lên nhau.
Một người bắt đầu, những người khác không có lý do gì để chờ đợi.
Tình thế lập tức lâm vào hỗn loạn, ngươi bắt hắn, ta bắt ngươi.
Võ Huyền cũng nhân cơ hội hỗn loạn, Nộ Thiên Tuyết được thì triển, tuyết trắng rơi ngập trời, nhờ vào cảm ngộ với Băng Tâm Như Ý, hắn hiện tại đối với băng linh lực hiểu sâu hơn một đoạn.
Thi triển băng sủng kỹ lại tăng cao thêm.
“Thi triển Nộ Thiên Tuyết là để kẻ khác không t·ấn c·ông được mình, hiện tại lên thử sức mạnh sau khi kích phát huyết mạch Yên Vân Hoàng.” Võ Huyền thầm nghĩ.
Băng Quyền xuất hiện ở hai tay, Võ Huyền dùng sức đấm lên người đang cố gắng thoát ra khỏi Nộ Thiên Tuyết.
Trong tuyết trắng, người chiến thú sư kia chỉ thấy một màu trắng xóa bao quanh mình, hắn sợ hãi muốn thoát ra ngoài.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, đằng sau lưng mình lại có một người t·ấn c·ông, một cú đấm trúng bả vai hắn, hắn lập tức cảm thấy được ba vai của mình đã đứt lìa, chỗ vai kề cạnh thì có cảm giác mát lạnh chạy qua.
Dưới tuyết trắng hắn chẳng thể nhìn rõ được, chỉ có thể cố ôm bả vai chạy ra khỏi nơi quỷ quái này.
Võ Huyền trong tuyết tựa như hoa tuyết, bỗng chốc xuất hiện trước chiến thú sư, một quyền hung hăng nện giữa ngực người chiến thú sư.
“A…a…” Người chiến thú sư chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống nền tuyết.
Không một giọt máu bắn ra, Võ Huyền vô tình g·iết c·hết đi người chiến thú sư, hắn lấy tấm lệnh bài từ người chiến thú sư rồi mới hủy đi Nộ Thiên Tuyết.
Những người chiến đấu xung quanh thấy Nộ Thiên Tuyết biến mất thì đều chú ý đến, bọn hắn thấy bạch y nhân trên tay cầm lệnh bài, dưới chân hắn là một xác c·hết.
Tuyết trắng vừa rơi được vài phút, một người chiến thú sư đã lập tức ngã xuống, điều này khiến mười tám người còn lại cảm thấy hoảng sợ.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau, như đưa ra cùng một quyết định, bọn họ cùng lúc xông lên t·ấn c·ông về phía Võ Huyền.
Gặp mười tám người cùng lúc t·ấn c·ông tới, Võ Huyền không chút hoảng sợ, hắn gọi Tiểu Ưng trở về.
Băng linh lực trong bản mệnh thú tâm lập tức thôi động, trên trời, một hàng dài những khối băng thạch xuất hiện, chúng tinh mỹ một cách kỳ lạ, mỗi khối đều nhọn hoắt bốn cạnh theo ánh mắt của Võ Huyền tất cả cùng lúc rơi xuống chỗ đám người đang t·ấn c·ông tới.
Đám người nhìn thấy những khối băng giống như thiên thạch rơi xuống thì hoảng hốt, người có ý định ngư ông đắc lợi thì kịp tránh về sau, kẻ điên cuồng xông lên thì bị khối băng xiên thẳng xuống thành khối thịt nát bên dưới.
Một cảnh này khiến cho người ta rung động, toàn trường người xem kinh hô.
Thiên Dương Ngân lẩm bẩm: “Nhị cấp trung kỳ, liên tục dùng hai sủng kỹ thiên cấp mà chẳng hề thấy mệt mỏi, hay cho thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, chỉ sợ hắn trưởng thành sau này chỉ có hơn Man Hoành Thiên chứ không hề kém.”
Đám hung thú xung quanh vốn không có t·ấn c·ông Võ Huyền, song chúng nhìn máu huyết bắn tung tóe trên đất, thì huyết tính bốc lên, lao thẳng đến những người sống mà t·ấn c·ông.
Võ Huyền nhàn nhã đẩy ngã những khối băng để nhặt những tấm lệnh bài, cộng với một tấm vừa g·iết lúc nãy thì được bảy tấm.
Thấy đã đủ, hắn liền đi về phía giữa trung tâm sân đấu.
Hơn mười người nhìn hắn muốn rời đi mà chẳng kẻ nào dám ngăn cản, tất cả đều thầm nghĩ, động vào quái vật như này, chẳng bằng liều mạng với hung thú còn hơn.
Võ Huyền xuất hiện bên ngoài, người quản lý khu đấu trường liền tiếp nhận lệnh bài của hắn. “Ngài dành được bảy tấm lệnh bài nhị cấp trung kỳ, ngài nhận được ba mươi năm điểm tiến cấp, một trăm bốn mươi điểm hắc ngục thú, không biết ngài có muốn tiếp tục tham gia hay không?”
“Sắp xếp cho ta một trận đấu lôi đài đi.” Võ Huyền nói.
“Vậy xin ngài hãy ra khu nghỉ ngơi chờ đợi, thị nữ của ngài sẽ đến thông báo cho ngài khi có trận đấu bắt đầu.” Người quản lý gật đầu nói.
Võ Huyền đến khu nghỉ ngơi chờ đợi, nơi này cũng có vài người đang chờ đợi thi đấu giống với hắn.
Tìm một góc trống, Võ Huyền ngồi xuống điều tức, vừa rồi sử dụng hai sủng kỹ thiên cấp khiến hắn hao tổn khá nhiều linh lực.
Từ trong Càn Khôn Giới lấy ra hai viên đan dược bổ sung linh lực.
Hành động của Võ Huyền lập tức khiến vài người chung quanh chú ý, họ nhìn rõ Võ Huyền vừa rồi dùng chính là đan dược, khiến mắt của tất cả lập tức sáng lên.
Lập tức có người chủ động đi đến chỗ của hắn.
Điệp Điệp lập tức cảnh báo. “Phụ thân, có người tiếp cận.”
Võ Huyền hơi có chút bất ngờ, có điều hắn nhớ tới hành động vừa rồi của mình có chút bất cẩn, tự nhiên sẽ gây động tĩnh.