Chương 11: Ngưu Giác trấn
Chương 11: Ngưu Giác trấn
Võ Huyền gật đầu như đồng ý, hắc sắc cũng không tính là yếu, nhưng có sủng thú có huyết mạch cao hơn tất nhiên vẫn là thích hơn rồi.
Mộng Diễm còn căn dặn Võ Huyền vài điều thì mới để hắn rời đi, hai người hẹn trưa ngày mai gặp lại, Mộng Diễm nói nàng còn cần thời gian để chuẩn bị bày trận.
Rời khỏi chỗ Mộng Diễm, Võ Huyền liền đến phòng để dược dịch của mình, nhìn số dược dịch của mình đã lên tới hàng nghìn bình, cũng có không ít bình dược dịch còn bị một lớp bụi phủ lên, Võ Huyền lấy những bình dược dịch đã cũ đó xuống khỏi kệ tủ, hắn lấy khăn lau qua bụi.
Võ Huyền mở một bình dược dịch ra, đổ một ít ra tay, hắn đưa lên mũi ngửi thử, mùi vị có chút hăng hắc, rồi lại đưa lưỡi nếm thử, một vị đắng ngắt truyền lên não, Võ Huyền mỉm cười một mình. "Xem ra vẫn còn tốt."
Hắn không nhiều lời dồn các bình dược dịch cũ đó sang những bình mới còn trống, dồn xong hết tất cả cũng được đúng đủ hai mươi bình.
Hắn đóng lắp cẩn thận để những chiếc bình vào một cái hộp chia ngăn.
Võ Huyền đóng cửa phòng lại, tay xách một chiếc hộp vuông, hắn gọi lớn về phía biệt viện của Mộng Diễn. "Tiểu Ngân, đi thôi."
Vừa nghe tiếng Võ Huyền, Tiểu Ngân mồm vẫn ngậm kẹo mút, cả người giống như hồ điệp, bồng bềnh chạy đến chỗ Võ Huyền, nàng cười toe toét dắt tay Võ Huyền. "Đi, đi."
Đang khi Tiểu Ngân kéo tay Võ Huyền đi ra tới cổng, thì Võ Huyền bất ngờ bỏ tay Tiểu Ngân ra, hắn lấy chiếc mặt nạ mà Thu Lan đưa cho từ tối qua đeo lên mặt.
Che đi toàn bộ diện mạo của hắn, do đã nhận chủ, chiếc mặt nạ vừa mới đeo lên liền chủ động ôm lấy vừa khít khuôn mặt Võ Huyền.
Đeo mặt nạ lên, Võ Huyền thở ra một hơi. ây là lần đầu sau tám năm hắn bước ra khỏi cửa chính, không phải hắn không bao giờ đi ra ngoài. Mà mỗi lần ra ngoài hắn đều đi cửa sau, vì phía sau nhà là núi và rừng, sẽ không có ai có thể nhìn thấy hắn.
Dù có người đến gần thì Tiểu Ngân đều sẽ cảnh báo, để cả hai tránh đi.
Võ Huyền vững vàng bước ra khỏi cửa, khi cả hai bước ra hai cánh cửa lớn cũng tự động đóng lại, một tay nắm tay Tiểu Ngân, một tay xách hộp đựng dược dịch, Võ Huyền vững vàng dắt tay Tiểu Ngân.
Bước đi trên đường, mắt hắn quan sát dòng người qua lại, thi thoảng có vài người cũng chú ý đến hai người bọn hắn.
Nhưng cũng không ai dám nhìn lâu do e sợ, vì từ người Võ Huyền thi thoảng lại tỏa ra khí thế của nhị cấp sơ kỳ ra xung quanh, cũng không phải Võ Huyền muốn thế mà ngày hôm qua hắn vừa đột phá nhị cấp sơ kỳ, thời gian quá ngắn nên hắn chưa kịp làm quen được với sức mạnh trong người.
Cấp độ nhị cấp sơ kỳ của Võ Huyền không tính là cao, nếu không phải muốn nói là một kẻ chỉ mới bước trên con đường trở thành cường giả, nhưng ở một cái trấn nhỏ này, người đứng đầu trấn cũng chỉ là nhị cấp trung kỳ, thì một người nhị cấp sơ kỳ như Võ Huyền thì cũng xem là cường giả đứng đầu ở cái trấn nhỏ này.
Võ Huyền tuy chẳng vào trấn bao giờ nhưng biết được mấy thông tin hữu ích này từ mấy người lên núi tìm dược liệu.
Ngưu Giác trấn tuy là một trấn nhỏ thuộc Thiết thành, thực lực người ở trấn cũng không cao, nhưng nhân khẩu trong trấn thì cũng có đến gần năm nghìn hộ, lại gần rừng và núi hoang sơ, tài nguyên còn rất nhiều, vậy nên trong trấn dược quán có rất nhiều tới vài tiệm.
Dạo bước trong Ngưu Giác trấn, Võ Huyền cũng đánh giá được Ngưu Giác trấn cũng xem là một trấn khá phồn thịnh.
Người đi trong trấn tấp nập, cũng có nhiều khống thú sư và chiến thú sư, nhưng thực lực của họ không cao.
Võ Huyền không vội đi bán đại dược dịch cho một dược quán ngay, mà hắn đi qua vài dược quán trong trấn, mục đích xem giá dược dịch của các dược quán ở đây thế nào.
Trong một dược quán khá lớn của Ngưu Giác trấn, Võ Huyền ngồi trên ghế, Tiểu Ngân ngồi trên đùi hắn, đối diện Võ Huyền là một người đàn ông trung niên đang xem xét các bình dược dịch của hắn.
"Dược sư đại nhân, bốn sủng tệ một bình là mức giá tốt nhất quán của ta có thể đưa ra, có lẽ ngài cũng đi qua các tiệm khác, mức giá của họ cũng chỉ có thể trả cho ngài ba sủng tệ một bình mà thôi." Một người đàn ông trung niên cầm bình dược dịch trên tay có vẻ yêu thích không thôi.
"Ta thật mong ngài có thể bán những bình dược dịch này cho dược quán của ta, dược dịch của ngài luyện chế đều thuộc loại tinh phẩm cả, nếu bán đi với mức giá ba sủng tệ thì quá lãng phí giá trị của những bình dược dịch này."
"Ta không muốn nhiều lời, năm sủng tệ một bình, nếu không mua ta đi chỗ khác bán." Võ Huyền lạnh nhạt nói.
"Dược sư đại nhân, thật sự chỉ được..." Người trung niên ngập ngừng nói.
Không đợi người trung niên nói hết câu, Võ Huyền đưa tay lấy bình dược dịch trên tay hắn cất lại vào trong hộp gỗ, hắn xách hộp gỗ quay người tính rời đi. "Không mua thì thôi, ta thấy dược quán đối diện có hứng thú với dược dịch của ta hơn."
"Dược sư đại nhân, đừng vội đi, dược dịch của ngài ta mua năm sủng tệ một bình." Người trung niên thấy Võ Huyền dứt khoát muốn rời đi như vậy thì có chút hoảng vội chạy vượt qua người Võ Huyền giữ hắn lại.
Ba người lại cùng nhau đi vào trong, người trung niên lấy ra một túi vải khá lớn từ trong kệ để lên bàn, hắn nói. "Dược sư đại nhân, trong này có một trăm sủng tệ, ngài có thể kiểm tra xem."
Võ Huyền chỉ liếc qua một chút, cũng không có kiểm tra, hắn đưa hộp đựng dược dịch cho người trung niên. "Nếu ngươi còn mua thêm, ba ngày sau ta có thể đem đến hai mươi bình dược dịch."
"Tất nhiên là sẽ tiếp tục mua, đại nhân luyện chế ra được bao nhiêu, quán ta sẽ mua cả." Người trung niên niềm nở nói. "Nếu lần sau ngài tới, cứ nói tên Tản Giang, người trong dược quán sẽ dẫn ngài tới chỗ ta."
"Được."
"Dược sư đại nhân, ngài có bán cô bé này cho ta được không?" Tản Giang nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngân xinh đẹp như một tiểu thần tiên đang ngồi trên đùi Võ Huyền, ánh mắt hắn nóng rực nói.
Hắn đã gặp nhiều dược sư có sở thích nuôi những cô bé làm dược đồng bên người để tiện việc hỗ trợ tu luyện, hắn nhìn Tiểu Ngân có dáng vẻ xinh đẹp chưa từng có, trong lòng không kìm nổi mà hỏi Võ Huyền.
Võ Huyền vừa nghe thấy lời của Tản Giang, máu huyết trong người liền mất kiểm soát, hai mắt hắn đỏ lên, bên mặt quỷ của hắn trở lên cười quỷ dị mà nhìn Tản Giang, từng ý nghĩa điên cuồng trong đầu Võ Huyền xuất hiện, song tinh thần của hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn điềm nhiên nói. "Không bán."
"A, vậy được, dược sư đại nhân lần sau lại đến." Tản Giang có chút tiếc nuối nói.
Hai người cũng không trò chuyện thêm gì, giao dịch đã xong, Tản Giang tiễn Võ Huyền ra ngoài tận dược quán thì mới vào trong.
Vừa đi được một đoạn, Tiểu Ngân hỏi Võ Huyền. "Tiểu Huyền, tại sao những kẻ kia lại chịu mua dược dịch của ngươi với giá đắt như vậy, những kẻ khác vừa nghe thấy ngươi bán với giá năm sủng tệ đã trực tiếp cho người đuổi ngươi đi."
Võ Huyền cúi đầu xuống, tuy còn cách một lớp mặt nạ nhưng có thể thấy hắn cũng đang cười. "Thứ nhất là năm sủng tệ với một bình dược dịch không đắt, những bình này đều thuộc loại tinh phẩm của ta."